Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

chương 29: 29: tìm người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Minh Dạ dùng hai ba câu nói là đã giải thích xong chuyện của chú Nghĩa, đơn giản chính là về đến quê nhà, người trong gia tộc thấy chú làm mất mặt cả dòng họ, vẻ vang đi Bắc Kinh học mấy năm, kết quả không có gì, giống như con chó rơi xuống nước kéo chân què về nhà.

Không ai để chú vào mắt, giới thiệu phụ nữ cho thì chú từ chối, với họ thì chú càng quấy quá thể.

Lúc ấy, chân của chú Nghĩa còn chưa hết thuốc chữa, hết bị người nhà lạnh nhạt rồi đến bị bà con làng xóm dè bỉu, kết hợp với nản lòng thoái chí, vô tâm trị liệu, dần dần chân chú tàn phế luôn.

Chung Ý Thu nghe khó chịu, người thân lạnh nhạt mới là sự thất vọng lớn nhất, chân của chú Nghĩa hoàn toàn có thể chữa khỏi, mà bởi vì mấy nguyên nhân vụn vặt trở thành tàn phế luôn.

Chờ đến hơn giờ, chú Nghĩa mới trở về, chú uống say không còn biết gì, miễn cưỡng vào sân, ngã quỵ dưới cây bạch quả, Tiêu Minh Dạ chạy tới đỡ chú về phòng.

Chung Ý Thu múc nước lau mặt cho chú, bị chú trở tay tát một cái lên tay mình, người uống say không khống chế được lực đạo, cánh tay trắng nõn mấy chốc đỏ bừng cả lên.

“Vân Mộng —— Vân Mộng ——” chú vô thức giãy giụa, trong miệng nỉ non gọi một cái tên, trên mặt là đau khổ xúc động.

Chung Ý Thu đoán Vân Mộng là tên của người con gái năm đó, người đã mang lại dũng khí, quyết tâm yêu đương cho chú.

Tiêu Minh Dạ đoạt lấy khăn lông lau cho chú Nghĩa, rót một chén nước đặt ở đầu giường, tắt đèn nhẹ nhàng lui ra ngoài, trong đêm tối chỉ còn lại áp lực tình cảm hơn hai mươi năm.

Lục Tử lột hết đồ chỉ để lại cái quần cộc, dạng người hình chữ X nằm ở trên giường Chung Ý Thu, kêu thế nào cũng không chịu xuống, lẩm bẩm tối nay sẽ bảo vệ Thu Nhi.

Tiêu Minh Dạ không thèm để ý tới hắn nữa, kéo Chung Ý Thu về phòng mình ngủ.

Rét lạnh cuối mùa thu ngấm vào trong tận xương tủy, Chung Ý Thu run run đi về phòng, mặt đông cứng.

“Không muốn sống nữa à!” Tiêu Minh Dạ bò lên bàn không biết đang tính cái gì, còn tưởng cậu ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ là chạy ra sân sau tắm rửa, thế là vội ấn cậu lên giường, lấy chăn bao lại.

Toàn thân Chung Ý Thu run cầm cập, hàm răng đánh trống không biết đang nói gì, trốn ở trong chăn một hồi lâu mới ấm được tí xíu, “Tối hôm qua không tắm, hôm nay mà không tắm nữa thì hôi lắm.

Tiêu Minh Dạ còn đang tức giận nói, “Vậy cậu ra ngoài ngủ đi, dân quê bọn tôi một tuần tắm một lần đấy, ngủ với tôi sợ là thối điếc mũi cậu luôn đấy!”

“Đó là người khác, tối hôm qua tôi thấy anh tắm ở đằng sau rồi mà,” Chung Ý Thu nhìn lén mà còn hùng hổ phân bua.

“Sao cậu so với tôi được!” Ý của Tiêu Minh Dạ là thân thể cậu không tốt, sinh bệnh rất phiền toái.

Nghe vào lỗ tai Chung Ý Thu, tuy biết ý hắn là vậy, nhưng vẫn cứ nghĩ người ta xem thường mình, lầm bầm nói, “Đúng rồi tôi không so được với anh, anh có mấy chục bạn gái tới tìm, tôi một mống cũng không có!”

Tiêu Minh Dạ: “……”

Không ngờ là cậu vẫn còn nhớ tới chuyện này nha, dựa theo cách nói của dân quê thì chỉ cần người ta giới thiệu đối tượng cho anh, mặc kệ anh có chịu gặp mặt hay không, thì đã xem là anh có bạn gái rồi.

