Lần đầu gặp nhau mà Viên Vinh Anh đã đối xử như người thân rồi, nguyện ý mở rộng cửa lòng tâm sự chuyện gia đình với Chung Ý Thu.
Có lẽ bởi vì Chung Ý Thu đã giúp cho Viên Diễm, cũng có lẽ là ông nhìn ra được Chung Ý Thu quan tâm tới quá khứ của Tiêu Minh Dạ.
Viên Vinh Anh là trẻ mồ côi, mười tuổi cha mẹ đã chết, lăn qua lộn lại lớn lên bằng những bữa cơm bữa đực bữa cái của nhà chú bác, tính ra thì ông và nhà Viên Binh cũng có quan hệ đó, ông nội của Viên Binh là chú ruột của ông mà.
Nhà ông vốn có mười mấy mẫu đất, lúc cha mẹ mất ông còn quá nhỏ để cày cấy, nên mấy ông chú lấy đi hết phân nửa.
Chờ tới khi ông có khả năng làm việc nặng thì không ai trả lại, ở nông thôn có đất mới có tiền sinh hoạt, không có đất cày cấy thì không có tiền, ngày qua ngày không ai để ý tới.
Ông vẫn luôn độc thân đến bốn mươi tuổi, có điều ông là người trời sinh có tính rộng rãi, gương mặt hiền từ, nên mấy đứa nhỏ trong thôn thích ông lắm.
Người ta không biết là hâm mộ thật hay là cố ý trào phúng, đều nói cuộc sống của Viên Vinh Anh mới là sung sướng nhất, còn đặt biệt danh cho ông là Viên tiên nhân.
Năm ấy, mẹ của Viên Diễm không biết chạy từ chỗ nào tới, điên điên khùng khùng tới thôn rồi không đi nữa, người trong thôn tùy tiện cho bà ăn cơm thừa nhưng mà có những lúc đói quá, bà mò vào phòng bếp nhà người ta, nên bị người đuổi theo đánh.
Sau lại có một lần chạy đến nhà của Viên Vinh Anh, ông không chỉ không đánh mà còn nấu cơm cho bà, giúp bà cắt mớ tóc lộn xộn trên đầu, rồi còn mua thêm quần áo mới cho nữa.
Người trong thôn đều trêu ghẹo Viên Vinh Anh nói rằng kẻ điên này cắt tóc gọn gàng nhìn cũng đẹp gái đó chứ, ông vẫn còn độc thân đó, lấy về thì có lợi quá, không cần ra một phân tiền nào.
Viên Vinh Anh lúc ấy không có nghĩ như vậy, ông thấy người này đáng thương, trời mưa mà ngủ ngoài ruộng đất, trên người thì đầy vết thương, ai mà biết mình tốt bụng giữ bà ở lại hai ngày, thế mà bị bà bám đuôi, đuổi hoài cũng không đi.
Khoảng một tháng sau, kẻ điên an ổn ở nhà ông, mỗi ngày có cơm ăn no rồi từ từ thanh tỉnh, hơn nữa Viên Vinh Anh phát hiện bà đúng là lớn lên rất xinh đẹp, mắt to, mũi cao, nói chuyện không phải rõ ràng nhưng nhận biết mặt chữ, có thể viết ra tên gọi của bản thân, là Trương Phượng Lâm.
Hai người chậm rãi ở chung nảy ra cảm tình, Viên Vinh Anh trịnh trọng mời vị trưởng bối có tiếng nhất ở trong thôn tới làm chủ, chính là cha của chú Nghĩa, dựa theo quy củ mở tiệc rượu cưới bà.
Ở bên nhau hơn nửa năm thì hai người trở thành cặp vợ chồng gương mẫu của thôn, việc nhà, nấu cơm, giặt đồ đều do Viên Vinh Anh lo liệu, còn Trương Phượng Lâm biến thành cái đuôi đi theo sau bưng trà, rót nước một bước cũng không xa rời nhau.
Mỗi tuần nếu có thời gian, thì hai người sẽ dắt tay nhau lên trên trấn họp chợ, Viên Vinh Anh sẽ mua một ít đồ ăn vặt cho bà, mỗi khi đổi mùa thì đều sẽ mua đồ mới cho, đem cô gái điên điên khùng khùng biến thành người phụ nữ xinh đẹp, hạnh phúc.
