Chung Ý Thu vừa nói câu này ra thì toàn bộ mọi người trừ bỏ Tiêu Minh Dạ đều bị đứng hình, mỗi người có một sắc mặt khác nhau ——hai mắt Lục Tử tỏa ánh sáng đầy sùng bái nhìn Chung Ý Thu, giơ thẳng hai ngón tay cái lên, Vương Văn Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười quét tới quét lui giữa Tiêu Minh Dạ và Chung Ý Thu, chú Nghĩa tưởng cậu đang ngăn người trong nhà Tiêu Minh Dạ làm bậy nên mới giận dỗi, nhưng Chung Ý Thu lại nghiêm túc và kiên quyết, làm chú cảm thấy có cái gì đó không quá bình thường nhưng nhất thời không rõ…… Viên Bảo Xương hoảng sợ, nhìn thẳng vào Chung Ý Thu một hồi rồi mới chuyển tới Tiêu Minh Dạ.
Chỉ có Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nhất, không coi ai ra gì bóc đậu phộng ăn, cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ lẫn khẩn cầu của Viên Bảo Xương, hắn bất đắc dĩ cong khóe miệng cười một chút, dáng vẻ —— anh thấy đó, không phải tôi không muốn giúp đỡ, mà là tôi bị người quản thúc đấy, nóc nhà không đồng ý kia kìa!
Chung Ý Thu nói xong có chút hoảng sợ, sợ Tiêu Minh Dạ không vui, nhưng mà đã nói ra rồi, không thể không cắn răng tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả trộm nhìn Tiêu Minh Dạ cũng không có gan.
Trong phòng im lặng cả năm phút, chú Nghĩa ho khan hoà giải, “Bảo Xương, người này rõ ràng là đang vòi tiền, nhưng cháu đừng sợ, thôn chúng ta đông người thế này, sao để gã hoành hành ngang ngược được!”
“Đám lưu manh đó ngang ngược vô lý, cháu sợ họ làm lớn thì thanh danh của Ngọc Nga sẽ……”
Tiêu Minh Dạ vỗ vỗ tay nói chuyện, “Kêu nó bán đồ quy ra tiền hết đi, rồi tính sau.”
Một khi hắn mở miệng thì Chung Ý Thu liền biết hắn đã có tính toán, không lo nữa mà an tâm ăn cơm, Viên Bảo Xương nói rất đúng, Vương Quế Chi là mẹ ruột, Viên Ngọc Lan là em gái có chung một nửa dòng máu, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào thì đó vẫn là huyết mạch thân thuộc, Tiêu Minh Dạ mà không phản ứng, các cô có xảy ra chuyện gì thì người ta đều đổ lên đầu hắn.
Chung Ý Thu hiểu, nhưng mà vừa rồi cậu không nói bừa, không thể tùy ý để các cô dựa vào quan hệ thân thuộc mà đi khi dễ Tiêu Minh Dạ được.
Có những lời này của Tiêu Minh Dạ làm Viên Bảo Xương tốt hay xấu gì cũng có bảo đảm, biết tuy rằng hắn sẽ không quản, nhưng nếu đối phương thật sự quá đáng thì cũng sẽ không ngồi yên, chỉ là không rõ anh chàng Tiểu Chung này có ý gì, thoạt nhìn Tiểu Dạ khá nghe lời người đó……
Lục Tử uống nhiều quá nên tối nay muốn ngủ ở chỗ này, Chung Ý Thu đưa hắn tới phòng của mình, mới vừa bật đèn thì hắn đã gào to, “Chăn mẹ tôi làm cho anh đâu? Anh còn cùng anh hai…… Hức…… Ngủ cùng nhau?”
Hắn mê mê say say ghé vào trên vai Chung Ý Thu, thiếu chút nữa đã té ngã, chân lảo đảo vài bước mới đứng vững.
“Cậu đừng nói chuyện.” Chung Ý Thu đặt hắn lên giường.
“Chăn đâu?” Lục Tử không thuận theo.
Chung Ý Thu bình tĩnh nói: “Cho chú Nghĩa rồi, sợ chú lạnh.”
“À……” Lục Tử uống nhiều quá đầu óc xoay chậm, ngây ngốc đáp ứng rồi lại lầm bầm lầu bầu, “Cái chăn đó mẹ tôi làm……”
“Không cần ——” Chung Ý Thu vội ngắt lời, “Tôi không lạnh…… Giành chăn với Tiêu Minh Dạ là được.”
Lục Từ dang chân hình chữ X nằm ở trên giường, nghe xong lời này liền trở mình nâng cẳng chân lên cuộn thành một đống, “Thu Nhi! Từ lúc cậu đến đây, anh hai đối xử tốt với cậu mà bỏ mặc tôi……”
Chung Ý Thu cảm thấy buồn cười lại đáng thương, kéo chăn cho hắn, “Sao mà mặc kệ anh được, đối xử như nhau mà thôi.”
