Chung Ý Thu giận cả đường đi không thèm nói chuyện, khi đến cổng trường thì bị Tiêu Minh Dạ chọc, “Thiếu chút nữa là bị một đám đàn bà đẩy ngã xuống sông luôn, thầy Tiểu Chung thật là có bản lĩnh ——”
Chung Ý Thu không thèm so đo với hắn, trịnh trọng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Sắc mặt của cậu vẫn trắng bệch, tim của Tiêu Minh Dạ đã sớm nguội lạnh nay lại được một người cẩn thận bảo vệ, như là đang nằm trên một tầng mây mềm mại, cả đường lâng lâng không phiền não.
“Đừng nóng giận, tôi không để bụng.”
Chung Ý Thu xoay mặt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tôi để ý.”
Tiêu Minh Dạ không chớp mắt nhìn cậu, ánh mắt trần trụi đầy khát vọng, Chung Ý Thu nhất thời sửng sốt, trong lòng kinh hoàng, to gan lớn mật nghĩ, có phải Tiêu Minh Dạ……đã nhìn ra!
Tiêu Minh Dạ hơi hơi cúi đầu, theo bản năng mò tìm thuốc lá, mới vừa duỗi tay tới lưng quần thì mới nhớ ra tay mình dính đầy bùn đất, nên vỗ vỗ tay nói: “Trở về dạy học đi, chuyện nhà bọn họ cậu không quản được đâu.”
“Nhưng chị hai……”
“Ừ,” Tiêu Minh Dạ dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng cậu một cái, “Đi dạy trước đã.”
Chung Ý Thu thất thần cả ngày nay, định đến thăm nhà Viên Ngọc Nga một lần nữa, khuyên không được thì đưa cô tới chỗ Phương Khoản Đông, bác sĩ nói chắc là cô sẽ nghe.
Kết quả tới buổi tối thì cậu hoàn toàn thất vọng, Lục Tử đặc biệt tới đây sau khi nghe kể chuyện, chị hai ngại ngùng nhờ hắn tới xin lỗi Chung Ý Thu giùm mình, chuyện khôi hài ngày hôm nay đã làm cô xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào, cảm thấy rất có lỗi với Chung Ý Thu.
“Bảo chị ấy đừng để ý, chuyện này không trách chị ấy được.” Chung Ý Thu an ủi nói.
“Sao cậu thích chọc nhóm phụ nữ ấy vậy?” Vương Văn Tuấn không có ý tốt cười, “Từ mẹ Trương Huy đến mẹ chồng Triệu Hồng Hoa, hôm nay lập kỉ lục, đụng cả một nhóm!”
“Câm miệng anh lại đi!” Lục Tử dùng sức đá ghế y đang ngồi.
“Còn có một việc,” Lục Tử bực bội xoa mặt, “Chị ấy nói đã uống thuốc……”
Chung Ý Thu vốn đang tựa lưng vào ghế ngồi, nghe xong lời này đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Sao uống nhanh như vậy hả, có bị phản ứng không?”
“Vẫn chưa, nói là muốn uống thêm mấy ngày.”
“Không thể để chị ấy uống nữa! Lỡ như xảy ra chuyện……”
“Thu Nhi ——” Lục Tử nặng nề thở dài, “Cậu đừng động vào, ai cũng không quản được đâu! Chị ấy nguyện ý muốn có con trai.”
Chung Ý Thu nhìn hắn mượn sức bả vai rũ đầu xuống, bỗng nhiên phát hiện Lục Tử trong khoảng thời gian này biến hóa rất lớn, trước kia hắn giống con nghé con vui vẻ đấu đá lung tung, mỗi ngày vô tâm không phổi cười vui, gặp ai cũng mặc kệ dù có quen hay không thì đều cùng kề vai sát cánh hi hi ha ha như anh em…… Mà hiện giờ trên mặt hắn lại đầy tâm sự và áp lực.