Nhóm mấy bà hàng xóm toàn túm lại cảm thán rằng, “Sống còn không bằng cả đồ ngốc nữa!”
Đêm bọn họ xảy ra chuyện là ngày mà Viên Vinh Anh uống rượu, trước khi đi ngủ còn kể đủ chuyện cổ tích cho bà nghe.
Cho đến nửa đêm có một đống người chui vào phòng, Trương Phượng Lâm kêu lên sợ hãi thì ông mới tỉnh lại, người tới không nói hai lời kéo Trương Phượng Lâm đi, Viên Vinh Anh liều chết đánh nhau với bọn họ, đối phương sợ kéo người trong thôn tới nên mới nói Trương Phượng Lâm là người của thôn họ, vốn dĩ đã có chồng rồi, bởi vì sinh bệnh đầu óc hỏng mất mới phát điên chạy ra ngoài, người trong nhà đi tìm đã hơn một năm rồi.
Viên Vinh Anh đương nhiên không tin, Trương Phượng Lâm nhìn thấy nhóm người này thì gần như phát điên thành trạng thái lúc trước.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, trực tiếp vây quanh trói hai người lại thành một khối, vì phòng ngừa bọn họ gọi người tới nên nhét vải vào miệng rồi trói đi.
“Nhóm người này đã chuẩn bị từ trước, bọn họ lái máy kéo giấu ở sau núi, tới nơi chỉ đẩy mẹ Viên Diễm lên xe, đánh tôi thành một cái bánh chưng rồi treo trên góc cây.” Mặc dù là kể về chuyện cũ, nhưng Viên Vinh Anh không hề bi thương, như là đang kể chuyện cổ tích nào đó thôi.
Chung Ý Thu run sợ trong lòng, càng sốt ruột vì tình huống nguy hiểm đó có liên quan gì đến Tiêu Minh Dạ.
“Thằng bé khi đó mới tuổi hà, bị mẹ nó đánh nên trốn ở trên núi mấy ngày rồi,” Viên Vinh Anh kể tiếp, “Thằng nhỏ tàn nhẫn lắm, mới có tí tuổi đầu mà dám dắt con dao bổ dưa hấu ở bên hông, dùng bao bố bọc lại, giấu ở trong người!”
Chung Ý Thu run tay làm nước đổ lên quần, cậu lặng lẽ lau sạch rồi nắm chặt bàn tay ướt mèm.
“Thằng bé tới thôn bọn tôi đã bảy tám năm rồi, mà không nói với tôi một câu nào, không ngờ tối hôm đó nó đã cứu bọn tôi,” Viên Vinh Anh thở dài, ánh mắt hơi vẩn đục đột nhiên lóe sáng, “Mười mấy thanh niên trai tráng bị một đứa trẻ tuổi dọa mà không dám động đậy! Thầy Chung tưởng tượng nổi không? Sau này ai cũng nói là do nó có dao, gặp con dao dài như vậy mà ai chẳng sợ? Nhưng tôi biết là không phải, bọn họ không phải sợ dao, mà là sợ người cầm dao Tiêu Minh Dạ!”
Chung Ý Thu muốn nói tôi không dám tưởng tượng đâu, bởi vì tưởng tượng đến là cứ như bị con dao đó đâm trúng tim vậy, đau đớn khó nhịn lắm!
Viên Vinh Anh bỗng nhiên đứng lên, như là kể tới chỗ động phách kinh tâm, “Ban đầu bọn họ cũng không để thằng bé đó vào mắt đâu, hai người nhào lên tính ấn nó xuống, kết quả còn chưa tới gần là đã bị Tiêu Minh Dạ chém té xuống đất, máu tuôn ra như suối!”
“Trời đất quỉ thần ơi! Đó là lần đầu tiên tôi thấy máu nhiều đến vậy đó, may mắn là trời tối không thấy rõ, nếu là ban ngày, thì chắc tôi không đứng nổi luôn!” Ông tựa lưng vào ghế ngồi, cười.
Chung Ý Thu lạnh lẽo trong lòng, cậu không khống chế được tưởng tượng Tiêu Minh Dạ lúc ấy đã suy nghĩ cái gì, có sợ không? Mùi máu tanh hôi có làm hắn gặp ác mộng không?
