Bởi vì Chung Ý Thu nhất thời xúc động, nên trong một đêm thế giới hai người biến thành một nhà ba người.
Nuôi dưỡng một đứa nhỏ mới vài tháng tuổi không đơn giản như cậu nghĩ, ăn uống tiêu tiểu ngủ nghê mọi thứ đều phải chăm lo.
Khoảng thời gian ban đầu hai người bận đến mức sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày như đánh giặc, trong nhà lung tung rối loạn, tất cả đều là đồ dùng của em bé, đến cả chỗ đặt chân cũng không có, đẩy cửa ra là mùi sữa và mùi khai nước tiểu sộc vào mũi, Chung Ý Thu rất nhiều lần hối hận muốn nói hay là chuyển đứa nhỏ này cho anh Bảo Xương nuôi đi, nhưng suy nghĩ mới lóe lên ở trong đầu thôi, nháy mắt là biến mất.
Dần dần mò ra quy luật rồi quen tay, từ không dám chạm vào thân thể mềm mại, nho nhỏ kia cho đến có thể thuần thục thay tã, mặc quần áo, cũng chỉ hơn hai tháng.
Dương Lâm Sâm về thôn báo tang cho Vương Quế Chi, chỉ nói Viên Ngọc Lan nhảy sông tự tử, còn đứa trẻ đã mất, Tiêu Minh Dạ phải chạy về phương Nam, vớt hài cốt của Viên Ngọc Lan rồi mang về để an táng trong phần mộ của tổ tiên.
Bên này Chung Ý Thu chính thức nuôi dưỡng đứa nhỏ, trên pháp luật mà nói thì cậu không có tư cách nhận nuôi, tuy nó không có cha mẹ nhưng nhà mẹ đẻ của Viên Ngọc Lan còn có người, không tới phiên người ngoài tới nhận nuôi, nhưng Tiêu Minh Dạ là cậu của nó, hắn thuận lý thành chương trở thành người giám hộ.
Tiêu Minh Dạ từng đi lính, không có cùng hộ khẩu với Viên Bảo Xương, mà có hộ khẩu độc lập, nên đứa nhỏ trực tiếp vào hộ khẩu của hắn luôn.
Nhưng đó là viết trên giấy tờ, chứ thật sự thì đứa nhỏ sẽ gọi Chung Ý Thu là ba, gọi Tiêu Minh Dạ là bố, trừ bỏ quan hệ trên sổ hộ khẩu, thì nó chính là con trai của Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu đổi tên cho đứa nhỏ, gọi là Chung Tinh, nhũ danh Tinh Tinh (ngôi sao).
Ban đêm mới có ngôi sao, đứa nhỏ này chính là sao trời sán lạn của cậu và Tiêu Minh Dạ.
Cậu còn phải đi học, Tiêu Minh Dạ bận công việc, tóm lại là hai người đàn ông bận rộn không có nhiều thời gian chăm sóc trẻ sơ sinh, nên phải ra tiền mời bảo mẫu về chăm giúp, nhưng cũng chỉ làm ban ngày thôi, buổi tối vẫn là cần bọn họ lo.
Bản thân Chung Ý Thu vẫn là một đứa trẻ, đột nhiên lên chức cha lẫn mẹ, thật sự là rất khó thích ứng với thân phận mới, có đôi khi đứa nhỏ quấy khóc cậu bồng nó lên mà muốn khóc theo nó luôn.
Đừng thấy Tinh Tinh còn nhỏ mà lầm, nó có tâm nhãn, chuyên chọn quả hồng mềm mà vòi vĩnh, Tiêu Minh Dạ ôm nó, nó liền thành thành thật thật thành em bé ngoan, Chung Ý Thu ôm nó thì nó bắt đầu làm ra vẻ, lát thì bĩu môi, lát thì nhăn mũi, không cho ngồi mà một hai bắt người ôm di chuyển khắp nơi, buổi tối ngủ còn nhất định bắt Chung Ý Thu ôm vào ngực ru ngủ mới chịu, bằng không thì không ngủ.
Dì bảo mẫu và Tiêu Minh Dạ đều nói không thể chìu hư, trẻ con đều sẽ tự dưỡng thói quen, nhưng Chung Ý Thu luyến tiếc, trước kia Tinh Tinh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không ai chăm sóc, lúc mới đến gầy đen như con khỉ nhỏ, trên mặt bị đông lạnh da sần sùi, thân thể cũng yếu ớt, dạ dày còn không tốt, uống sữa no là ói rồi phát sốt, không cho uống no lại khóc toáng, vừa xấu vừa phiền người.
Trải qua mấy tháng tỉ mỉ chăm sóc thì hoàn toàn thoát thai hoán cốt, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn đen láy thấy người là chuyển động, vừa thấy người là cười, mỗi ngày Chung Ý Thu tan học về nhà, vừa thấy cậu là nó liền vui mừng gọi a a a, giương hai cánh tay béo gọi Chung Ý Thu ôm, khiến tim cậu mềm nhũn.
Càng quan trọng là, cháu ngoại giống cậu, dáng vẻ nhỏ bé của Tinh Tinh giống Tiêu Minh Dạ vô cùng, đặc biệt là mặt mày, Chung Ý Thu mỗi lần thấy cái má đô đô đáng yêu đó của nó là tưởng tượng mình ôm Tiêu Minh Dạ hồi nhỏ, thương yêu không chịu nổi.
Đến mùa xuân hơn tháng thì đứa nhỏ bắt đầu bi bô tập nói, ngẫu nhiên nóng nảy nhảy ra “Ba! Ba!” Có thể chọc Chung Ý Thu kích động phát khóc, càng luyến tiếc rời xa thằng bé, chỉ cần ở nhà là ôm nó vào lòng không buông.
Vì thế cậu và Tiêu Minh Dạ lần đầu tiên cãi nhau ầm ĩ sau khi dọn ra ở riêng.
Tiêu Minh Dạ muốn cho đứa nhỏ ngủ riêng, ngủ ở trên giường bọn họ quá bất tiện, hơn nữa tư thế ngủ của Chung Ý Thu xấu vô cùng, xoay tới lộn lui y chang khiêu vũ, giờ có thêm một đứa nhỏ nằm cạnh thì buộc cậu phải sửa tư thế, cả đêm nằm thẳng tắp không dám động, buổi sáng dậy toàn thân cứng đờ đau nhức, vô tình còn đè Tinh Tinh rất nhiều lần.
Tiêu Minh Dạ thương cậu, nên mua một cái giường nhỏ ở bên cạnh cho đứa nhỏ ngủ riêng, cũng không chậm trễ chăm sóc buổi tối, nhưng đứa cháu gọi hắn bằng cậu này rõ ràng là khắc tinh của hắn, đang ngủ yên lành, chuyển qua giường nhỏ là như đụng vào công tắc lập tức gào khóc, Tiêu Minh Dạ nói đừng động vào cứ để nó khóc mệt là ngủ thôi, Chung Ý Thu cho rằng hắn quá tàn nhẫn, không thương Tinh Tinh, hai người anh một miệng em một lời liền cãi nhau……
Tiêu Minh Dạ vốn đã bực bội, từ sau khi Chung Ý Thu lên chức ba là hai người họ mỗi lần làm tình đều như đi ăn trộm, khiến hắn không hài lòng, lại thêm lần này hắn ra cửa tới hơn nửa tháng mới trở về, mà Chung Ý Thu một chút cũng không chăm lo cho hắn, cứ vội vàng nấu mì, tắm rửa, kể chuyện xưa, pha sữa bột cho Tinh Tinh…… Không hề nhìn hắn một cái nào hết.
Có trẻ con ở trong nhà nên có lớn tiếng cãi nhau cũng không dám, Tiêu Minh Dạ không hề có cách trị hai người này, chỉ có thể nghẹn trong lòng làm phổi muốn nổ tung, tự ra sô pha ngủ, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Chung Ý Thu cũng giận, Tinh Tinh vừa khỏi bệnh, sút hết mấy cân, mấy ngày nay rất dính người, làm cậu buổi tối ngủ không ngon, rồi sắp thi cuối kỳ nữa chứ, thời gian ôn thi khan hiếm nên ngày nào cậu cũng bận đến rối tinh rối bù.
Vất vả chờ được Tiêu Minh Dạ trở về, kết quả hắn không chỉ không giúp đỡ, mà còn lạnh mặt như là bị ai thiếu tiền, hơn nữa cũng không hôn Tinh Tinh, ra cửa một chuyến mà không hề mang quà về cho con trai gì hết đó……
Ai cũng không để ý tới ai chiến tranh lạnh mấy ngày liền, ngồi cùng nhau ăn cơm ai cũng không để ý tới ai, buổi tối hai người cùng tắm rửa cho Tinh Tinh phối hợp đặc biệt ăn ý, mà vẫn không hề nhìn đối phương một cái.
Tiêu Minh Dạ trở về là cho dì bảo mẫu nghỉ mấy ngày, hai người đàn ông ở cùng với một đứa nhỏ, thời gian dài khó tránh khỏi làm người phát giác không thích hợp, cho nên ban đầu họ đã bàn bạc kĩ, nói với bên ngoài rằng hai người là anh em họ, Tiêu Minh Dạ ra ngoài thì dì tới chăm sóc trẻ vào ban ngày, hắn trở về thì cho dì nghỉ, tránh phiền toái không cần thiết.
Chung Ý Thu đi học thì hắn ở nhà trông trẻ, Tinh Tinh vừa mới bắt đầu học đi đường, một phút cũng không thể lơ là, mỗi ngày giơ hai cánh tay tìm thăng bằng, bày ra tư thế đầu hàng tuần tra khắp nhà.
Tiêu Minh Dạ không có kinh nghiệm lại to gan, buông tay để nó tùy chạy, kết quả thằng nhỏ tự mình làm đầu u……
Tiêu Minh Dạ chưa bao giờ sợ hãi như lúc này cả, mồ hôi lạnh tuôn tràn, không phải là sợ đứa nhỏ có chuyện, mà sợ Chung Ý Thu trở về tìm hắn tính sổ, hai người đang chiến tranh lạnh, hắn còn để con trai bảo bối bị thương thì chẳng khác nào cậu lấy mạng hắn luôn!
Chung Ý Thu hai ngày nay ở trường học tự học vào buổi tối, Tiêu Minh Dạ nơm nớp lo sợ chờ đến buổi tối, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa là hắn bắn ra khỏi sô pha, Chung Ý Thu vừa vào cửa là hắn liền giơ đứa nhỏ lên trước mặt giải thích, “Nó ngã đụng đầu, đi khám rồi, bác sĩ băng bó nói không sao.
”
Chung Ý Thu: “……”
Tinh Tinh hôm nay bị dọa sợ, nhìn thấy ba mình là lập tức bộc phát tủi thân đã giấu trong lòng cả ngày, khóc lóc đòi Chung Ý Thu bế.
Chung Ý Thu nhận lấy nó đi vào nhà, Tiêu Minh Dạ nhắm mắt theo đuôi, giúp cậu gỡ ba lô sau lưng xuống, rồi ngồi xổm xuống thay dép lê cho cậu.
Chung Ý Thu thấy hắn chân tay luống cuống thì buồn cười lẫn đau lòng, vỗ Tinh Tinh dỗ dành, “Con trai đừng khóc, bị thương chút xíu thôi mà, nam tử hán không sợ, con xem con dọa bố sợ quá trời kìa.
”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu: “Bố không phải cố ý, bố yêu con nhất, lâu lâu mới về mà trừ bỏ chơi với con thì cãi nhau với ba.
”
Tiêu Minh Dạ: “Em nói ngược rồi đó?”
“Ngược chỗ nào? Không phải anh vừa về là cãi nhau với em à?”
“Là em gây trước.
”
“Là anh kiếm chuyện trước, một hai phải chọc Tinh Tinh khóc!”
“Là trong mắt em chỉ có nó, không thèm nhìn anh một cái nào, nói ra anh hối hận……”
Chung Ý Thu lập tức che lại lỗ tai của Tinh Tinh, trừng mắt cảnh cáo hắn đừng nói lung tung.
Tiêu Minh Dạ nuốt lại câu nói, mặt ảo não không nên làm trò trước mặt trẻ nhỏ.
Đứa nhỏ xui xẻo này quả thật tà môn, khi ngủ chỉ cho Chung Ý Thu dỗ, cậu học cả ngày tối về còn ôm con, cánh tay nhức mỏi.
Nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài, Tiêu Minh Dạ làm xong cơm tối đang chờ cậu, chiên cá hoa cúc, thịt kho tàu, ngó sen chua cay xào với khoai lang bào sợi, canh mướp hương, toàn là món cậu thích, ngồi ăn cơm cạnh người yêu, bên trong là con trai đang ngủ, Chung Ý Thu cảm thấy mình hạnh phúc đến phát điên luôn rồi.
—— còn tức giận cái gì chứ, lãng phí thời gian!
Chung Ý Thu thầm thở dài.
“Làm nhiều đồ ăn vậy à.
” Cậu tìm chủ đề nói.
Tiêu Minh Dạ không hé răng, thấy cậu ra tới thì đứng dậy đi bới cơm, lấy một chai rượu trong tủ ra cùng.
“Đây là rượu gì? Anh mua hồi nào?” Chung Ý Thu tiếp tục lấy lòng.
Tiêu Minh Dạ lạnh giọng đáp: “Rượu mơ, mang về cùng.
”
“Đặc sản bên đó à? Xa như vậy mang về mệt ha!”
Tiêu Minh Dạ liếc mắt nhìn cậu một cái không nói lời nào, Chung Ý Thu cười hắc hắc, ngẫm lại thấy mình đúng là chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, cậu thích uống rượu, Tiêu Minh Dạ đi tới đâu cũng sẽ mang rượu ở nơi đó về cho cậu.
“Cụng ly.
” Chung Ý Thu nâng chén, “Là em sai, anh hai đừng giận em nữa nha.
”
Tiêu Minh Dạ chạm cốc với cậu, cạn sạch một hơi, cơn tức trong lòng bay đi hết, toàn thân thoải mái.
Chung Ý Thu vui mừng, lại bắt đầu tủi thân, “Anh cũng phải hiểu cho em, dạo gần đây em có quá nhiều áp lực, sắp nghỉ rồi nên ngày nào em cũng lo lắng đề phòng.
”
Tinh Tinh sắp một tuổi, vẫn luôn che giấu như vậy thì không phải là biện pháp hay, bọn họ bàn nhau là nghỉ hè sẽ mang đứa nhỏ này về nhà, tuy lên kế sách nói với ba mẹ ra sao, Chung Ý Thu cũng có phần nắm chắc bọn họ sẽ chấp nhận, nhưng đây là một trận chiến trường kỳ, nó khiến cậu căng thẳng thần kinh, nhớ tới là khẩn trương, bắp chân nhũn ra.
Theo thời gian càng ngày càng gần, buổi tối cậu ngủ không yên, nhắm mắt là tự động hiện ra lời kịch diễn với ba mẹ, “Ba mẹ, đây là cháu nội của hai người……”
Tiêu Minh Dạ cười, “Có áp lực gì, không phải em nói có tuyệt chiêu à, tuyệt đối không thành vấn đề sao?”
“Không thành vấn đề là không thành vấn đề, nhưng quá trình chờ đợi này quá hồi hộp.
”
Tiêu Minh Dạ cách cái bàn ôm lấy cổ cậu, “Đừng lo lắng, có anh ở đây, sẽ không có việc gì đâu.
”
Chung Ý Thu: “Khụ —— em nghĩ kỹ rồi, mẹ em nghỉ lễ không có gì làm, sau khi trở về mình giao Tinh Tinh cho mẹ, chúng ta cùng đi Tân Cương chơi, chỉ có hai đứa mình, muốn làm gì thì làm……”
“Em nói đó nhé!” Tiêu Minh Dạ cắn môi cậu hung dữ nói.
Chung Ý Thu đẩy hắn ra, ăn một chén cơm lại nhớ tới, oán trách nói, “Qua ngày mốt là Tinh Tinh một tuổi rồi, sao anh về mà không mang quà gì cho nó hết vậy!”
Tiêu Minh Dạ: “Ngày mai dẫn nó đi tiệm vàng đặt khóa trường mệnh.
”
“Anh nghĩ từ trước hay là mới ra ý tưởng vậy?”
“Tính từ trước rồi, cũng làm cho em một cái.
”
Chung Ý Thu: “Cho em làm gì? Nào có đàn ông đeo vàng.
”
Tiêu Minh Dạ có hơi xấu hổ, “Không phải vàng.
”
Chung Ý Thu nghi ngờ nhìn hắn, “Không phải là nhẫn chứ hả?”
“Ừ……”
“Anh còn chưa cầu hôn mà mua nhẫn rồi à? Lỡ như em không đồng ý thì sao?”
“Con đã có rồi còn cầu hôn làm gì.
”
“Anh biến đi!”
“Vậy em có đồng ý hay không?”
“Vậy anh quỳ xuống trước đi.
”
Toàn văn Hoàn