Đoàn tụ sum vầy
Chung Ý Thu không ăn cơm chiều mà ngồi ở trong văn phòng chờ Dư Bác Sơn trả lời điện thoại.
Tiêu Minh Dạ vội vàng về trên núi, trước khi đi dặn dò Vương Văn Tuấn nhớ đưa cơm cho Chung Ý Thu.
Vương Văn Tuấn bực bội đồng ý đi ngược với dục vọng muốn mắng người của mình.
Chờ đến hơn giờ tối Dư Bác Sơn mới trả lời điện thoại, vừa nghe giọng là biết hắn vẫn còn giận, Chung Ý Thu hiểu hắn không phải không chấp nhận chuyện mình và Tiêu Minh Dạ ở bên nhau, mà là lo lắng những nguy hiểm và gian nan mà cậu sẽ gặp phải, nói đến cùng cũng là vì quá quan tâm nên mới tức giận thôi.
Chung Ý Thu khom lưng, cúi đầu lấy lòng gọi anh Sơn, Dư Bác Sơn hết cách, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn vài phần, nghe xong chuyện cậu nói thì đồng ý ngày mai sẽ đi tìm Lưu Thanh Hồng.
Sau khi chuyện Trương Tây Minh trở về truyền đi khắp nơi thì từ đầu thôn đến cuối hẻm toàn bàn tán đến hắn, chuyện nam nữ yêu đương là sức hấp dẫn lớn nhất với con người mà, với lại nó còn mang kích thích bí ẩn nữa.
Chuyện này nói ra thì rất không công bằng, cánh đàn ông nhiều lắm là bị mắng vô trách nhiệm, không đứng đắn, còn nói tới phe đàn bà thì từ ngữ mắng chửi thô tục hơn nhiều, nào là phóng đãng, nào là ham mê tình dục, mọi người chỉ nghĩ cười nhạo chửi rủa, mà không phân biệt rõ ai đúng ai sai.
Trong văn phòng Diêm Thục Hoa yêu nói chuyện phiếm nhất, cô cũng không có ác ý mà thích nói mấy chuyện đồn đãi, ngày thường mấy giáo viên nữ khác cũng có nói chuyện với cô, lần này cô mới vừa lên tiếng thì đã bị Trịnh Tiểu Bình mắng, hai người cô một lời tôi một chữ cãi nhau loạn xà ngầu ở trong văn phòng.
Hiệu trưởng Thẩm phê bình hai cô một trận, nghiêm khắc cấm bất kì người nào ở trong văn phòng bàn tán về Lưu Thanh Hồng.
Diêm Thục Hoa thích Lý Hoành Phi, tủi thân khóc sướt mướt tìm hắn nói hết, dọa Lý Hoành Phi chạy trối chết, trốn ở chỗ Chung Ý Thu không dám về nhà.
“Không thích thì nói rõ với cô ấy đi.” Chung Ý Thu trêu.
Lý Hoành Phi bất đắc dĩ nói, “Nói sao? Cô ấy không tỏ rõ với em, em chủ động nói thì chẳng phải là tự mình đa tình sao?”
“Còn chờ gì nữa? Phàm là con người có đôi mắt là có thể nhìn ra được cô ấy có ý với cậu đó!”
“Không giống mà, cô ấy đã nói gì đâu…… Đến cả cơ hội từ chối em còn không có nữa.” Lý Hoành Phi buồn rầu vò đầu.
Hắn không thích Diêm Thục Hoa, Chung Ý Thu không biết hắn có phải đã buông Viên Ngọc Lan chưa, nên thử hỏi, “Nghe nói mấy hôm trước cậu có đi xem mắt hả, sao rồi?”
“Chẳng ra gì!” Lý Hoành Phi cố ý học tiếng phổ thông trả lời.
“Sao? Nghe nói điều kiện không tồi, làm điều dưỡng ở bệnh viện huyện mà?”
Lý Hoành Phi tức giận nói: “Anh nghe ở đâu ra vậy? Tin tức lan truyền hay ghê nơi?”
“Thì nói đi, sao lại không thích?” Chung Ý Thu không thuận theo, không buông tha.
Lý Hoành Phi gần đây cai thuốc lá, lấy một điếu từ trong túi ra rồi lại thả về, thở dài nói: “Còn vì gì nữa, khinh thường em là một giáo viên tiểu học quèn thôi.”
“Không đúng nha? Nghe nói cô gái đó coi trọng cậu lắm mà? Là cậu không muốn thì có.”
Lý Hoành Phi kinh ngạc, “Ở đâu ra, anh nghe mấy tin tức nhảm này ở đâu vậy?”
“Đừng nhiều lời, mau nói đi!” Chung Ý Thu đẩy hắn.
Lý Hoành Phi: “Cô ấy không khinh thường thẳng thừng, nhưng biểu hiện rõ ràng lắm, kêu em mua nhà ở huyện, còn nói trong nhà có quan hệ có thể giúp em chuyển đến trường tiểu học ở huyện, cô ấy có lòng tốt, nhưng em không muốn!”
“Vì cái gì không muốn? Giáo viên nào mà chẳng mở ra huyện làm việc, ở đây có sẵn một người nè!” Chung Ý Thu quay đầu lại kêu, “Anh Văn Tuấn ơi ——”
Cậu gân cổ lên kêu, Vương Văn Tuấn đang hái bí đỏ giúp chú Nghĩa ở vườn rau, nhăn mặt ra ngoài, mắng, “Kêu cái gì mà kêu? Gọi hồn à!”
Chung Ý Thu hỏi, “Có muốn chuyển lên huyện làm việc không?”
Vương Văn Tuấn không biết kịch bản của cậu, nghi ngờ hỏi, “Ý gì? Cậu có cách hả?”
Chung Ý Thu giơ tay với Lý Hoành Phi, “Cậu xem đi, vừa nghe có thể chuyển lên huyện làm là hứng thú liền kìa, còn không mắng chửi người nữa!”
Lý Hoành Phi: “……”
Vương Văn Tuấn rống giận, “Chung Ý Thu! Chờ đó cho tôi! Xem ngày nào đó anh hai không chú ý tôi sẽ đánh cậu bầm dập cho coi!”
Chung Ý Thu không hề để ở trong lòng, làm mặt quỷ với Vương Văn Tuấn.
Lý Hoành Phi cười đủ rồi, nghiêm túc nói: “Trước kia có nghĩ tới, đừng nói điều đi huyện thành, có thể điều đến tiểu học trên trấn là ba em sẽ vui mừng đốt pháo luôn đó.
Nhưng giờ em hết nghĩ vậy rồi, chỉ nghĩ dạy học ở trường này cho thật tốt thôi, còn phải cảm ơn anh đó.”
“Cảm ơn tôi làm gì?” Chung Ý Thu hỏi.
Lý Hoành Phi: “Anh dạy cho em rất nhiều điều, tuy em học sư phạm chuyên nghiệp, anh thì không, nhưng anh đã giúp em học được ý nghĩa chân chính của dạy học, đó là tạo nên hy vọng cho bọn học sinh, giảng dạy và giáo dục, tất cả là vì ngọn lửa hy vọng đó.”
Chung Ý Thu không thể tin được, “Thật hả? Cậu nói là vì tôi sao?”
Lý Hoành Phi cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, “Ừ, cho nên cảm ơn anh, còn có hiệu trưởng Thẩm nữa, các anh đã dạy cho em rất nhiều điều, là các anh cho nơi này một trường tiểu học, mang đến hy vọng cho bọn nhỏ ở đây, em tin là trường mình nhất định sẽ càng ngày càng tốt, ở chỗ này có thể tạo ra sự nghiệp, nên dù có chuyển đi đâu cũng không bằng ở đây.”
Chung Ý Thu ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt quyến rũ mê người đầy ánh sáng lấp lánh, hối hận không kịp nói: “Biết vậy thu âm lời nói của cậu cho rồi, lần đầu tiên tôi nghe người khác khen mình vậy đó, khiến tôi cảm động quá đi!”
Lý Hoành Phi: “……”
Hai ngày sau Dư Bác Sơn mới gọi điện thoại tới, Chung Ý Thu lúc ấy đang dạy tiết học cuối cùng, chú Nghĩa tiếp điện thoại, chờ tan học mới chuyển lời.
Dư Bác Sơn hỏi thăm hai ngày mới tìm được Lưu Thanh Hồng, cô không còn làm ở quán ăn trước kia nữa.
Trương Tây Minh đi khỏi là cô chuyển việc làm luôn, làm việc cho một xưởng bao tay thủ công.
Dư Bác Sơn không biết cô nên không trò chuyện quá nhiều, chỉ nói cho cô biết là bọn Chung Ý Thu rất lo lắng, muốn cô trở về, Lưu Thanh Hồng không trả lời nhưng đồng ý sẽ gọi điện thoại trở về.
Chung Ý Thu hỏi Dư Bác Sơn khi nào hắn trở về, chú Nghĩa nhờ cậu hỏi, mà hắn chỉ nói chờ một chút.
Chung Ý Thu than nhỏ một hơi, chú Nghĩa hỏi, “Hai đứa làm sao? Cãi nhau à?”
Chung Ý Thu kể lại chuyện Dư Bác Sơn đánh nhau với Tiêu Minh Dạ cho ông nghe.
Buổi tối làm hoành thánh, chú Nghĩa vừa nhanh chóng cán vỏ, vừa chỉ Chung Ý Thu, “Đừng nhét quá nhiều nhân, bằng không lát nữa xuống nước là mở miệng ngay đó.”
Chung Ý Thu làm hoành thánh luôn cố ý nhét nhiều nhân, Tiêu Minh Dạ thích ăn hoành thánh nhất, đặc biệt là nhân thịt củ sen, nên cậu làm cái nào cũng rất đầy thịt, tựa như thích một người vậy đó, luôn muốn giao hết mọi thứ tốt đẹp cho người đó.
Tình yêu của Chung Ý Thu với Tiêu Minh Dạ nhiều đến mức một cái vỏ hoành thánh cũng không đủ.
Chú Nghĩa cán đủ vỏ rồi ngồi xuống gói cùng, giọng điệu như là thuận miệng nói chuyện phiếm, “Dư Bác Sơn không hề sửa đổi tính tình chút nào hết.”
Chung Ý Thu đã kể cho chú Nghĩa nghe chuyện hồi đại học của mình, bao gồm cả chuyện Dư Bác Sơn từng ngồi tù cho chú Nghĩa nghe luôn.
Nghe ông nói như vậy làm Chung Ý Thu có chút kinh ngạc, bởi vì chú Nghĩa ít khi nào nói chuyện sau lưng người khác lắm.
Chú Nghĩa nói tiếp: “Đã trải qua một lần khổ đau mà không nhớ gì hết, gặp chuyện vẫn là thích xúc động thôi.”
Chung Ý Thu hiểu ý của chú Nghĩa, cẩn thận nghĩ nghĩ đúng là có đạo lý.
Chuyện của đàn chị hồi trước Dư Bác Sơn quá xúc động, làm việc hoàn toàn không suy xét thấu đáo, vốn dĩ có thể xử lý tốt hơn mà lại đi vào đường cùng, lần này đánh nhau với Tiêu Minh Dạ cũng thế, đầu óc một khi xúc động lên là gì cũng mặc kệ.
Đạo lý là như thế, nhưng Chung Ý Thu không muốn thừa nhận, nói: “Anh ấy quan tâm đến con cho nên mới xúc động……”
“Xúc động được tạo thành là vì quá quan tâm, hồi trước nó xảy ra chuyện không phải vì quá quan tâm đó sao? Cuối cùng có hại vẫn là nó, lần này là bởi vì Tiêu Minh Dạ để ý tới cháu, biết nó là vì cháu cho nên mới cam tâm tình nguyện nhịn nhục, bằng không cháu cho rằng nó toàn vẹn không bị gì à?”
Chung Ý Thu có chút khổ sở, không biết là vì Dư Bác Sơn hay là vì Tiêu Minh Dạ, nhấp miệng nói: “Con sẽ khuyên ảnh.”
Nồi hoành thánh đầu tiên đã chín, chú Nghĩa dùng thùng giữ ấm gắp vào hơn cái, cho cậu mang lên cho Tiêu Minh Dạ, “Lên núi ăn cùng với nó đi.”
Chung Ý Thu hai tay ôm thùng giữ ấm, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, an tĩnh đứng ở bên bệ bếp không đi.
Chú Nghĩa vội vàng nấu tiếp một nồi khác, ngại cậu chiếm chỗ, thúc giục nói: “Sao? Mau đi đi!”
Chung Ý Thu nhún nhún vai, gãi gãi mặt, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Chú Nghĩa…… Tối nay con không về được không……”
Chú Nghĩa hít sâu một hơi há mồm chuẩn bị dạy dỗ, Chung Ý Thu vội tự cho là có lý bổ sung nói: “Bọn con mời Lục gia ban làm vật dụng gia đình, nên con muốn ở lại xem xét.”
Nước trong nồi sôi, chú Nghĩa vội vàng thả hoành thánh, mắt không thấy tâm không phiền phất tay, “Đi đi đi!”
Chung Ý Thu nhận được lệnh đặc xá, ôm thùng giữ ấm hân hoan chạy lên núi.
Người trên núi nhiều không chia đủ hoành thánh nên hai người trốn ở trong phòng ăn, Tiêu Minh Dạ đút cho mình một cái, rồi lại đút cho Chung Ý Thu một cái, một hơi xử lý hết hơn cái hoành thánh.
Bất tri bất giác ăn đến no căng, Chung Ý Thu nằm ở trên giường rên hừ hừ, Tiêu Minh Dạ vươn cánh tay cho cậu làm gối, một cái tay khác vói vào trong quần áo nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu.
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm đôi mắt sâu như đáy hồ của hắn, nơi đó có hung ác, có bình thản, có lạnh lẽo, nhưng tất cả là đối với người ngoài, còn với cậu chỉ có dịu dàng và dung túng, gương mặt kiên nghị, lạnh lùng chỉ cười ấm áp với cậu mà thôi.
Ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng mân mê gương mặt ngăm đen, như là một khe suối nước nóng len lỏi trong hốc sâu giá lạnh, trái ngược với vẻ lạnh lùng là một trái tim ấm áp, một khi không cẩn thận thì sẽ bị đối phương bắt lấy linh hồn.
Đêm cuối thu phòng ốc sơ sài, hai người hôn nhau say đắm, ánh trăng dịu dàng chiếu vào thân thể của hai người đang yêu nhau qua cửa sổ.
Vật dụng trong nhà họ là do chính trưởng đoàn Lục làm, đóng một cái giường lớn chắc chắn, gỗ là do hai người bọn họ tự mình vào rừng chọn.
Trưởng đoàn Lục chuyên làm vật dụng theo kiểu cổ Trung Quốc, đặc biệt am hiểu điêu khắc gỗ, ông biết thanh niên bây giờ không thích kiểu cũ, tuy chúng rất bền nhưng quá nặng nề, đặt ở trong nhà cũng quá âm u, cho nên không làm theo kiểu cũ, mà đóng đầu giường bằng gỗ, chạm khắc tinh xảo, cải tiến để đặt vừa đệm cao su, thoạt nhìn mang phong cách phương Tây.
Còn chưa chở chúng lên núi mà Chung Ý Thu đã yêu thích không buông tay, trộm lăn ở trên giường vài lần, Tiêu Minh Dạ quá cao nên yêu cầu làm một cái giường lớn, làm trưởng đoàn Lục chê cười nói đời này lần đầu tiên làm cái giường lớn đến vậy.
Khắc gỗ phi thường tỉ mỉ, mỹ miều, từng đóa hoa điêu khắc tầng tầng lớp lớp sinh động như thật, Chung Ý Thu ngây cả người, không quá tin tưởng hỏi cô Lục, “Đây là……”
Cô Lục cười tủm tỉm, ánh mắt khẳng định đáp, “Là hoa hảo nguyệt viên.”
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng một chút, ngón tay đặt ở nhụy hoa hoài không buông, Tiêu Minh Dạ cũng rất kinh ngạc, nhìn xoáy vào cô một hồi lâu.
Cô Lục dạo gần đây rất bận rộn, mỗi ngày đều ở trong miếu vẽ màu hoa văn, suốt ngày mặc tạp dề, trên người dính đầy màu vẽ, đôi mắt cô sáng lấp lánh như là ngôi sao trên bầu trời, khi nhìn người có chút chân thành.
Tâm tư của Chung Ý Thu vốn đang hoảng loạn đột nhiên bình tĩnh lại, hỏi, “Là Lục Tử nói cho chị biết à?”
“Không phải.” Cô Lục lắc đầu, nhấp miệng cười, “Là tôi nhìn ra được.”
Chung Ý Thu hoảng hốt, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại có phải bọn họ đã quá mức thân thiết hay không, nếu cô nhìn ra được thì những người kia có không?
Cô Lục nhìn ra được cậu đang suy nghĩ tới điều gì, nói, “Chỉ có người đang yêu mới nhìn ra tình yêu, đương nhiên cũng sẽ hiểu được tình yêu.”
Chung Ý Thu chấn động, không ngờ ngày thường cô Lục ít nói, mà lại có suy nghĩ lại thấu đáo đến vậy.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu, thành khẩn nói: “Cảm ơn.”
Cô Lục miết nụ hoa tinh tế trên đầu giường, có chút thẹn thùng nói: “Chúc phúc các cậu hoa hảo nguyệt viên, đây cũng là một bài hát mà tôi thích nhất.”
“Mây bay tán minh nguyệt chiếu người tới
Đoàn viên mỹ mãn sáng nay say
Nhợt nhạt hồ nước uyên ương hí thủy
Hồng thường thúy cái tịnh đế liên khai
Song song đúng đúng ân ân ái ái
Này gió ấm nhi hướng về hảo hoa thổi
Nhu tình mật ý mãn nhân gian.”
cầu người dịch dùm bài thơ này -.-
Dư Bác Sơn cho Lưu Thanh Hồng số điện thoại của văn phòng, Chung Ý Thu và Trịnh Tiểu Bình thay phiên nhau ở lại chờ đến giờ tối, sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ Lưu Thanh Hồng.
Kết quả là người tính không bằng trời tính, khi Lưu Thanh Hồng gọi điện thoại tới cũng là hai người đều đang dạy học, không ai nghe được.
Điện thoại là do hiệu trưởng Thẩm nhận, nghe cô nói tên là gọi chú Nghĩa tới tiếp chuyện ngay.
Đúng vào giờ lên lớp, nên văn phòng không có mấy ai, chú Nghĩa hỏi cuộc sống rồi khuyên cô trở về, im lặng được nửa phút thì tiếng khóc truyền tới, đến cả một câu khuyên răn chú Nghĩa cũng không nói nên lời, an ủi vào lúc này xem như là khách sáo có lệ mà thôi.
Chú Nghĩa nói muốn đi kêu Trịnh Tiểu Bình và Chung Ý Thu trò chuyện vài câu với cô, Lưu Thanh Hồng vội nói không cần, cô sắp đi làm rồi, chờ lần sau có thời gian lại nói, nói xong liền vội vàng cắt đứt.
Trên thế giới này không có ai chân chính đồng cảm như bản thân mình, người ngoài dù có giải thích, lo lắng, phẫn nộ…… Cũng không đau khổ bằng % với người bị hại, Chung Ý Thu luôn nghĩ cách để giúp đỡ Lưu Thanh Hồng, nhưng cũng biết chuyện cần làm lúc này là để cô tự mình vượt qua đau khổ, dũng cảm tiến tới phía trước thôi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, một đêm mưa thu khiến người mặc áo bông vào, Tiêu Minh Dạ mua cho Chung Ý Thu một cái áo lông vũ màu đen dài quá đầu gối, Chung Ý Thu tính toán để dành tới mùa đông mới mặc, lại bị Tiêu Minh Dạ ép mặc vào ngay lúc này.
Khi đi dạy cậu ra mồ hôi đầy người mà không dám cởi khóa kéo, bởi vì không biết Tiêu Minh Dạ chạm phải cái gì mà khăng khăng bắt cậu mặc cái áo lông dê có hình con thỏ ở trong.
Áo lông dê là do chị gái gửi tới, màu trắng thuần, trước ngực may một một đôi tai thỏ dài màu trắng hồng, trên lỗ tai thỏ là lông mềm mịn, Chung Ý Thu vừa thấy là muốn vứt nó đi ngay, lại không biết cái áo này làm thế nào mà vừa mắt Tiêu Minh Dạ, mỗi ngày ngóng trông nhiệt độ hạ thấp để bắt cậu mặc vào……