“Không có tốt bằng cậu.” Lục Tử đầy tủi thân, nương men say phát tiết ra.
Chung Ý Thu không đáp lời, cảm giác dù có nói cái gì thì đều là thương tổn tới hắn, khó xử hồi lâu mới an ủi nói: “Hai chúng ta giống nhau……”
“Không giống nhau!” Lục Tử nhắm hai mắt rầu rĩ không vui nói, “Anh hai trước giờ không có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cũng chưa từng cười với tôi như với cậu.”
Nghe như là đang làm nũng vậy, Chung Ý Thu đứng hình một hồi mới hiểu được, thầm lừa mình dối người nói, “Ánh mắt gì? Cười thế nào?”
Lục Tử nhíu mày, nỗ lực tìm từ để diễn tả mà nghẹn cả nửa ngày cũng không ra, trình độ thật sự có hạn, chỉ có thể hàm hồ nói: “Dù sao cũng khác với khi nhìn tôi…… Ảnh vui lắm đó, anh hai khổ hai mươi mấy năm mới gặp được cậu, mới biết được vui vẻ là cảm giác gì.”
Chung Ý Thu cả buổi tối chỉ uống một chén rượu, tửu lượng của cậu không tồi lúc đấy không có phản ứng gì, mà giờ lại phát hiện nó có tác dụng chậm, đôi mắt nhìn cái gì cũng ra song ảnh, trái tim đập thùng thùng —— đánh thẳng vào ngực luôn, cậu đưa lưng về phía Lục Tử, tiếng ruồi muỗi phảng phất lầm bầm lầu bầu cũng phảng phất như là cầu xin, “Có khi nào anh ấy cũng thích mình không ta?”
Không ai có thể trả lời cho cậu, trong phòng ngoại trừ tiếng ngáy như sấm của Lục Tử thì chỉ còn cơn sóng thần ở trong lòng.
Khi về phòng Tiêu Minh Dạ còn chưa ngủ, ngồi ở bên bàn chia mấy xấp tiền không biết đang làm gì, Chung Ý Thu lập tức quên mất kích động vừa rồi, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Minh Dạ cười, ngữ khí khiêm tốn, “Tôi xin dùng một ngàn đồng tiền, được chứ?”
Rõ ràng là đang trêu chọc câu nói kia của mình đây mà, Chung Ý Thu lúng túng nói: “Xin lỗi, tôi không có ý đó, vừa rồi chỉ là sốt ruột……”
“Không cần xin lỗi,” Tiêu Minh Dạ đứng lên cúi đầu nhìn cậu, thân hình cao lớn che cả người Chung Ý Thu lại, “Cậu nhớ gánh trách nhiệm của lời mình nói là được.”
“Trách nhiệm gì?” Chung Ý Thu ngẩng đầu, hoảng hốt phát hiện chóp mũi của mình đụng phải cằm của Tiêu Minh Dạ, nhưng thái độ thờ ơ của Tiêu Minh Dạ đã làm cậu hoài nghi là mình tự tạo áp lực cho bản thân mà thôi.
Tiêu Minh Dạ không để ý tới, loảng xoảng kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm lung tung rồi lại loảng xoảng đóng lại.
“……” Chung Ý Thu nuốt nuốt nước miếng, “Anh muốn tìm gì?”
Không để ý tới cậu.
“Lấy tiền để làm gì?”
Vẫn là không để ý tới cậu.
“Tiêu Minh Dạ! Anh bị điếc rồi hả?” Chung Ý Thu rống giận.
“Tìm giấy đỏ.”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ nhún vai, bất đắc dĩ nhìn Chung Ý Thu tới hai phút rồi mới giải thích: “Chuyện nhận thầu núi sau đã bàn tốt mà giờ lại dời đến năm sau, Viên Lão Hổ nói tốt nhất là chuẩn bị một chút.”
“Phải dùng một ngàn đồng tiền lận à!” Chung Ý Thu cảm thấy có người đang cầm dao cắt thịt mình.
“Cho cán bộ thôi.”
Chung Ý Thu cảm thấy bản thân không có tiền đồ, một ngàn đồng tiền đã làm cậu đau lòng đến không ngủ ngon.
Ngày hôm sau mới hơn giờ là cậu đã tỉnh, sờ sờ bên cạnh còn chút hơi ấm, không biết Tiêu Minh Dạ mấy giờ đã đi ra vườn trái cây nhỉ.
—— cũng không nói chừng nào về nữa? Chung Ý Thu nhìn nóc nhà phun ra một ngụm oán khí.
