Động tác của Chung Ý Thu quá nhanh, trong khi Dư Bác Sơn và chú Nghĩa còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã chạy ra tới cổng chính.
“Về đây mau!” Dư Bác Sơn vội vàng xoay người đuổi theo.
Chung Ý Thu hoàn toàn không nghe thấy tiếng động nào nữa, trong đầu ong ong chỉ còn lại mấy chữ “Vũ khí”, “Bị thương” mà thôi.
Cổng chính bên sân đại đội còn chưa mở, mà cậu không có chìa khóa, dùng hết sức kéo hai lần mà nó không xoay suyển gì, thế là cậu nhấc chân lên đá.
Dư Bác Sơn rốt cuộc cũng đuổi tới, chạy quá nhanh làm phổi không kịp hô hấp, bắt lấy cánh tay cậu thở dốc, “Sao em không nghe anh nói hết gì vậy…… Nếu không phải cái cổng này ngăn lại, thì anh đã không đuổi kịp em rồi!”
Cánh tay của hắn như cây kìm sắt nắm chặt lấy cánh tay của Chung Ý Thu, cậu ném tay ra hai lần mà không thoát khỏi, hấp tấp la to, “Anh buông em ra!”
“Nghe anh nói đã!” Dư Bác Sơn bình tĩnh đè đôi tay lên bả vai của cậu nói: “Anh ta bị thương không nghiêm trọng, tối hôm qua đưa lên bệnh viện rồi, chắc giờ sắp về đó! Tiêu Minh Dạ dặn dò kĩ càng là đợi trời sáng mới nói cho em biết, chính là không muốn em lo lắng suông, để em không đi theo!”
“Không được, em muốn đi bệnh viện.” Chung Ý Thu không nghe được câu gì, giãy giụa muốn bò lên trên cửa.
Chú Nghĩa cầm chìa khóa đuổi theo tới, mở cổng chính ra, khuyên nhủ: “Đã nói một lát là trở về mà, cháu ở nhà chờ đi.”
Chung Ý Thu vừa rồi chỉ lo ra chạy ra ngoài nên đầu óc không nghĩ rõ ràng, giờ mới nhớ ra là họ lên bệnh viện, lại chạy về lái xe máy.
Dư Bác Sơn tức giận nhưng không đánh cậu được, trước kia không phát hiện ra thằng nhóc này ngoan cố như thế, nói sao cũng không nghe.
Chú Nghĩa xua xua tay, nói: “Thôi, để nó đi đi, bắt nó ở nhà chờ thì nó càng khó chịu.”
Dư Bác Sơn không yên tâm để Chung Ý Thu tự lái xe, nên leo lên yên xe sau ôm chặt lấy cậu, hai người mới vừa ra khỏi đường nhỏ thì Dư Bác Sơn liền túm chặt lấy quần áo của Chung Ý Thu, chỉ vào phía trước kêu bên tai cậu: “Bọn họ về rồi kìa, dừng lại mau!”
Một chiếc xe chạy tới từ đằng xa, Chung Ý Thu bị cận nhẹ, chờ đến gần mới nhìn ra đúng là chiếc xe bán tải.
Chung Ý Thu vừa rồi còn vô cùng lo lắng, giờ thì đột nhiên bình tĩnh trở lại, cũng không chờ ở bên ngoài mà lái xe về nhà trước.
Dư Bác Sơn không thể hiểu nổi cũng không biết cậu đã chạm phải dây thần kinh nào, nhưng giờ hắn cũng không dám kích thích cậu, chỉ có thể yên lặng đi theo.
Tối hôm qua là Cao Tiểu Bao và Lục Tử lái xe, cùng nhau mang Tiêu Minh Dạ đi bệnh viện, trở về mới vừa vào đến sân là Lục Tử liền kêu kêu quát quát bắt đầu giải thích.
Ăn trộm không phải là ai xa lạ, mà là người đã chạy trốn ra ngoài, ba của Viên Thúy Thúy, Viên Bảo Hà.