“Anh đừng lo, tôi mặc kệ.” Chung Ý Thu đau lòng cũng không muốn để hắn khó xử, tự cho là làm chuyện tốt chắc sẽ gây bối rối cho người khác.
Chuyện ngày hôm trước tới hôm sau đã truyền khắp đại đội Đức Doanh, các giáo viên sáng sớm cơ hồ là mang theo tâm tình nhảy nhót đi làm, có người muốn chê cười hoặc là trêu chọc, còn có người lo lắng muốn an ủi Chung Ý Thu…… Kết quả đều phác công dã tràng, hôm nay chú Nghĩa đi châm cứu, Chung Ý Thu đổi giờ sáng nay không tới.
Chân của chú Nghĩa chậm rãi có cảm giác, chú cảm giác được mình có chút sức lực muốn thử tự đứng dậy, nhưng không có cơ hội, bác sĩ nhìn chằm chằm rất nghiêm.
Mỗi lần tới, Phương Khoản Đông đều hỏi Chung Ý Thu xem chú có tự đứng dậy không, lần nào cũng dặn dò không được dùng sức.
Lần này lại khác, châm cứu xong thì Phương Khoản Đông khẽ cười nói, “Trở về có thể thử luyện tập đứng dậy, mỗi lần không thể quá lâu.”
“Thật vậy à?” Chú Nghĩa không thể tin được, mừng rỡ.
Phương Khoản Đông gật gật đầu, chú Nghĩa lập tức ngồi dậy, hận không thể đặt chân xuống đất ngay lúc này, Chung Ý Thu vội đè chú lại.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Phương, thật sự cảm ơn anh.” Chung Ý Thu kích động nói.
“Không cần cảm ơn, vì kiếm tiền cả thôi.”
Chung Ý Thu: “……”
“Ha ha ha ha ha!” Chú Nghĩa lập tức bị hắn chọc cười, như là sợ hãi và lo lắng ở dưới đáy lòng rốt cuộc cũng thấy trời quang mây tạnh.
“Cười cái gì vậy?” Chu Luật Thư như mới rời giường, duỗi eo tiến vào.
Phương Khoản Đông không để ý tới hắn, Chung Ý Thu tốt bụng giải thích, “Bác sĩ Phương nói có thể luyện tập đứng dậy, bọn tôi đang cảm ơn anh ấy!”
Hắn cười gật gật đầu, móc ra nửa hộp thuốc lá mời Tiêu Minh Dạ một cây, bản thân cũng ngậm một điếu xoay người tránh gió để bật lửa.
“Đi ra ngoài hút!” Phương Khoản Đông rửa sạch tay, nhẹ giọng trách mắng.
Tiêu Minh Dạ đang móc ra que diêm đưa cho hắn, nghe xong lời này lập tức thu hồi lại, Chu Luật Thư cười hì hì kẹp điếu thuốc ở trên vành tai, không hút nữa.
Chung Ý Thu thấy hai người bọn họ đều rất xấu hổ, vội cười nói với Phương Khoản Đông: “Chủ nhật này bọn tôi không tới được, chắc là thứ hai sẽ ghé.”
“Chủ nhật làm gì?” Chu Luật Thư dựa người vào cạnh tủ thuốc hỏi.
Chú Nghĩa: “Chủ nhật là đông chí, trên trấn mở hội chợ, cậu chàng này mới tới năm nay chưa từng tham gia, nên bọn họ tính đi dạo.”
“Tôi có nghe người ta nói, chơi vui không?” Chu Luật Thư rất có hứng thú.
“Náo nhiệt lắm, có xiếc thú với nhiều quầy hàng bán đồ, mấy năm trước còn mang hổ tới nữa, xem một lần mất hai xu, mấy năm nay thì không có.” Chú Nghĩa phấn khởi nói.
Phương Khoản Đông đứng ở cạnh quầy hàng chăm chú lắng nghe, Chu Luật Thư đứng ở ngoài cũng không quay đầu lại ngưỡng mặt về phía sau hỏi, “Đi xem không?”