Viên Vinh Anh thấy sắc mặt trắng bệch, mí mắt rũ xuống, đôi lông mi dày vẫn luôn run rẩy bất an của cậu, sợ là câu nói của mình đã dọa chàng thầy giáo trẻ này rồi, nên cười trấn an, “Nó không đả thương người đâu, chém tới đùi thôi…… Sau này tôi mới biết được, nó đã trốn ở trên núi năm ngày rồi, tính sáng hôm sau bỏ trốn, là vì cứu tôi nên mới hiện thân, sau đó bị mẹ nó khóc lóc, năn nỉ mới quay về ……”
Ấm và tách trà là loại bình thường nhất, nước trà màu nâu nhạt, miệng tách nổi lên một tầng váng mỡ dơ bẩn, vậy mà Chung Ý Thu không hề chê bai cạn sạch cả ly.
Nếu không có chuyện của Viên Vinh Anh, thì Tiêu Minh Dạ tuổi đã sớm lưu lạc tới tận nơi nào? Sẽ gặp người thế nào? Có dừng lại vì ai không? Sẽ trải qua bao nhiêu cực khổ? Có lẽ sẽ có thành tựu……
Cho dù là thế nào, thì hắn sẽ không gặp được người tên Chung Ý Thu này đâu.
Chung Ý Thu gặp ác mộng mấy ngày liên tục, mơ thấy Tiêu Minh Dạ cả người là đầy máu nằm trên mặt đất, trong tay cầm con dao dài, một đám người không rõ mặt vây quanh đạp hắn đoạt con dao đi, ánh sáng hiện lên, con dao rơi xuống người hắn……
Ở trong giấc mơ, Chung Ý Thu một hồi là người xem, một hồi lại sánh vai với Tiêu Minh Dạ, khi con dao rơi xuống, cậu thậm chí còn nhìn thấu qua đồng tử của Tiêu Minh Dạ thấy được lưỡi dao lấp lóe trong không trung u ám.
Nửa đêm bừng tỉnh đều là một thân mồ hôi lạnh, cậu nhìn đồng hồ đã qua giờ đêm rồi, còn một ngày nữa thì Tiêu Minh Dạ trở về.
Buổi tối mùa đông mà ra mồ hôi thì không thể đi tắm, lăn lộn hai ngày thì cậu phát hiện mình tựa hồ bị cảm.
Sau khi nhiệt độ xuống thấp, Vương Văn Tuấn ham đẹp không mặc đồ lót dày bị bệnh mấy ngày rồi, hai người ghét bỏ tự cách ly, tự giác cách xa chú Nghĩa lúc ăn cơm, sợ lây bệnh cho chú.
Một ngày trước khi Tiêu Minh Dạ trở về, bệnh nhân dự bị mang theo bệnh nhân chân chính đi quét tướt phòng dụng cụ cả ngày.
Chủ nhật tuần trước, Chung Ý Thu, Cao Tiểu Bao và Phương Khoản Đông đi chợ sách cũ đào được mười mấy quyển sách, tổng cộng bây giờ họ có hơn quyển sách, tuy rằng không có nhiều quyển thích hợp cho học sinh tiểu học, nhưng có thể cho giáo viên hoặc là cho thôn dân lân cận mượn về đọc.
Chú Nghĩa châm cứu được ba lần, chân dần dần có chút cảm giác.
Chung Ý Thu tùy thời nhắc nhở chú không thể dùng sức, về nhà thì phát hiện chú lại ngồi ở trên ghế kéo một túi bắp lớn, thế là cậu nổi giận đùng đùng, Vương Văn Tuấn bị bệnh dở dở ương ương không muốn động đậy, cậu chỉ còn cách tự mình ra tay nấu mấy món đơn giản để ăn tối.
Nước nấu sắp sôi, cậu ra vườn rau hái một bó cải thìa, tính về luộc ăn với mì.
Nghe thấy trong viện có người kêu chú Nghĩa thì cậu vội vàng đi ra ngoài, sợ chú Nghĩa không tiện hành động còn phải miễn cưỡng ra cửa ứng phó.
Trong sân là người phụ nữ hơn tuổi, mái tóc dài búi ở sau đầu, mặc bộ đồ bà ba kiểu cũ màu mận chín, nhìn có vẻ lam lũ, Chung Ý Thu nghĩ nếu bà đứng thẳng, thì hẳn là cao bằng mình luôn.
Vốn là bà gọi “Anh Nghĩa” rồi tới cửa phòng, thấy Chung Ý Thu ra tới thì đứng lại, ánh mắt vừa trực tiếp vừa tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.
Chung Ý Thu lập tức khẩn trương lên, cậu đoán được đây là Vương Quế Chi, mẹ của Tiêu Minh Dạ, không phải là vì Tiêu Minh Dạ có nét giống bà, mà cậu nhận ra là vì Viên Ngọc Lan, ngũ quan và thần thái của bà cơ hồ giống như đúc với Viên Ngọc Lan.
“Cậu là giáo viên tới từ thành phố đó à?” Vương Quế Chi hơi hơi cười khách sáo.
Chung Ý Thu vội khom người chào hỏi, “Chào dì ạ, cháu là Chung Ý Thu.”
Nông thôn không xưng hô bằng dì, mấy bà cô lớn tuổi đều được gọi là thím, hay là chị dâu này nọ, không văn vẻ.
Vương Quế Chi nghe cậu chính thức chào hỏi nên ngây ngẩn cả người, xấu hổ cười cười nói sang chuyện khác, “Tiểu Dạ đâu? Tôi tìm nó.”
Chung Ý Thu nghe bà gọi tên có chút biệt nữu, trước kia đều bảo Viên Ngọc Lan tới truyền lời, mà hôm nay tự mình tới đây tìm phỏng chừng vẫn là kêu Tiêu Minh Dạ trở về làm việc, “Ảnh không có ở đây, ra ngoài rồi ạ.”
Vương Quế Chi như là thầm thở dài một hơi, Chung Ý Thu thấy bả vai bà sụp xuống, khóe miệng cũng nháy mắt kéo xuống, “Chừng nào nó về?”
“Không biết.”
Chung Ý Thu đi về trước hai bước mới thấy rõ, Vương Quế Chi tuy búi tóc dài, nhưng tóc bà thưa thớt, có thể nhìn thấy cả da đầu, làm bà càng thêm tiều tụy, già cả.
“Tôi về trước đây, chừng nào nó về cậu nhắn với nó là trong nhà có việc, bảo nó về nhà một chuyến.” Giọng nói của bà không vội không gấp, không nhiều lời, nhưng thật ra người hay mắc cỡ.
“Vâng ạ.” Chung Ý Thu sảng khoái đáp ứng.
Vương Quế Chi ra tới cửa rồi lại xoay người cười với Chung Ý Thu, nói: “Thầy có rảnh thì tới nhà bọn tôi dùng cơm nhé.”
Chờ bà đi rồi chú Nghĩa mới lên tiếng, chú đã sớm nghe thấy giọng của Vương Quế Chi, chỉ là không muốn ra đối phó, gặp được người quen là bà sẽ tố khổ không dứt mất.
Tiêu Minh Dạ chỉ nói sau ngày sẽ về, cũng chưa nói là buổi sáng, buổi chiều hay là buổi tối, trước đó một ngày, Chung Ý Thu dọn dẹp mền gối lại cho gọn gàng, còn tốt bụng làm ấm ủng cho Tiêu Minh Dạ nữa.
Cho nên lúc sáu giờ sáng bị gõ cửa phòng đùng đùng, cậu không đoán được đó là ai, còn tưởng Vương Văn Tuấn lại lăn lộn, tối hôm qua y uống thuốc nửa đêm ra mồ hôi gọi Chung Ý Thu vào hầu hạ rất nhiều lần.
“Gì nữa đây?” Chung Ý Thu mơ mơ màng màng phủ thêm áo bông, mang vào dép lê đi mở cửa, trong lòng điên cuồng mắng chửi Vương Văn Tuấn là cái đồ vô tích sự.
Kéo cửa phòng ra, dụi mắt, mơ hồ cảm nhận được cửa bị một thân thể cao lớn che lấp, thế là cậu kinh hoàng mở to mắt, không nhịn được nhảy lên người đối phương.
“A ——”
Tiêu Minh Dạ cả người đầy sương lạnh, cười ha ha ha, ngực chấn động, vững vàng đón được cậu.