Tuy rằng tình hình trong nhà của Tiêu Minh Dạ không tốt, không có căn cơ còn có một đống phiền phức, nhưng hắn lớn lên anh tuấn, cường tráng, lại không giống với đứa thanh niên ra vẻ lưu manh khác ở trong thôn, hắn không thích nói chuyện, càng sẽ không trêu chọc con gái nhà lành, một người độc lai độc vãng, thoạt nhìn rất tiêu sái thần bí.

Càng quan trọng là hắn đã từng nhập ngũ, với các cô gái thì đó là anh hùng, phục viên trở về vừa có tiền, vừa tốt nghiệp cấp ba, có văn hóa, đầu óc cũng linh hoạt, có thể nghĩ cách kiếm tiền, nhiêu đây thôi là đủ biết hắn là người có trách nhiệm rồi.

Cho nên làng trên xóm dưới, mặc kệ là bà mối giới thiệu, hay là các cô gái tự mình hỏi thăm, tính đi tính lại con số đã lên hàng chục rồi.

Tuy hắn chưa từng gặp riêng ai, nhưng trong mắt của những người khác, thì đều tính là hắn đi tìm bạn gái, năm ngoái Viên gia trang gả vào ba cô dâu mới, họ đều nói trước kia có tình ý với Tiêu Minh Dạ, ông xã của mấy cô còn bàn nhau đi đánh hội đồng, kết quả tới thời khắc mấu chốt thì lại rút lui, không giải quyết được gì.

Chung Ý Thu nghe Lục Tử và chủ nhiệm hội phụ nữ nói, Tiêu Minh Dạ còn tưởng cậu không để ý, bây giờ cãi nhau đột nhiên lấy ra chuyện này dỗi mình, xem ra nhớ rất rõ.

Tiêu Minh Dạ buồn cười, tiến lên ngồi vào mép giường, sợ cậu giấu chăn đi, nên nâng một chân lên chặn lại.

“Một người cũng không có à?” Tiêu Minh Dạ cười hỏi.

Chung Ý Thu không phục, “Là tôi không muốn tìm!” Nói xong lại tò mò hỏi, “Nhiều người tới tìm mà sao anh không kết hôn hở?”

Tiêu Minh Dạ quay đầu không tình nguyện trả lời, “Tôi không đi tìm, đều là do người khác giới thiệu, tôi chưa từng gặp ai cả.

“Thật không?” Chung Ý Thu ngồi dậy tiếp tục hỏi, “Vì sao không gặp? Anh không muốn tìm người để kết hôn sao?”

“Không thích,” Tiêu Minh Dạ nói.

“Vì sao?” Chung Ý Thu càng tò mò, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.

“Không thích thôi,” Tiêu Minh Dạ nghĩ nghĩ nói.

“Anh còn chưa tìm thì sao mà biết mình không thích?” Chung Ý Thu không ngại học hỏi.

Tiêu Minh Dạ: “……”

“Sao lại không nói? Có phải thấy tôi có lý lắm không?” Cậu tiếp tục truy vấn.

“Ngủ!” Tiêu Minh Dạ đẩy ngã cả cậu lẫn chăn lên giường.

Lúc ăn sáng, đôi mắt chú Nghĩa vẫn sưng húp như chưa tỉnh, không biết là di chứng từ uống rượu hay là tối hôm qua đã khóc nữa.

Chung Ý Thu áy náy hỏi chuyện tối hôm qua, chú Nghĩa nói không cần lo lắng, Viên Vinh Cử không bị gì, anh em trong nhà chỉ cần không liên lụy đến bản thân, không có chuyện lớn thì sẽ không làm ầm lên, nhưng vợ Viên Vinh Cử không bỏ qua, một hai phải tìm tới trường học đòi công bằng.

Nhưng mà cũng không cần lo lắng, hiệu trưởng Trịnh sẽ xử lý.

Chuyện quan trọng trước mắt là đại hội thể thao, đây là lần đầu tiên trường học chính thức tham gia đại hội thể thao, cả thầy giáo lẫn học sinh đều không có kinh nghiệm, hiệu trưởng còn yêu cầu thành tích, không thể phân tâm.

Ăn cơm Lục Tử phải đi về, Tiêu Minh Dạ gọi hắn lại không cho đi, bảo hắn ở lại bàn bạc.

Hôm nay chủ nhật không đi dạy, Chung Ý Thu mò lại gần xem bọn họ đang thầm thì gì ở trong góc viện.

Lục Tử thấy cậu lại, nhón chân vỗ bả vai cậu nói, “Thu Nhi! Anh hai nói muốn xây phòng tắm á, cậu nói xem anh ấy rảnh rỗi quá phải không?”

Chung Ý Thu kinh ngạc, nghĩ thầm không phải là làm cho mình đó chứ? Quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, hắn không thèm nhìn mình mà cầm thước dây đo lường.

“Khụ —— muốn cái lớn như vậy sao?” Chung Ý Thu tiến lên cúi người hỏi.

“Xây cái ao nhỏ, phía dưới làm bếp, đổ nước vào đun nóng, lòng bếp dẫn lửa, duy trì nước ấm, kéo dây là có nước nóng.

” Tiêu Minh Dạ giải thích.

Chung Ý Thu cảm thấy ý tưởng này hay quá, Tiêu Minh Dạ thật sự quá thông minh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn đang muốn khen, thì Lục Tử ở bên cạnh cười ha ha.

“Khác gì cạo lông heo đâu anh? Lúc giết heo cũng đặt nó vào trong nồi nước nóng ớ!” Lục Tử vừa nói vừa khoa tay múa chân giải thích cho Chung Ý Thu.

“Cút đi!” Tiêu Minh Dạ và Chung Ý Thu trăm miệng một lời rống to.

Tiêu Minh Dạ làm rất nhanh, mấy ngôi nhà mới ở trong thôn xây xong còn dư một chút gạch, hắn và Lục Tử đẩy xe đi mua lại, trong vòng một ngày đắp xong cái nền rồi, phỏng chừng không đến một tuần là xong xuôi.

Chung Ý Thu tính thầm, tuy chỉ là một phòng tắm nho nhỏ, nhưng là gạch, ngói và vật liệu khác đều cần tiền, tổng cộng cũng phải hơn một trăm đồng, tiền lương tháng vừa rồi cộng với tiền để dành của mình chắc là vừa đủ.

Chuẩn bị chờ cơ hội trả lại cho Tiêu Minh Dạ.

Trời tối mới kết thúc công việc, Chung Ý Thu giúp đỡ đào một ngày, tay mài ra bọt nước, lúc ăn cơm không giữ vững cả đôi đũa.

Nông thôn cung cấp không ổn định, lâu lâu là cúp điện một bữa, đang ăn cơm ngon lành thì bụp, phòng tối thui.

Tiêu Minh Dạ tìm ra ngọn nến còn chưa thắp sáng, thì bên ngoài có đèn pin chiếu sáng tiến vào.

Viên Ngọc Lan và Viên Bảo Xương cùng nhau tới, chú Nghĩa đứng lên hỏi bọn họ ăn cơm chưa, phải lấy thêm chén đũa cùng ăn cho vui, Viên Bảo Xương cười xua tay nói ăn rồi, tới tìm Tiêu Minh Dạ.

Viên Ngọc Lan nhìn Chung Ý Thu, mặt đỏ bừng, trong thôn truyền bá chuyện cô đòi may giày cho Chung Ý Thu, bây giờ gặp Chung Ý Thu cô lại thêm xấu hổ.

Chung Ý Thu không nhìn thấy biểu tình của cô, càng không rảnh cân nhắc tâm tư của bọn con gái, bọn họ tới đây, chỉ làm cậu nghĩ đến chuyện trong nhà bắt Tiêu Minh Dạ ra tiền để cho Viên Vinh Chiêu đi bệnh viện thôi.

Tuy nhiên, Tiêu Minh Dạ đã hạ quyết tâm muốn nhận thầu sau núi, sẽ không cho bọn họ lấy tiền, mẹ hắn phỏng chừng cũng sẽ không bỏ qua, chỉ sợ đến lúc đó lại là trò gia đình khôi hài mà thôi.

Cậu tưởng bọn họ đợi cơm nước xong thì sẽ về phòng nói chuyện, dù sao cũng là chuyện trong nhà, không nghĩ tới chú Nghĩa lại nói thẳng luôn.

Vương Văn Tuấn chủ nhật về nhà còn chưa trở về, Lục Tử và Tiêu Minh Dạ là anh em thân thiết ai cũng biết, trong phòng này chỉ có Chung Ý Thu là người ngoài.

Hiển nhiên chú Nghĩa không xem cậu là người ngoài nữa rồi.

“Bảo Xương, hai đứa đến đây có việc gì vậy?” Chú Nghĩa hỏi.

Viên Bảo Xương cười, “Tìm Tiểu Dạ bàn chuyện đó chú.

Chú Nghĩa trực tiếp vạch trần, “Chuyện cha cháu đi khám bệnh đó à?”

Viên Bảo Xương không nghĩ tới là chú trực tiếp hỏi, gãi gãi da đầu nói, “Chú ơi, cháu không gạt chú, đúng là chuyện của cha cháu đấy, ổng bị bệnh mấy tuần nay, hai ngày ăn cơm cũng không vô, còn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất!”

Chú Nghĩa lạnh mặt không nhìn họ, “Vậy cháu tìm Tiêu Minh Dạ làm gì, nó là bác sĩ à?”

Viên Bảo Xương không cười nữa, “Chính là —— muốn để Tiểu Dạ ra chủ ý ——”

Lục Tử không muốn, quăng chiếc đũa nói, “Anh hai lấy gì ra chủ ý, con trai ruột mấy người còn chưa ra thì nào tới lượt anh ấy!”

“Cháu đừng nói chuyện!” Chú Nghĩa nghiêm túc nói.

“Bảo Xương, quyết định gì nữa? Người có mắt đều thấy chủ ý duy nhất là đi bệnh viện đó, đúng không?” Chú Nghĩa nói.

Ngày thường chú không lo chuyện trong thôn, cũng chưa bao giờ nghị luận càng sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà người khác, nhưng chú đã đi học ở bên ngoài, có văn hóa có phương pháp, đối nhân xử thế công chính bình đẳng, không nịnh bợ cũng không xem thường ai, mấy năm qua người trong thôn ai cũng tôn trọng chú, gặp phải chuyện rối rắm đều tới tìm chú xin lời khuyên.

Viên Bảo Xương không nghĩ tới chú Nghĩa sẽ nghiêm túc nói chuyện đến vậy, không biết làm sao, “Là muốn đi bệnh viện, chính là cha cháu không muốn ——”

Chú Nghĩa ngắt lời, “Vì sao ổng không muốn? Trong lòng cháu hiểu rõ mà! Bọn họ có chủ ý gì thì cháu hiểu rõ nhất!” Chú quay đầu nhìn chằm chằm Viên Bảo Xương, “Chú hỏi cháu, cháu cũng thấy tiền này nên do Tiêu Minh Dạ bỏ ra à?”

“Không không —— không,” Viên Bảo Xương vội vàng phủ nhận, gương mặt đen gầy có chút hổ thẹn, “Chú ơi, ý cháu không phải vậy đâu, cháu là, ôi —— cháu cũng không biết phải làm sao, nhưng cũng không thể để Tiểu Dạ bỏ tiền ra!”

“Không để nó ra thì tới tìm nó làm gì!” Chú Nghĩa chất vấn.

“Cháu —— cháu, chú ——” Viên Bảo Xương vốn dĩ đã không lanh miệng, bị chú chất vấn càng ngượng ngùng hơn.

Hắn đứng lên muốn chạy, lời của chú Nghĩa làm hắn cảm thấy không có chỗ dung thân.

“Chú, chú nói vậy là không đúng rồi!” Viên Ngọc Lan đột nhiên lạnh lùng nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Gửi các bạn độc giả thân thương:

Từ khi viết câu chuyện này, tôi đã có vô số lần hối hận, không nên lần đầu tiên viết truyện đã viết về chuyện xưa mà mình yêu thích, hẳn là nên viết một truyện khác để luyện tập thì hơn.

Mỗi một nhân vật, mỗi một câu chuyện đều là tôi đã từng gặp qua hay là nghe kể lại, Tiêu Minh Dạ và Chung Ý Thu là hai nhân vật mà tôi yêu thương nhất.

Nhưng là lần đầu tiên viết, không có nắm giữ phương pháp hài hòa hay phong cách gì cả, dẫn tới nhân khí vẫn luôn rất thấp, vô số lần muốn xóa bỏ bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng có vài bạn vẫn luôn ủng hộ câu chuyện này, là nhờ các tin nhắn của các bạn đã giúp đỡ tôi, làm tôi không thể không màng cảm thụ của các bạn mà qua loa kết thúc câu truyện ở đây được.

Cho dù có như thế nào, chẳng sợ không thể ký hợp đồng, chẳng sợ sẽ không được yêu mến, thì tôi đều sẽ tiếp tục kiên trì viết xong câu chuyện xưa cũ này, vì tôi yêu nhất các nhân vật và các độc giả thân thương của mình.

Chân thành cảm ơn mỗi độc giả!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio