Ngày hôm sau, Tiêu Minh Dạ dẫn Viên Ngọc Lan đi bệnh viện, Phương Khoản Đông tìm giúp một bệnh viện quen, qua quan hệ tìm được người có thể giúp cô hút cái thai ra.
Trời còn chưa sáng Tiêu Minh Dạ đã rời giường, hắn muốn mượn xe của Chu Luật Thư trước rồi trở về đón Viên Ngọc Lan.
Chung Ý Thu ngủ mơ mơ màng màng không mở mắt, rồi lại giãy giụa nghĩ muốn tiễn hắn đi, dẩu miệng thầm đếm ngược.
Nắng sớm mong manh chậm rãi tiến vào phòng, chiếu lên da mặt trắng sứ của cậu làm Tiêu Minh Dạ thèm thuồng, trong lòng dâng đầy yêu thích và kiêu ngạo, ngứa tay niết đôi má bánh bao phì nộn của cậu.
“Làm gì……”
Tiêu Minh Dạ cười nói: “Đừng dậy, ngủ tiếp đi.”
Chung Ý Thu thầm đếm ngược từ một trăm đến một, hít sâu một hơi đột nhiên ngồi dậy, dựa vào vai hắn thở dài: “Eo anh hai thật là dẻo dai!”
Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ cười cười, đoán tối hôm qua lăn lộn dữ dội quá, lúc ấy cậu không có cảm giác, bây giờ thì toàn thân bắt đầu nhức mỏi, nên duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.
“Anh mang theo đồng đi, giải phẫu xong rồi mua mấy món đồ dinh dưỡng cho cô ấy.” Chung Ý Thu nói.
“Không cần phải nhiều như vậy.”
“Mang theo đi, không dùng hết thì mang về.”
Do tính gia trưởng, Tiêu Minh Dạ không những không khống chế tính chiếm hữu với Chung Ý Thu, mà còn cho rằng mình phải gánh vác trách nhiệm của một trụ cột của gia đình, ở bên ngoài gặp phải chuyện phiền toái thì sẽ không mang về nhà, tiền kiếm được bao nhiêu thì đều mang về cho vợ quản.
Cho nên tiền đều do Chung Ý Thu quản, tuy chú Nghĩa có nói cậu tiêu xài phung phí, nhưng Tiêu Minh Dạ không để ý, tiền hắn kiếm được đều đưa cho cậu xài, hết rồi thì hắn đi kiếm tiếp.
Chờ Tiêu Minh Dạ lái xe trở về mang Viên Ngọc Lan đi, thì Chung Ý Thu mới chậm rì rì rời giường, đáng lẽ hôm nay cậu cũng muốn lên huyện, vì sắp nghỉ hè rồi, mà sách trong thư viện lại không đủ, nên cậu muốn đi mua thêm.
Có thể đi cùng với Tiêu Minh Dạ thì tốt hơn, nhưng cậu sợ Viên Ngọc Lan sẽ xấu hổ khó chịu, ngồi xe buýt thì quá mất thời gian, nên phải chờ đến chủ nhật tuần sau.
Chú Nghĩa đã làm cơm xong, để lại cho cậu một chén sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao, Chung Ý Thu trước giờ dậy trễ, mà chú Nghĩa là trưởng bối, làm con cháu mà dậy trễ thì kỳ cục quá, nhưng cậu quen ỷ lại người thân, khi đối mặt với người ngoài thì là một chàng thanh niên lễ phép rụt rè, mà bây giờ chú Nghĩa đã biết bí mật lớn nhất của cậu hơn nữa còn chấp nhận, nên cậu hoàn toàn xếp chú Nghĩa vào vòng gia đình, không khác gì với cha mẹ mình nên từ từ phóng túng bản thân luôn.
Cậu cắn bánh bao, lê dép chậm rì rì bước ra sân sau tìm chú Nghĩa, bị thoá mạ một trận cũng không để bụng, còn ngồi xổm trước mặt chú Nghĩa cười hì hì.
“Hiệu trưởng mới bữa nay tới phải không chú? Chừng nào đón vậy?”
Chú Nghĩa: “Chiều nay.”
“Để con đi cho, chú ở nhà nấu cơm đi.”
Chú Nghĩa không thèm để ý tới cậu, “Tôi không dám sai anh đâu! Chiều Tiêu Minh Dạ về thì để nó nấu cơm, còn anh đi mua thịt và rượu.”
Chung Ý Thu đồng ý, “Dạ, vừa lúc con muốn đi mua thịt, ngày mai khởi công núi lớn, nên Tiêu Minh Dạ muốn mời công nhân ăn một bữa.”
Chú Nghĩa nghi ngờ, “Công nhân ở đâu ra? Chu Luật Thư mang đến à?”
“Không phải, mới mời một nhóm thầy và đệ tử thôi, công nhân thì mình phải tìm.”
Chú Nghĩa càng kinh ngạc, “Sao không nghe Tiêu Minh Dạ nói tìm người, dám uống rượu khởi công là uống với ai? Hai đứa uống hả?!”
Chung Ý Thu nghĩ hai đứa bọn cháu mà uống rượu thì không phải là rượu khởi công, mà là rượu giao bôi thì có, cơ mà trăm triệu lần không dám nói.
“Tiêu Minh Dạ nói không vội, chưa tới ba ngày là công nhân tự động tới cửa hà.”
Chú Nghĩa: “Sao tới cửa?”
“Con không biết, nhưng mà Tiêu Minh Dạ chắc chắc có cách.” Chung Ý Thu đắc ý.
Chú Nghĩa thấy dáng vẻ này của cậu thì phiền lòng, phất tay đuổi cậu ra ngoài.
Cậu thuận tay hái được một quả cà chua lớn, cầm ra giếng rửa sạch rồi ăn luôn.
Múc một ca nước giếng lạnh lẽo tới thấu xương, dưới cơn nóng bức của mùa hè mà vói tay vào thì cơn lạnh xuyên qua ngón tay truyền tới các bộ phận trong cơ thể, làm người không tự giác rùng mình.
Chung Ý Thu bị kích thích thoải mái thở dài.
Tiếng pháo đùng đùng vang lên không biết từ đâu mà tới, cậu ngẩng đầu tìm theo tiếng dạo quanh một vòng, hình như là từ hướngTrịnh gia trang.
Chú Nghĩa đột nhiên đứng lên, Chung Ý Thu không hiểu quy củ ở nông thôn, không lễ không Tết mà đột nhiên đốt pháo, thì chỉ sợ không có chuyện gì tốt.
“Để chú đi xem, cháu ở nhà đừng ra cửa.” Chú Nghĩa ném xuống một câu rồi bỏ đi.
.….
Tiêu Minh Dạ lái xe rất vững, trong lòng vẫn luôn nhẩm kế hoạch Chu Luật Thư đã nói sáng nay, bọn họ tính đổi xe nhỏ hơn, sẽ bán chiếc xe này đi, thay vì bán cho người ngoài thì bán cho Tiêu Minh Dạ là tốt nhất.
Tiêu Minh Dạ không cần suy xét, hắn nhất định sẽ mua, vì hắn vẫn luôn nhớ rõ Chung Ý Thu thích chiếc xe bán tải này, hơn nữa mấy năm sau sẽ khai phá núi nhỏ, ra ngoài làm việc, hay ở lại núi thì có xe vẫn tiện hơn.
Hắn chỉ là đang tính kiếm tiền ở đâu, làm công trình này Chu Luật Thư đã cho hắn đồng rồi, hắn vốn không cần hơn nữa cũng quá nhiều, dựa theo quan hệ của bọn họ thì hắn nên giúp, nhưng Chu Luật Thư lại là người rất rạch ròi, kinh doanh là kinh doanh, giao tình là giao tình, chưa bao giờ lẫn lộn với nhau.
đồng tiền thì trả cho Lục Tử một ngàn đồng đã mượn, hắn đến tuổi kết hôn nên có tiền dư mới an tâm.
Còn lại hai ngàn đồng tiền cũng không đủ để mua xe, hơn nữa trời chuyển mùa dần dần lạnh hơn, phải mua thêm quần áo và giày mới cho Thu Nhi nữa.
Càng nghĩ càng thiếu tiền, hắn lại bắt đầu lên kế hoạch mình nên đi đâu kiếm tiền.
Vương Quế Chi đi cùng Viên Ngọc Lan, lần đầu bà ngồi xe ô tô nên không biết đặt tay để chân ở đâu, khúm núm ngồi ở trong góc.
Bà không khỏi nhìn thẳng về phía Tiêu Minh Dạ, nhất thời hoảng hốt cảm thấy mình không quen biết cái người cao lớn mạnh mẽ này là ai, là con trai của mình thật sao?
Tiêu Minh Dạ đã mười mấy năm không gọi một tiếng mẹ, từ khi hắn chuyển đến Viên gia trang từ lúc năm tuổi đã không gọi nữa rồi.
Đột nhiên bà sinh ra chua xót và thương cảm trong lòng, nhớ tới hồi mới tới Tiêu Minh Dạ đã rất ỷ lại mình.
Từ hồi ba tuổi hắn đã ngủ cùng ông nội, sau khi ông nội qua đời thì bị đưa đến một nơi xa lạ, không hề có một chút ấn tượng với Vương Quế Chi, nhưng biết người này là mẹ mình, là người có quan hệ mật thiết với mình, cho nên không tự giác muốn đi tới gần bà.
Tuy nhiên, Vương Quế Chi còn phải xem sắc mặt của người ta ở trong cái nhà này, lại thêm một đứa con của chồng trước, nên bà sinh ra hận thù với đứa nhỏ.
Cuộc sống vốn đã gian nan, nay còn thêm một cái mồm ăn cơm, nhiều lần bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ vết nhơ, làm bà lại tức lại hận, vô cùng chán ghét nó, hơn nữa bà càng chối bỏ Tiêu Minh Dạ, càng đánh càng mắng, thì Viên Vinh Chiêu càng vui vẻ, bà vì mong được chồng tin tưởng, muốn chồng đứng cùng một chiến tuyến với mình, nên càng ngược đãi Tiêu Minh Dạ.
Lúc ấy chỉ có hai căn phòng, Tiêu Minh Dạ ngủ cùng Viên Bảo Xương, và Viên Bảo Tài.
Hắn chỉ mới năm tuổi, Viên Bảo Tài lớn tuổi hơn không biết kiêng nể gì mà bày trò chơi xấu, trong nhà đột nhiên thêm một người ngoài, làm gã không vừa mắt, hơn nữa trẻ con học hỏi từ người lớn, tối nào cũng phải đánh Tiêu Minh Dạ một trận mới hả giận, cũng không cho hắn ngủ yên, không cho hắn đắp chăn, thì cũng nhốt hắn ở ngoài trời tuyết lớn, nếu không phải Viên Bảo Xương có lòng trắc ẩn, thì Tiêu Minh Dạ chắc đã chết cóng từ lúc đó rồi.
Vương Quế Chi không biết sao? Đương nhiên là bà biết chứ, cơ mà bà nói mình không tin, bà sợ mình mang tội danh ghét bỏ con riêng của chồng.
Chờ đến khi Tiêu Minh Dạ dần dần trưởng thành, bà mới nhận ra, tương lai của mình còn phải nhờ vào đứa nhỏ này mà, nếu thật sự bị bệnh hay tai ương gì, Viên Vinh Chiêu đã có hai đứa con trai nên sẽ tuyệt đối không để ý đến bà, chỉ có thể dựa vào đứa con trai ruột này thôi.
Cho nên bà liều mạng muốn chết muốn sống, một hai phải kéo Tiêu Minh Dạ về nhà, ở gần hắn đã không quan tâm, huống chi là hắn bị ép trở về.
Tiêu Minh Dạ trở lại, nhưng trong mắt vẫn không có người mẹ này, nhưng Vương Quế Chi đã ra quyết định rồi, nghĩ hắn chỉ cần ở tại bên người, thì từ từ bù đắp tình cảm cũng không muộn.
Mà giờ phút này bà nhìn đứa con trai ở trước mắt, lại phát hiện mình còn không bằng cả một người xa lạ, muốn nói một hai câu thân thiết, thì phát hiện mình chẳng nhớ dáng vẻ hồi còn nhỏ của hắn ra sao.
Giờ khắc này, Vương Quế Chi mới sinh ra sợ hãi, lần đầu tiên mới cảm nhận chân thật rằng mình sắp mất đứa con trai này rồi, mà không biết phải làm sao, chỉ có thể nói mấy đề tài nhóm phụ nữ hay nói: “Mẹ nghe chủ nhiệm Hội Phụ Nữ nói Lâm Ngọc Phương coi trọng con, con không thích à?”
Tiêu Minh Dạ đang nhớ tới chuyện ngày hôm qua Chung Ý Thu nói với mình, đang cân nhắc nên làm thế nào để đi điều tra đồ vật có phải do em rể Viên Vinh Cử trộm hay không, đột nhiên nghe được Vương Quế Chi nói chuyện, làm hắn sinh ra tâm lý khó chịu, dạ dày nổi lên men chua, phải nuốt nước miếng vài lần mới áp xuống sự khó chịu này.
Vương Quế Chi không nghe được câu trả lời, thì nói tiếp: “Sao con không thích? Cô gái kia có điều kiện tốt, xinh đẹp, nhà ở thị trấn nữa, sao còn chê bai?”
Tiêu Minh Dạ nắm chặt tay lái, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước, thân hình đĩnh bạt ổn trọng, có Chung Ý Thu ở đây thì đã nhận ra hắn đang ép sự bực bội xuống rồi.
Vương Quế Chi xấu hổ, làm vẻ oán trách, “Con cũng nên kết hôn lập gia đình đi, nhân lúc mẹ còn khỏe sinh con ra có thể chăm giúp cho vài năm.”
Tiêu Minh Dạ coi như bà không tồn tại, vững vàng lái xe, không làm ra động tác gì dư thừa.
Vương Quế Chi bị làm lơ nên tức giận lải nhải, “Con xem hồi trước sao không về nhà bàn bạc gì mà đã nhận thầu núi nhỏ vậy, tốn nhiều tiền mà cái núi kia có ích lợi gì không, bị người ta lừa tiền thì có? Cầm tiền sao không xây nhà trước, có nhà mới cưới được vợ, Bảo Xương còn chưa cưới vợ là vì không có nhà riêng đó……”
“Được rồi, đừng nói nữa, phiền muốn chết!” Viên Ngọc Lan ngồi ở bên cạnh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng.
Những lời này nháy mắt bậc lửa cơn giận trong lòng Vương Quế Chi, bà lập tức dời mục tiêu, bùm bùm mắng chửi cô, càng nói càng tức giận, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe, phụ nữ nông thôn mà chửi người thì chẳng có từ gì hay ho, đến cả “Tiện nhân” cũng đã nói đến.
Viên Ngọc Lan bụm mặt khóc lớn, nhất thời trong xe tràn ngập tiếng phụ nữ khóc lóc và trách mắng.
Tiêu Minh Dạ đã phiền càng thêm phiền, ra sức nhấn ga, chỉ nghĩ chạy nhanh đến bệnh viện, rồi lập tức quay xe chạy về.