Lúc ấy gã cũng sợ hãi, chạy sang nơi khác trốn mấy tháng, nhưng cuộc sống ở bên ngoài quá khó khăn, cơm không đủ no.
Thật ra hồi đầu năm gã đã quay lại rồi, mà không dám lộ diện ở gần nhà, tháng trước mới trộm trở về thăm nhà.
Trước khi bỏ thuốc Viên Lỗi thì gã đã biết Viên Lỗi không phải là con ruột của mình rồi, nhưng lúc đó gã tức quá, sau rồi hối hận, vì đứa trẻ ấy là do mình nuôi nấng từ nhỏ mà.
Lưu lạc ở ngoài lâu như vậy giờ mới trở về, ai cũng không đề cập tới Viên Lỗi, người một nhà ôm đầu khóc một hồi lâu, sau đó thương lượng để gã mang Triệu Hồng Hoa cùng Viên Thúy Thúy đi nơi khác trốn mấy năm, chờ thêm khoảng một thời gian nữa người trong thôn quên chuyện cũ, đồn công an cũng sẽ không tới bắt, thì lại trở về.
Lên kế hoạch mang Viên Thúy Thúy rời đi trước khi khai giảng, nhưng ra cửa thì cần tiền, Viên Bảo Hà nghe nói trên núi đang sửa miếu, gã vốn muốn đi trộm một số vật liệu linh tinh ra ngoài bán, sau ngẫm lại mấy phụ kiện lớn không dễ trộm, hơn nữa kiến trúc này không có nhiều vật liệu xây dựng, sau đó gã nhờ cha mình hỏi thăm nhóm công nhân khi nào phát tiền lương, tính kĩ thời gian để đi trộm tiền.
Thời tiết hiện giờ không lạnh lắm nên buổi tối nhóm công nhân đều ngủ ở bên ngoài, gã lên núi lấy chưa được bao nhiêu đồ vật thì đã bị phát hiện, bên ngoài kêu lên một tiếng là Tiêu Minh Dạ chạy tới ngay, vốn dĩ nhiều người như vậy hoàn toàn không sợ gã, nhưng Viên Bảo Hà mang theo vũ khí, gã mà chém một cái thì mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gã trộm đồ thì thôi đi, nhưng không biết vì sao mà Viên Bảo Hà như bị ma quỷ ám ảnh, đi khống chế, uy hiếp mọi người giao tiền ra.
Giằng co hơn mười phút, Tiêu Minh Dạ không có kiên nhẫn, trực tiếp xông lên ấn gã xuống, lại không phòng bị trong người Viên Bảo Hà còn giấu một cây dao phay.
Tiêu Minh Dạ vốn dĩ có thể khống chế gã, nhưng đám người vừa thấy Tiêu Minh Dạ đắc thủ lại vội vàng vây lên muốn giúp đỡ, Viên Bảo Hà cầm con dao phay chém lung tung, Tiêu Minh Dạ sợ gã tổn thương đến những người khác nên không dám ra tay tàn nhẫn, kết quả bị chém trúng cánh tay.
Miệng vết thương không tính là lớn nhưng có hơi sâu, chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn rất dọa người.
Tiêu Minh Dạ không tính đi bệnh viện, lại sợ ngày hôm sau Chung Ý Thu biết thì sẽ làm ầm lên, vừa vặn phải áp giải Viên Bảo Hà đến đồn công an nên ngồi xe đi cùng.
Trước khi đi hắn ngàn dặn dò triệu dặn dò, bắt Dư Bác Sơn nhất định phải chờ đến trời sáng mới đi báo cho Chung Ý Thu, nói làm vậy thì cậu sẽ đỡ sợ hơn.
Dư Bác Sơn biết hắn đã lâu mà lần đầu tiên thấy Tiêu Minh Dạ cẩn thận đến như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, tim đột nhiên đập thình thịch liên hồi, như là đoán ra được ngay mối quan hệ giữa hắn và Chung Ý Thu, nó như một lớp giấy mỏng làm hắn không muốn chọc phá.
Chung Ý Thu đứng ở cửa phòng, nghe thấy Lục Tử nói dăm ba câu kể lại chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, cậu quét cánh tay của Tiêu Minh Dạ vài lần rồi lại hoàn toàn không còn sốt ruột như vừa nãy nữa, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Minh Dạ vẫn luôn ở trên người mình, nhưng chính cậu không muốn ngẩng đầu đối diện.
Chú Nghĩa hỏi han vài câu, miệng vết thương sau khi băng bó đã không còn trở ngại gì, ông vội hô, “Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, để chú nấu cơm cho mấy đứa, Lục Tử đi pha trà giúp chú.”
Chung Ý Thu đi tới trước hai bước muốn theo giúp chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ vừa rồi vẫn luôn đứng nhìn từ xa ở trong sân, lúc này lại đi nhanh tới kéo cánh tay của cậu, không nói lời nào mà túm vào phòng.
Dư Bác Sơn ngứa mắt, vừa định lên tiếng ngăn cản thì trong lòng bỗng nhiên đánh bộp một cái, nuốt lời nói vào lòng đi theo Lục Tử vào phòng chú Nghĩa.
Chung Ý Thu cũng không biết là mình đang khó chịu là vì cái gì, chính là cảm thấy trong lòng có một cục nghẹn làm yết hầu và đôi mắt trướng đau, không muốn đối mặt với Tiêu Minh Dạ.
Sau khi vào phòng cậu vung tay Tiêu Minh Dạ ra, thu dọn giường gối một chút rồi nhỏ giọng nói: “Ngủ một lát đi.”
Tiêu Minh Dạ bị thương bên cánh tay trái, nên duỗi tay phải ra ôm cậu sát vào ngực, ngậm lấy đôi môi của cậu, chột dạ nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Gương mặt của Chung Ý Thu trắng bệch, đáy mắt và đuôi mắt đều hồng, ngang bướng không nói lời nào.
Tiêu Minh Dạ ôm cậu ngồi xuống giường, xoay cằm cậu qua đối diện với mình, liếm mút môi cậu nói: “Cục cưng à, đừng sợ.”
Chung Ý Thu nghe xong những lời này cuối cùng cũng bừng tỉnh, bật khóc, ôm lấy cổ Tiêu Minh Dạ nức nở, “Làm em sợ muốn chết!”
Tiêu Minh Dạ đau lòng bởi tiếng khóc của cậu, không rảnh lo vết thương trên cánh tay, ấn chặt Chung Ý Thu vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, dỗ nói: “Không sợ, Thu Nhi không sợ.”
Chung Ý Thu khóc một hồi cảm thấy mình vô cùng không có tiền đồ, e lệ không dám ngẩng đầu, vội dời đi mục tiêu, kéo cánh tay bị thương của Tiêu Minh Dạ ra, ấn hắn lên giường, “Anh nghỉ ngơi đi, tối hôm qua có phải không ngủ hay không?”
Vì khóc nên mắt mũi của cậu đỏ hồng, Tiêu Minh Dạ hận không thể đánh Dư Bác Sơn một trận, vốn chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hắn sợ Chung Ý Thu lo lắng, nên đã cẩn thận dặn dò vài lần, bắt hắn không nói bậy để tránh dọa Chung Ý Thu sợ, kết quả hắn hết nói tới vũ khí rồi còn bị thương nữa, hoàn toàn ép Chung Ý Thu hỏng mất.
“Em ngủ cùng anh đi.” Hắn kéo tay Chung Ý Thu không cho đi.
“Bên ngoài có nhiều người lắm, để em đi giúp chú Nghĩa nấu cơm.” Chung Ý Thu sờ sờ bộ râu đâm tay đau cuả hắn, xấu hổ nói.
“Cục cưng……”
Chung Ý Thu vội che miệng hắn lại, mặt như muốn thiêu cháy, không dám nhìn Tiêu Minh Dạ, chặn lại nói: “Đừng gọi vậy mà……”
Nếu như là trước kia thì chắc chắn Tiêu Minh Dạ sẽ không nói ra mấy từ này đâu, ngay cả khi say mê nhất ở trên giường hắn cũng chỉ gọi Thu Nhi mà thôi, lần đầu tiên gọi cục cưng, làm mặt của hai người đàn ông đỏ bừng.
“Vì sao không được gọi là vậy hửm?” Tiêu Minh Dạ cố ý trêu cậu.
Chung Ý Thu lấp kín miệng hắn bằng một nụ hôn, oán hận nói: “Em sợ trái tim em chịu không nổi.”
Viên Bảo Hà bị bắt đã giúp bọn Chung Ý Thu phá án, Triệu Hồng Hoa mang theo Viên Thúy Thúy mất tích lâu như vậy, thì ra là hai mẹ con trốn ở một nhà khách ở trên thị trấn, đã hẹn là hai ngày nữa sẽ chạy lên phía nam, một khi gã bị bắt thì không còn đường nào nữa, ngày hôm sau đã bị kêu trở về thôn, Viên Thúy Thúy cũng một lần nữa về trường đi học.
Nhưng việc Viên Bảo Hà đi ăn trộm bị bắt lên đồn công an thì đã truyền khắp đại đội, Viên Thúy Thúy càng phải chịu đủ mọi ánh mắt để mà đi học, con bé vốn đã thường bị người ta chỉ trỏ vì chuyện của mẹ mình, thêm một chuyện này nữa thì càng gian nan, hiệu trưởng Thẩm tìm các giáo viên dạy lớp tới, dặn dò bọn họ cẩn thận chiếu cố cảm xúc của Viên Thúy Thúy, không thể để các học sinh khác nói lung tung.
Vết thương trên cánh tay của Tiêu Minh Dạ không tính là nghiêm trọng, vốn dĩ không cần nghỉ ngơi, nhưng nói gì Chung Ý Thu cũng không chịu, bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Hai người đã lâu không có ở bên nhau từ sáng đến tối, mấy ngày nay như là trở về thời kì hẹn hò, hai người gắn bó keo sơn hận không thể thời thời khắc khắc dán ở bên nhau.
Tiêu Minh Dạ cũng không nhàn rỗi, chú Hoa đã bắt đầu ươm giống trên núi nhỏ, lúc trước ông đã giúp hắn khai khẩn, sau một khoảng thời gian nữa thì sẽ có thể gieo trồng.
Chung Ý Thu đi dạy thì hắn lên núi tìm chú Hoa, giúp ông làm việc rồi học kỹ thuật gieo trồng dược liệu, tính thời gian, chờ Chung Ý Thu tan dạy thì chạy trở về.
Ngày sinh nhật của Chung Ý Thu, vết thương trên tay của Tiêu Minh Dạ đã lành lặn, buổi sáng mới vừa mở mắt ra là ôm lấy Chung Ý Thu một hai phải làm một lần, trong khoảng thời gian này vì hắn bị thương nên mỗi ngày ngủ chung Chung Ý Thu không cho hắn làm gì, vất vả lắm mới bắt được cơ hội lăn lộn làm eo của Chung Ý Thu sắp bị chặt đứt.
Chung Ý Thu vốn cũng không nghĩ tới sinh nhật, nhưng mới vừa rời giường là chú Nghĩa mang sang một chén mì trường thọ nóng hôi hổi tới, còn cho thêm hai cái trứng gà nữa, cười ha hả nói: “Chúc Ý Thu sống lâu trăm tuổi.”
“Cảm ơn chú Nghĩa.” Chung Ý Thu cảm động thiếu chút nữa bật khóc.
Hiệu trưởng Thẩm nói: “Chú Nghĩa thì làm mì, còn tôi thì cậu muốn sao?”
Chung Ý Thu vội xua tay, “Không cần, không cần.”
“Không được.” Hiệu trưởng Thẩm cười nói: “Cho cậu một ngày nghỉ đi, hôm nay tôi dạy thay giúp cậu.”
“Cảm ơn thầy Thẩm!” Chung Ý Thu cười, đôi mắt cong cong.
Cậu nhón chân chọt chọt bả vai Tiêu Minh Dạ, nheo mắt hỏi, “Anh tặng em cái gì?”