Mang theo hai quầng thâm mắt tới trường học, tới trước sân thì gặp một ngừơi đang mở khóa cửa cho bên Đại đội, cậu nhìn thoáng qua, thì ra là cha chồng của Lưu Thanh Hồng, làm kế toán cho Đại đội, biệt danh là lão bàn tính.
Chung Ý Thu vừa thấy ông thì không thoải mái rồi, Lưu Thanh Hồng thường xuyên bị Trịnh Lão Tam đánh, bây giờ bị đánh đến nỗi sinh non ở bệnh viện, ông không ở bệnh viện chăm sóc, cũng không có sám hối hay thành thành thật thật ngốc ở nhà, mới sáng sớm đã tới nơi này làm gì? Mấu chốt là trên mặt ông không hề có một chút lo lắng hay sầu muộn gì cả.
“Thầy Chung đi dạy ha ——” lão bàn tính thấy Chung Ý Thu còn cười chào hỏi.
Chung Ý Thu càng lạnh lùng, gật gật đầu tính toán tới trường bằng cổng nhỏ.
“Ký túc của mấy người còn phòng trống không, đại đội mới nhập phân hóa học không có chỗ để!” Ông đuổi theo nói.
Chung Ý Thu không muốn nói chuyện, nhưng lại không thể không để ý tới, trả lời, “Tôi không biết.”
“Mấy gian phòng mà mấy người ở đều thuộc về đại đội, ban đầu trường học còn nói trả tiền, nhiều năm qua một xu cũng không thấy ai trả gì hết!” Lão bàn tính đội cái mũ cũ rích, áo khoác quân đội khoác ở trên người giống như lão cán bộ, nói chuyện thì vênh váo tự đắc.
Chung Ý Thu không rõ ông có ý gì, chỉ làm như không nghe thấy dùng sức kéo cửa sắt rồi đi ra ngoài, trời đông giá rét, buổi sáng rỉ sắt lạnh lẽo như bàn tay chui vào trong thân thể, thấu lạnh tâm can!
Cậu có tiết dạy sáng nay, hiệu trưởng Trịnh vẫn chưa từ bỏ ý định mang theo Lý Hoành Phi tới thăm nhà Lý Vân Hoàn, mặc kệ nói gì thì vẫn phải cho đứa nhỏ này học đến hết học kỳ này mới được, học kỳ tới thì tính sau.
Tinh thần của Trịnh Tiểu Bình hai ngày này vẫn luôn sa sút, ở văn phòng cũng không ríu rít nói chuyện, đầu tóc giống như rơm rạ cột lung tung.
Chung Ý Thu nghĩ cô và Lưu Thanh Hồng thân thiết như chị em, hẳn là vì chuyện của cô ấy mà khổ sở, giờ nghỉ ra chơi mới nghe Diêm Thục Hoa nói rõ nguyên nhân.
Diêm Thục Hoa thích Lý Hoành Phi, Chung Ý Thu thấy cô khá dễ thương, còn nghĩ muốn khuyên Lý Hoành Phi, nếu nói chỗ duy nhất không hài lòng của cô gái này chính là cô thích tám, thích tụ tập hỏi thăm và thảo luận chuyện nhà người ta.
Cô dạy lớp một, giờ nghỉ thấy Chung Ý Thu đi ra khỏi lớp học thì sau khi chào hỏi hai ba câu là bắt đầu lôi kéo tám chuyện.
Trịnh Lão Tam đánh Lưu Thanh Hồng là bởi vì một cái áo lông dê —— ngày đông chí hôm đó, nhóm Trịnh Tiểu Bình cùng đi hội chợ, mọi người đều thích cái áo lông dê nên bảo nhau mua, Lưu Thanh Hồng tiếc tiền không mua, Trịnh Tiểu Bình khuyên cô nàng rất lâu thì cô mới chịu, kết quả buổi tối về đến nhà là có chuyện.
Trịnh Lão Tam ngẫu nhiên thích đánh bạc, vẫn chưa nghiện nặng, gã đánh bài là vì khoác lác, cảm thấy đây là chuyện chỉ có nhân tài có thân phận, có mặt mũi mới dám chơi, vừa vặn mấy ngày nay gã đánh bài thua tiền, về nhà thấy Lưu Thanh Hồng mua một đống đồ vật thì nổi giận, bùm bùm chát chát luôn! Lưu Thanh Hồng tranh chấp vài câu, kích thích gã nổi điên nên gã vung tay đá chân, Lưu Thanh Hồng nằm trên mặt đất gắt gao che chở cái bụng mà vẫn bị gã đá, lúc ấy máu chảy đầy đất……
Chung Ý Thu như là chết lặng, nếu là lúc mới vừa nghe kể tin buồn này thì cậu sẽ tức giận lắm, còn bây giờ chỉ cảm thấy mất hết sức lực mà thôi.
Buổi chiều, Chung Ý Thu không có lớp, hiệu trưởng Trịnh đen mặt trở về như là Chung Quỳ, vào văn phòng dạo quanh bàn làm việc một vòng mà không tìm được đồ, tiện tay cầm lấy một chồng sách bài tập hung hăng quăng ngã ở trên bàn.
Lý Hoành Phi thủ thế lảng tránh, cậu đoán là hai người bị ăn mắng ở nhà Lý Vân Hoàn, cậu sửa xong giáo án thì vội trốn về ký túc.
Trưa nay Lâm Ngọc Phương gói hoành thánh, còn để dành cho Tiêu Minh Dạ hơn ba mươi cái, cậu vào phòng bếp thấy cái thớt đặt đầy hoành thánh chỉnh chỉnh tề tề bụ bẫm thì càng bực bội, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dưới sự tức giận nấu hai mươi cái, mới vừa ăn xong bữa sáng không bao lâu chỉ ăn mấy cái đã làm cậu căng không đứng lên nổi, cuối cùng còn cho vượng vượng có lộc ăn năm cái.
Lần trước nhận được thư của chị gái mà còn chưa trả lời, buổi chiều có thời gian vốn định viết thư, kết quả ngồi xuống là dạ dày khó chịu muốn nôn.
Cậu do dự có nên hỏi chị gái một chuyện hay không, chị làm việc ở một tòa soạn ở Bắc Kinh, chú Nghĩa trước kia ở Bắc Kinh, gia đình cô gái kia cũng ở Bắc Kinh…… Cậu tính nhờ chị gái hỏi thăm lại sợ mạo phạm đến chú Nghĩa, dù sao đã nhiều năm trôi qua rồi.
Mới vừa viết được mấy chữ thì bên ngoài vang lên tiếng xe máy, Tiêu Minh Dạ đã trở lại.
Chung Ý Thu chột dạ, còn tưởng rằng chiều nay hắn sẽ không trở về, có về thì cũng sau giờ cơm chiều, giờ thì hay rồi, hoành thánh đã bị tiêu diệt hết trơn……
Tiêu Minh Dạ cũng không nghĩ tới cậu cũng ở nhà, ngây ra một lúc rồi vẫy tay, “Ra đây.”
“Làm gì?”
“Thì ra đây đi.”
Chung Ý Thu thấy hắn cầm theo một túi ny lon lớn, miễn cưỡng đứng lên cùng hắn đi đến vườn rau.
“Rốt cuộc muốn làm gì?”
Tiêu Minh Dạ đi đến trước, lật một miếng đất rồi ngồi xổm xuống, vẫy tay bảo cậu cũng ngồi xổm xuống.
“Cái kia…… Đứng nói đi.” Chung Ý Thu lúng túng nói.
Tiêu Minh Dạ không nhận ra cậu đang ngại ngùng, mở cái túi ra cho cậu xem, thì ra là cái áo bông mà Triệu Hồng Hoa vẫn mặc!
“Anh —— sao anh lấy về được vậy?” Chung Ý Thu khiếp sợ.
“Tôi tới đòi.”
“Anh?”
“Ừ.”
Chung Ý Thu nóng nảy, “Người khác có thể nói bậy anh với bả……”
“Không sao cả.”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ cũng đúng, sẽ không ai cho rằng Tiêu Minh Dạ coi trọng Triệu Hồng Hoa, cậu cảm động không biết nói cái gì hay, trêu chọc nói: “Anh nói gì với bả?”
Tiêu Minh Dạ từ trong túi lấy ra que diêm và bậc lửa, tính thiêu cái áo, Chung Ý Thu có chút đau lòng, “Hay là làm ổ cho vượng vượng đi, nó sắp sinh rồi.”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới trực tiếp đốt lửa, hơi lửa màu vàng chậm rãi tỏa ra, càng châm càng lớn.
“Anh bị sao vậy?” Chung Ý Thu rốt cuộc nhận ra hắn đang nổi giận.
Tiêu Minh Dạ đặt tay ở đầu gối, ánh lửa chiếu rọi gương mặt lạnh lùng lúc sáng lúc tối, hắn nắm lên một nắm đất rồi chà xát hai bàn tay như là trên tay đã dính thứ gì dơ bẩn, rũ mắt nhàn nhạt nói: “Bả đã sớm biết đó là áo của cậu.”
Chung Ý Thu vất vả cố sức ngồi xổm, nghe xong lời này lại đứng lên, không thể tin được nói: “Khi nào? Tại sao bả không trả lại cho tôi mà còn mặc ra cửa nữa?”
“Không biết, bả nhờ tôi gửi lời cảm ơn tới cậu, còn nói sau này nhất định sẽ báo đáp cho cậu.” Tiêu Minh Dạ cắn răng nói.