Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

chương 58: 58: một trăm đồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung Ý Thu nghẹn họng nhìn trân trối, “Đổi thai” là đổi cái gì? Chẳng lẽ cứ uống thuốc là đổi được giới tính bào thai hay sao? Lời đồn vô căn cứ thế này mà cũng có người tin là thế nào?

Chị hai của Lục Tử gả tới Trịnh gia trang, con gái lớn năm tuổi đang đi học nhà trẻ, hai lần mang thai sau dò ra được là con gái thì đều phá bỏ, lần này lại mang thai, nhà chồng hy vọng có thể sinh một đứa con trai, nên mỗi ngày hỏi thăm khắp nơi xem có biện pháp để đổi thai hay không.

Ở nông thôn, con gái gả ra ngoài mà không sinh được con trai, thì không chỉ có gia đình chồng không dám ngẩng đầu, mà cả nhà mẹ đẻ cũng thấy có lỗi với người ta, mặc dù là biết con gái mình không làm gì sai, nhưng cũng không dám nói gì.

Chung Ý Thu không tiêu hóa được cái quy tắc hoang đường này, cậu đã gặp chị hai của Lục Tử rồi, hai chị em không tính là cao ráo gì, chị gái thuộc dạng nhỏ gầy, khoảng một mét rưỡi gì đó, nhìn xa xa cứ như là một đứa học sinh tiểu học, thấy cô sinh non mấy lần vì cái hủ tục này thì càng chua xót.

Bởi vì đổi giờ nên cậu có chút thời gian dư dả, cậu rót nước ấm vào hai cái ly của mình và Tiêu Minh Dạ để uống từ từ, mùa đông khô ráo làm cổ họng của cậu mấy ngày nay vừa ngứa vừa đau, ẩn ẩn cảm thấy như là bị nhiễm trùng amidan, thế là cậu điên cuồng uống nước ấm để dìm chết chứng bệnh từ trong nôi luôn.

Giữa trưa cậu nghe Lý Hoành Phi nói có một gánh xiếc mới tới Viên gia trang, mấy giáo viên không có giờ dạy buổi chiều đều chạy tới xem.

Chung Ý Thu dạy xong tiết thứ hai về lại văn phòng thì nhìn thấy chỉ còn mỗi mình Viên Vinh Cử.

Từ sau lần đánh nhau đó, gã không nói lời nào với Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ nữa, mỗi lần gặp mặt là hận ý ngập tràn.

Chung Ý Thu lần đầu tiên đơn độc ở chung một phòng với gã, bị ánh mắt bén nhọn đó làm cho nổi da gà, không phải do sợ hãi mà là người này không hề che giấu nổi căm hận làm cho cậu không thích ứng được.

Cậu uống hết một nửa ly nước nên đến bàn hiệu trưởng Trịnh rót thêm, vừa pha xong một ly nước ấm, thì Viên Vinh Cử đột nhiên cũng cầm cái ly lại đây, Chung Ý Thu lui về phía sau nửa bước nhường chỗ cho gã, vậy mà gã không tiến lên, còn đứng ở sau cười châm chọc: “Thầy Chung đã được phát lương tháng này chưa?”

Vô duyên vô cớ hỏi một câu không đầu không đuôi làm Chung Ý Thu ngây ngốc, nhìn thẳng đôi mắt trào phúng của gã mà không trả lời, bình tĩnh chờ gã nói tiếp.

Viên Vinh Cử không để bụng, tiếp tục châm biếm nói: “Hôm nay đã ngày rồi mà bọn tôi còn chưa có lương, hỏi xem thử đấng tối cao lương đồng rưỡi đã được phát chưa?”