Phương Khoản Đông có chút chần chờ, Chung Ý Thu lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Cùng đi đi bác sĩ Phương, bọn họ nói bán gì cũng có, chắc chắc có bán truyện tranh nữa á!”
Phương Khoản Đông: “……”
“Ha ha ha!” Chu Luật Thư cười to với Phương Khoản Đông, “Nhóc này sờ đúng điểm yếu của em rồi kìa!”
Nhóc? Ai là nhóc vậy? Chung Ý Thu ngây ngô một hồi mới nhận ra hắn đang nói về mình, tức giận nói: “Ai là nhóc hả? Tôi hơn tuổi rồi đấy.”
Cái này không chỉ có Chu Luật Thư, mà cả Phương Khoản Đông cũng nhếch miệng cười, “Sáng chủ nhật tôi tới nhà châm cứu, rồi bọn mình cùng đi.”
“Tốt quá!” Chung Ý Thu cảm kích nói.
Hơn năm giờ sáng chủ nhật Chung Ý Thu đã bò dậy thăm dò ngoài cửa sổ, nói thầm sao trời còn chưa sáng vậy ta? Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ mong chờ của cậu thì cười chọc, “Vậy mà còn không chịu để người ta gọi là nhóc con à?”
“Này!” Chung Ý Thu lấm la lấm lét đụng đầu Tiêu Minh Dạ, “Anh đoán hai người họ bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Minh Dạ không thích nói sau lưng người khác, nhưng không chịu nổi cậu mân mê viền gối của mình, tùy tiện ứng phó nói: “Chắc - tuổi gì đó.”
“Cũng không lớn hơn bọn mình bao nhiêu ha.”
“Ngủ thêm một lát.”
“Ngủ không được, để tôi đi nấu cơm.” Nói xong cậu liền đứng dậy.
Tiêu Minh Dạ nâng một chân lên đè ở trên đùi, rồi đè một cánh tay ở trên ngực, dùng sức nửa người trên đè cậu lại, “Ngủ, chó còn chưa dậy sớm bằng cậu nữa!”
Chung Ý Thu không thể không ngủ thêm, kết quả ngủ rất ngon.
Cậu bị tiếng náo nhiệt bên ngoài đánh thức, cả trai lẫn gái, người lớn trẻ nhỏ, còn có tiếng động vật kêu như là đã tới giờ đi chợ rồi, cậu lăn long lóc bò dậy, thầm than mình đã ngủ quên, nhanh chóng mặc quần áo vào, oán giận Tiêu Minh Dạ không gọi mình dậy.
Khi ra cửa nhìn đồng hồ mới biết hơn bảy giờ, người trong thôn dường như dậy sớm hơn ngày thường để đi chợ.
Tiêu Minh Dạ mới vừa làm xong bữa sáng, sáng sớm mùa đông ánh nắng mặt trời phá lệ ấm áp, chiếu trên người hắn chiết xạ ra quang phổ, như là ảo ảnh mông lung, làm Chung Ý Thu cũng ấm áp theo.
Cơm còn chưa ăn xong thì một đứa nhỏ chạy vào nói Lục Tử kéo giá sách tới rồi, bảo bọn họ ra ngã tư đường nâng giúp.
Tiêu Minh Dạ buông chén đi ra ngoài, Chung Ý Thu cũng đi theo cùng, chú Nghĩa gọi lại đưa chìa khóa cổng trường cho cậu, bảo bọn họ trực tiếp nâng giá sách đến phòng thiết bị.
Ra đến đường lớn, Chung Ý Thu lập tức sợ ngây người —— trên đường rộn ràng, nhốn nháo, người đông ơi là đông, máy kéo, xe đạp, xe bò, xe lừa…… Nhóm thiếu nữ khoác tay nhau nhỏ giọng cười đùa, bọn trẻ nhỏ thì chí cha chí chóe, hai người nhẹ giọng nói chuyện cũng không nghe thấy, phải kêu to mới được! Chung Ý Thu lần đầu tiên nhìn thấy nông thôn rầm rộ đến mức này, trong lòng vừa hưng phấn, vừa lo lắng cho bọn Phương Khoản Đông, đông người thế này thì đi như thế nào đây?
Tới trước cổng Cung Tiêu Xã, Lục Tử ngồi ở trên xe bò, đôi tay đỡ ngăn tủ, mặt hướng ra sau máy kéo lớn tiếng ồn ào, bọn họ dừng ở ven đường không đi tiếp được, một đám người mồm năm miệng mười chỉ huy bọn họ đậu xe sang một bên.
Hai người bọn họ vội vàng chạy tới, Tiêu Minh Dạ đi lên giúp đỡ cái giá sách xuống, dù sao cũng đi không được, nên đoàn người đứng vây xem.
“Anh hai dùng sức tay trái!”
“Lục Tử nhấc chân trái lên ——”
“Cánh tay đừng quẹo vào!”
“Nâng nó lên……”
.….
Nhóm người này như xem diễn xiếc, mặc kệ có đúng hay không, nói một hồi thành nói bậy, Chung Ý Thu đứng ở phía dưới đỡ giúp bọn họ cũng chẳng nghe được Lục Tử đang nói gì.
Vất vả lắm mới đỡ được cái giá sách xuống đất, Tiêu Minh Dạ ngại hai người nâng đi đường gian nan, nên tính cõng nó ở trên lưng, Chung Ý Thu nhìn ra ý đồ, đẩy hắn một cái không cho hắn cõng, Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ cười cười rồi vẫy tay kêu Lục Tử nâng.
Khi quẹo đến Cung Tiêu Xã, Lý Hoa Sen đang cùng một đám phụ nữ ở cửa hi hi ha ha nói chuyện phiếm, thấy bọn họ tới thì vỗ tay kêu lên, “Ai u! Thầy Tiểu Chung mua cái tủ mới ở đâu vậy?!”
“Là làm cho trường học.” Chung Ý Thu đi ở phía trước trả lời.
“Thầy Tiểu Chung ——” một đứa nhỏ mon men đi tới.
Chung Ý Thu thấy là Viên Thúy Thúy, đang muốn hỏi con bé sao lại ở đây, thì Triệu Hồng Hoa ló mặt từ trong đám người đi theo con bé.
Chung Ý Thu vừa thấy bà ta là lộp bộp trong lòng liền, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiêu Minh Dạ.
“Ê! Anh hai tự nhiên buông tay vậy! Thiếu chút nữa rớt xuống chân em!” Lục Tử gầm rú nói.
Tiêu Minh Dạ không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn Triệu Hồng Hoa rồi lại quét mắt về phía Chung Ý Thu.
—— Triệu Hồng Hoa mặc áo bông của Chung Ý Thu! Lần trước ở nhà thấy bà ấy mặc áo của mình, Chung Ý Thu còn tưởng bà thuận tay khoác một chút, bây giờ dám mặc đi ra ngoài rêu rao khắp nơi luôn!
Chung Ý Thu không biết bà có biết cái áo đó là của ai không, nhưng trong nhà có quần áo của đàn ông mà, cho dù không ai hỏi tới, nhưng cũng không nên mặc ở trên người!
Người khác sẽ không nghĩ bậy, sẽ cho là áo đó của cha Viên Thúy Thúy, nhưng Tiêu Minh Dạ liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay đó là áo của Chung Ý Thu.
Tuy cậu không lộ ra biểu tình gì, nhưng ở chung với Chung Ý Thu một thời gian dài, hắn biết cậu càng bình tĩnh thì càng chứng minh cậu đang tích cóp cơn giận ở trong lòng.
Cậu nào có tâm tư đi tới chào hỏi Triệu Hồng Hoa, xoay người đến bên cạnh Tiêu Minh Dạ miễn cưỡng nói: “Nâng giá sách vào trước đi…… Về phòng rồi tôi sẽ giải thích với anh.”