Gã cắn chậm từng chữ như đay nghiến, Chung Ý Thu suy nghĩ nhanh, làm sao Viên Vinh Cử biết lương mình có bao nhiêu? Dù cậu chưa đi làm ở đâu, nhưng cũng biết thường thức tối thiểu là không đi hỏi bảng lương của người khác, cho dù có biết thì cũng sẽ làm bộ như không biết…… Viên Vinh Cử đã biết có nghĩa là toàn bộ giáo viên ở đây đều biết hay không? Tại sao gã biết được? Còn nói đấng tối cao là gì? Cậu hoảng hốt, chẳng lẽ tiền lương của mình còn cao hơn cả hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa luôn à?

Chung Ý Thu vẫn không nói lời nào, đôi mắt giống mặt hồ phẳng lặng dưới ánh mặt trời, không mang theo gợn sóng, mà còn phát ra tia sáng.

Viên Vinh Cử không đoán ra được là cậu đang giả vờ bình tĩnh hay là không thèm để tâm, không nhận được kích động như mong muốn nên gã bực tức xoay người đá cái ghế, về chỗ ngồi liền cảnh cáo, “Người dân quê bọn tôi khác với người thành phố, thầy Chung cẩn thận đấy!”

Chung Ý Thu lo lắng nguyên cả buổi trưa, tính hỏi chú Nghĩa xem làm sao mà Viên Vinh Cử biết tiền lương của mình? Rồi tại sao lại đề cập tới tiền lương? Chờ tới khi trời tối mà câu hỏi vẫn chưa ra khỏi miệng, cậu tính chờ tới khi Tiêu Minh Dạ về rồi mới hỏi vụ việc mẫn cảm này là do đâu.

Chăn bông đều ở trong phòng Tiêu Minh Dạ, nên cậu ngủ ở đó luôn, sáng nay dậy sớm cho nên tối hôm qua ngủ sớm, đến bây giờ nhìn trên giường có hai cái chăn, hai cái gối đầu đặt song song thì cậu mới cảm nhận được mất mát, buồn bã trong lòng.

Trong phòng chỉ còn một người nên nhiệt độ thấp hơn trước, cậu vốn định xem sách rồi đi ngủ, nhưng chỉ được vài phút là ngón út đỏ bừng vì giá lạnh, nên phải từ bỏ.

Tắt đèn rồi mà cũng ngủ không được, vị trí gối đầu ngày thường có người nằm nay lại trống không, cậu kéo cái gối của Tiêu Minh Dạ qua để thay đổi, tay mới vừa duỗi đến dưới gối đầu thì đụng tới một xấp đồ cứng ngắc, bật đèn điện lên thì Chung Ý Thu mở to đôi mắt, từng tờ mười đồng đặt chồng sấp lên nhau, cậu đếm vừa vặn mười tờ thành một trăm đồng.

Chung Ý Thu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói một lời, không lưu lại một chữ nhưng cậu không cần nghĩ cũng biết đây là số tiền mà Tiêu Minh Dạ đã để lại cho mình.

Đi mười ngày, chẳng lẽ muốn mình xài mỗi ngày một tờ hay sao, tiêu hết tiền thì hắn trở lại…… Cái ý tưởng này làm cậu bật cười, cậu giấu xấp tiền dưới gối đầu của mình, mà càng làm thì càng không ngủ được, cậu mở to mắt nhìn cái bóng của chiếc áo bông ở trên tường, tưởng tượng thấy Tiêu Minh Dạ móc tiền từ túi áo của mình ra thì có tâm tình gì……

Ôi! Hai người bọn họ phá của quá đi!

Chung Ý Thu buồn bực dúi đầu vào chăn.

Nhiệt độ liên tục hạ xuống cùng với gió to, chú Nghĩa nói là dự báo của bão tuyết.

Chung Ý Thu lúc đi dạy sẽ đi ngang qua các lớp học, thấy một hàng học sinh bị phạt đứng ở ngoài, trời lạnh không dễ dàng rời giường, nên sáng nào cũng có đứa tới trễ.

Tuy nhiên hôm nay thật sự là quá lạnh, gió thổi thét gào như ma sói tru, thổi tới đau hết cả xương cốt.

Cậu tới phòng học rồi mà hơn một nửa học sinh còn chưa tới, dạy học hơn một nửa mới bắt đầu điểm danh, học sinh đến trễ tự giác đứng ở ngoài không dám vào trong.

Cửa chính của phòng học bị gió thổi cứ bang bang vào vách tường, cậu dùng một cái bàn học cũ chắn lại, mỗi vài phút thì phải mở ra nhìn xem bên ngoài có đứa nhỏ nào tự giác đứng phạt hay không, rồi lại lùa chúng vào phòng học.

Chỗ ngồi chậm rãi lấp đầy chỉ còn Viên Binh chưa tới, Chung Ý Thu lo lắng nhà thằng bé xảy ra chuyện.

Cho đến giờ tan học, cậu mở cửa đi ra ngoài mới thấy Viên Binh xách theo một cái cặp rách bươm đi loanh quanh ở chỗ bồn hoa, trên mặt đỏ bừng, mu bàn tay và ngón tay đầy vết nứt do giá rét tạo thành, Chung Ý Thu nhìn thôi mà đã thấy đau rồi.

Cậu vẫy tay gọi Viên Binh qua, bên ngoài trời đông giá lạnh không người ở chỉ có thể dẫn thằng bé về văn phòng, đây cũng là lần đầu tiên thầy Chung dẫn học sinh về văn phòng, làm Viên Binh hồi hộp lắm.

Chỗ ngồi bên cạnh là của chú Nghĩa, đối diện là Tiêu Minh Dạ, đối chéo là bàn của giáo viên dạy môn Khoa học lớp hôm nay xin nghỉ, vừa vặn góc phòng chỉ có một mình cậu thôi.

Tới gần Chung Ý Thu mới phát hiện, vành tai của Viên Binh cũng nứt nẻ đang chảy máu, mặc kệ là học trò của lớp mình hay là lớp khác, thì cậu đều thấy bọn nhỏ tới mùa đông là nứt da tay, da chân này nọ, trẻ con ở nông thôn, đặc biệt là con trai đều được nuôi thả, nhưng không có đứa nào thảm thương như Viên Binh cả.

Chung Ý Thu vốn định tìm tờ khăn giấy lau máu cho nó trước, lật tìm trên người mà không có miếng nào cả, chỉ có thể móc ra khăn tay lau trước.

Cậu giấu chuyện mình xài khăn tay rất kĩ, bởi vì cảm thấy quá xấu hổ! Nhưng mà “Tật xấu” đã hình thành từ khi còn nhỏ rồi, không thay đổi được.

Khi cậu còn nhỏ cũng có khoảng thời gian đặc biệt thích chảy nước mũi như bao đứa trẻ khác, mỗi ngày hai sợi dây nước mũi như hai cọng mì trường thọ treo ở dưới mũi, mấy đứa trẻ con khác còn chỉ cách, “Chung Ý Thu hít vào một hơi dài là nuốt hết hà!” Bản thân cậu không nhớ mình có hút vào hay không, mà từ đó trước ngực cậu là cái khăn tay nhỏ được đính vào áo bằng cái ghim băng, mẹ cậu nghiêm khắc cảnh cáo lúc nào cũng phải mang theo khăn tay, có nước mũi nhất định phải dùng khăn tay lau, dám dùng tay áo là bị đánh.

Chậm rãi dưỡng thành thói quen nên cậu không bỏ được, trong túi không có khăn tay thì sẽ thấy có an tâm.

Viên Binh ngơ ngác nhìn cái khăn tay sọc ca rô được xếp thành góc vuông trong tay thầy giáo, trong ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên, Chung Ý Thu giả vờ không nhìn thấy, hỏi nó, “Sao tới trễ vậy?”

Nó cúi đầu không nói lời nào, bàn tay mân mê cái dây cặp cũ mèm, Chung Ý Thu cũng không thúc giục lẳng lặng chờ, chưa đầy nửa phút sau, Viên Binh chịu không nổi ngẩng đầu nhìn lén, “Sáng sớm dậy không nổi……”

“Lạnh quá à?”

“Không phải…… Đọc sách ngủ muộn……”

Xâu chuỗi sự kiện thì Chung Ý Thu hiểu ra, là do thằng bé đọc sách tới khuya nên sáng ngủ dậy trễ, tự thầm trách bản thân quá sơ ý đã đưa sách truyện cổ tích cho Viên Binh, xem nhẹ trẻ con tuổi này chưa có tự chủ.

Chung Ý Thu: “Làm như vậy không được, đọc truyện sẽ ảnh hưởng tới học tập, sắp phải thi cuối kỳ rồi, nếu không con gửi sách ở chỗ thầy, mỗi tối thứ bảy thầy lại giao cho con, để con ở nhà xem vào ngày chủ nhật.”

Viên Binh cọ mũi giày lên mặt đất theo thói quen, “Con muốn đọc cho nhanh để trả lại cho thầy.”

“Vì sao muốn đọc cho nhanh?” Chung Ý Thu nghi hoặc.

“Bọn họ nói thầy Tiểu Chung bất công chỉ cho con mượn sách, nên con muốn đọc nhanh để bọn họ không nói……”

Chung Ý Thu bừng tỉnh, xem ra là mấy học sinh khác ở sau lưng có ý kiến, hơn nữa đã bắt đầu hình thành bài xích Viên Binh, chứ nếu không thì thằng bé sẽ không phản ứng dữ dội đến thế, tranh chấp giữa bọn trẻ không phải chuyện đùa đâu.

Cái này làm cậu càng tự trách, tự kiểm điểm bản thân xem mình có thiên vị cho Viên Binh hay không.

“Con đừng lo, thầy sẽ xử lý chuyện này, trước hết thì trả sách lại cho thầy, thứ bảy tan học thầy sẽ giao lại cho con, biết chưa?”

Viên Binh không chần chừ, móc quyển sách từ trong cặp ra cho cậu.

Chung Ý Thu tính toán thương lượng với Lý Hoành Phi, nhưng không vội, bởi vì bọn họ còn chưa có nhiều sách để cho học sinh mượn, có tâm cũng vô lực, chỉ có thể chờ chủ nhật đi tìm.

Dạy xong tiết thứ ba là cậu hết giờ dạy buổi sáng, các giáo viên đạ bị đông cứng đứng ngồi không yên, ôm ly nước nóng dậm chân ở trong văn phòng, dạy xong một tiết là chân đã cứng đờ.

Chung Ý Thu tiến đến trước mặt Lý Hoành Phi bảo hắn giữa trưa tới chỗ họ ăn cơm, thuận tiện thương lượng chuyện này làm sao.

Lý Hoành Phi cũng bị nứt da tay, hắn đang lấy ngòi bút moi moi lớp da, Chung Ý Thu hãi hùng khiếp vía, đây là thao tác thần kỳ gì vậy!

Lý Hoành Phi cười khổ, “Không có biện pháp, ngứa muốn chết mà không dám cào, càng cào càng ngứa!”

Chung Ý Thu: “Vậy cũng không cần tàn nhẫn……”

“Ôi —— Thầy Lý!” Trịnh Tiểu Bình mang giày cao gót thùng thùng chạy vào tới trước bàn của Lý Hoành Phi, “Mau đi xem một chút! Bọn học trò lớp thầy đang nháo nhào kia kìa!”

“Sao?” Lý Hoành Phi và Chung Ý Thu đồng thời kêu lên.

“Tôi không nghe rõ bọn nhỏ nói gì, hình như là Viên Diễm ị đùn trong quần, cả lớp đang la hét ồn ào, kéo cả học sinh lớp khác qua nữa!”

Lý Hoành Phi: “……”

Chung Ý Thu: “!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio