Trước kia, Chung Ý Thu không thể nào hiểu nổi dáng vẻ lúc Dư Bác Sơn yêu đương, sao mà dính người quá thể? Mặc kệ là ăn cơm, đi học, đánh bài, hay đi ngủ…… Hở một chút là cứ cười ngây ngô.
Một ngày không thấy là không buồn ăn buồn uống, đêm hôm khuya khoắt trèo tường ra ngoài gặp một lát, lúc trở về thì lại vui mừng như vừa nhặt được tiền!
Dư Bác Sơn ngày thường không thèm đánh răng mà đã đi học, vớ thúi rùm đến cả phòng đối diện còn nghe mùi.
Đến khi yêu đương thì hận không thể đánh răng một ngày ba lần, đầu tóc lúc nào cũng bóng lưỡng, sạch sẽ…… Theo đuôi chị dâu một giây không rời.
Đến lượt cậu thì Chung Ý Thu mới chân chính hiểu được cảm giác đó —— nhìn nơi nào cũng thấy mới lạ, trong lòng tràn đầy ánh nắng, phong cảnh xung quanh đẹp đẽ vô cùng.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc cậu thích Tiêu Minh Dạ, mà người ta cũng thích mình, thì cuộc đời này đã có ý nghĩa lắm rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng có động lực, mỗi ngày vừa mở mắt ra là trong đầu chỉ có một câu —— cuộc sống thật là tươi đẹp!
Tiêu Minh Dạ nấu cơm cậu nhóm lửa, Tiêu Minh Dạ xúc tuyết cậu giúp đẩy xe, Tiêu Minh Dạ dắt ngựa cậu một hai phải cưỡi nó, Tiêu Minh Dạ ngủ cậu nhất định phải nắm lấy tay…… Dính chặt người ta thế này làm cậu có chút ngại ngùng, nhưng mà không cưỡng lại nổi.
Sáng sớm ngày tháng chạp, chị gái lại gọi điện thoại tới, rõ ràng là tối hôm trước vừa gọi tới.
Lý Liên Hoa gọi hoài cũng mất kiên nhẫn, Chung Ý Thu chạy tới ngại ngùng nói cảm ơn với cô.
Chung Bạch Lộ làm phóng viên thực tập ở tòa soạn, không thể về nhà ăn Tết, vì để tiện cho công việc, nên ký túc xá của các cô có đường dây điện thoại riêng, mấy ngày nay sắp bị người nhà gọi cho hư luôn.
Không phải ba thì là mẹ, một người nói “Chung Ý Thu dám về nhà thì tao đi chết!” Một người nói “Ai dám không cho con trai tôi về nhà thì tôi cho người đó đi tìm cái chết!”
Cô khuyên mẹ cô rằng em trai không về nhà ăn Tết là đúng, đợi lúc ba không ở nhà thì về nhà cũng được.
Chung Bạch Lộ vất vả lắm mới được mẹ chấp thuận, sáng sớm gọi điện thoại báo cho em trai.
Chung Ý Thu vui rạo rực, cậu đã sớm không tính trở về rồi, không chỉ là sợ gia đình mất hòa thuận, mà muốn cùng Tiêu Minh Dạ ăn Tết hơn.
“Sao nghe không cần về nhà mà vui thế hả?” Chung Bạch Lộ khó hiểu hỏi.
Chung Ý Thu vội thu lại nụ cười trên mặt, tuy rằng qua điện thoại không thấy được, nhưng có thể nghe được…… Cậu vội giải thích nói: “Không có, em sợ về nhà ba mẹ lại cãi nhau, hơn nữa gần đây tuyết rơi dày lắm, mấy chuyến xe về thành phố đều bị ngừng hết rồi, muốn về cũng không được.”
“Em ở đó làm sao đây? Ăn Tết một mình à?”
Chung Ý Thu dùng hết sức khống chế cơ mặt, hắng giọng nói: “Ăn Tết với bạn em.”
“Em trai chị giỏi quá nhỉ, đến nông thôn có nửa năm mà đã có bạn thân rồi ha! Có phải bạn gái không?”
“…… Không có bạn gái, chị đi làm đi, tiết kiệm tiền điện thoại.”
Chung Bạch Lộ cười khanh khách, “Cũng nên kết giao bạn gái, tuổi rồi còn gì.”
“Chị tự lo cho bản thân đi…… Ra ngoài phỏng vấn nhớ chú ý an toàn.”
Chung Ý Thu cúp điện thoại ra ngoài, Lý Liên Hoa đầu xù tóc rối ngồi cắn hạt dưa cạnh quầy hàng, nghiêng đầu hỏi cậu, “Nói xong rồi à? Chị gái cậu hả?”
“Đúng vậy.” Chung Ý Thu móc ra một tờ tiền đưa qua, “Chị Liên Hoa, gần đây tôi gọi điện khá nhiều, làm phiền chị nhiều lắm, đây là một chút tâm ý của tôi.”
“Hây dà —— Thầy Tiểu Chung cậu làm gì ——” Lý Liên Hoa lôi kéo dài giọng đẩy tay cậu ra, phẫn nộ nói: “Đây là việc của tôi mà, không cần phải đưa tiền!”
Chung Ý Thu thầm thở dài, cậu thật sự không thích ứng được với cách lôi kéo khách sáo này, lực tay của Lý Liên Hoa còn rất mạnh, niết tay cậu đến phát đau.
Chung Ý Thu vòng vài cái né tránh, đặt tờ tiền lên quầy rồi chạy trốn.
“Này! Cậu đừng chạy ——” Lý Liên Hoa đuổi theo, thăm dò ngoài cửa một vòng, rồi mới thần bí nói: “Tôi nói với cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Lý Liên Hoa thấp bé, cô muốn dí sát vào lỗ tai nói nhỏ rồi phát hiện ra mình với không tới Chung Ý Thu, nhón chân dùng tay che miệng nhỏ giọng nói: “Con chó ở chỗ anh là do Trịnh Lão Tam chém đấy, tôi thấy……”
Chung Ý Thu kinh ngạc hơi hơi trừng mắt, lúc ấy cậu cũng đoán là Trịnh Lão Tam, vì bữa đó cậu có cãi nhau với gã do chuyện của Lâm Ngọc Phương! Nhưng chú Nghĩa và bác sĩ Trương đều nói, có thể là do Viên gia trang làm tiệc rượu, Vượng Vượng chạy tới nhặt đồ ăn, nên bị người ta đánh.
Không ngờ là do Trịnh Lão Tam làm thật, đến cả một con chó mà cũng không buông tha!
“Ngày đó Viên gia trang đưa đám, mang theo xẻng đào mồ, chôn người xong trở về tôi thấy gã tìm người mượn một cái, ngay tại đây này, quá trời người nhìn thấy luôn, gã đè con chó ra phang một nhát ngay đùi!” Lý Liên Hoa vừa nói vừa khoa tay múa chân, chậc chậc miệng mãi như là đau lòng lắm.
“Nhiều người nhìn thấy lắm à?” Chung Ý Thu nhè nhẹ hỏi.
“Không nhiều lắm! Nguyên một đội ngũ đưa đám thôi, cậu nói có người nhiều hay không?”
Chung Ý Thu rùng mình một cái, không phải vì hàn băng bạo tuyết bên ngoài, mà là vì nhân tâm lạnh lẽo.
Hàng chục đôi mắt nhìn thấy mà không ngăn lại, xong việc cũng không ai nói cho bọn họ biết.
Nếu hôm nay không phải vì tờ tiền này, thì Lý Liên Hoa cũng sẽ không nói.
Lý Liên Hoa giật mình nhận ra, vỗ tay thẹn thùng tố khổ, “Thầy Tiểu Chung thông cảm cho bọn tôi, mọi người đều là bình dân áo vải thành thành thật thật, không dám chọc gã……”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị đã nói với tôi.”
“Cậu hiểu là được rồi, tốt quá! Cho nên tôi mới trộm nói cho cậu biết đó, mà cậu đừng có nói ra ngoài…… Là tôi nói đó!”
Chung Ý Thu hiểu cái khó của cô, thành khẩn bảo đảm, “Tôi sẽ không nói, cảm ơn chị Liên Hoa.”
Tiêu Minh Dạ đang nấu cơm, hắn bị sái cổ nên vừa xắt rau vừa vặn cổ.
Chung Ý Thu thật là ngoài dự liệu của hắn, thằng nhóc này ngoài mặt hàm súc nội tâm nóng bỏng, tối ngủ không chỉ muốn nắm tay, mà còn muốn ôm ấp, đương nhiên hắn cầu còn không được, nhưng mà tra tấn người ta quá…… Chỉ có thể nằm ngửa mặc kệ cậu động tay động chân, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng sự dày vò, ghi tạc nó vào lòng thôi.
Chung Ý Thu nhận điện thoại trở về liền chui đầu vào chuồng chó, cũng không tới tìm hắn, Tiêu Minh Dạ cảm thấy hiếm lạ, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, trừ bỏ đi WC thì cậu không hề rời bỏ hắn một bước.
Nhiệt tình biến mất nhanh như vậy sao? Mới một ngày thôi mà cún con còn quan trọng hơn mình à? Tiêu Minh Dạ cầm cái xẻng đi ra ngoài, đẩy cửa kêu cậu, “Làm gì đó?”
Chung Ý Thu phá lệ không chọc cún con nữa, hai đứa nhỏ vây quanh chân cũng mặc kệ, dịu dàng vuốt ve đầu Vượng Vượng.
“Em có chuyện này muốn nói với anh.” Chung Ý Thu không hề do dự, quên mất lời bảo đảm vừa rồi với Lý Liên Hoa, ở trong lòng cậu Tiêu Minh Dạ không còn là người lạ, mà là người thương mất rồi.
“Chuyện gì?”
Chung Ý Thu kể chuyện Trịnh Lão Tam chém Vượng Vượng, Tiêu Minh Dạ thấy ánh mắt bi thương và phẫn nộ của cậu nên giơ ngón cái xoa xoa khóe miệng đang căm hờn, dỗ dành: “Nếu không thì anh đi chém đứt chân Trịnh Lão Tam luôn nhé?”
Ngữ khí không nhanh không chậm, nói chuyện chém đùi người ta mà như nói chém củ cải cải trắng vậy đó, Chung Ý Thu bị dọa, giật mình nắm chặt lấy tay hắn, hấp tấp nói: “Đừng —— anh đừng xằng bậy! Không thể xúc động!”
Tiêu Minh Dạ lật tay gói gọn nắm tay của cậu trong tay mình, cười gật gật đầu.
Dáng vẻ không thèm để ý của hắn càng làm cho Chung Ý Thu hỗn loạn, nếu mà người khác nói lời này thì cậu không có lo lắng như vậy đâu, chỉ có Tiêu Minh Dạ là thật sự nói được làm được đó! Cậu trịnh trọng dặn dò nói, “Anh có nghe hay không? Chém người là phạm pháp, không đáng vì Trịnh Lão Tam! Biết không?”
“Đã biết.” Tiêu Minh Dạ há mồm bảo đảm mới làm cậu an tâm.
Ăn cơm trưa xong là tuyết ngừng rơi, Tiêu Minh Dạ muốn đi trả ngựa lại cho chú Đao, Chung Ý Thu luyến tiếc, ngựa đang cột ở ngoài sân đại đội, bởi vì tuyết rơi mà cậu còn chưa được cưỡi một lần nào đâu.
Cẩn thận ngẫm lại mới thấy chuyện này huyền huyễn quá chừng, tối hôm đó cậu mơ thấy Tiêu Minh Dạ cưỡi ngựa trở về, còn chê cười mình một hồi! Không ngờ là hắn cưỡi ngựa trở về thật, tuy là một con ngựa màu đen không phải màu mận chín, nhưng cao lớn, cường tráng, uy phong dữ lắm!
Chú Nghĩa thấy cậu nhấp miệng lưu luyến, cười khuyên Tiêu Minh Dạ, “Nếu không thì chờ thêm mấy ngày nữa đi, giờ tuyết rơi dày quá, cưỡi ngựa cũng không dễ đi, với lại cháu trả ngựa xong rồi về bằng cách nào?”
“Đúng vậy! Về bằng cái gì?” Chung Ý Thu chất vấn.
“Hai ngày nữa rồi đi, thuận tiện mua thêm đồ Tết nữa.” Chú Nghĩa nói.
“Đúng! Chờ thêm hai ngày nữa.”
“Năm nay mua thêm kẹo để cho bọn nhỏ tới chúc Tết.”
“Đúng! Mua kẹo!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Ngày hôm qua, chú Nghĩa vào thôn mua thịt bò và thịt dê, tính kho thịt để chuẩn bị ăn Tết, thấy hai người bọn họ ngồi đấu mắt đi mày lại, phân phó nói: “Đi lấy trứng gà đi.”
Chung Ý Thu cần mẫn đáp ứng, “Được, để cháu.”
“Lấy một rổ đưa cho nhà Viên Diễm, người ta tặng cá thì mình phải trả lễ.”
Chung Ý Thu đứng lại hỏi: “Cháu có cần cho nhà Viên Binh một ít không, ông nội nó không nuôi gà, đại hội thể thao lần đó cháu cho nó một cái trứng gà, mà nó hiếm lạ tiếc mãi, nói mang về cho ông nội ăn.”
“Ừ.” Chú Nghĩa sảng khoái đồng ý, “Thằng nhỏ bị bệnh trận này nên cần bồi bổ.”
Tiêu Minh Dạ lười nhác duỗi người, đặt chân lên ghế bành, thuận miệng hỏi, “Sao bị bệnh?”
Chú Nghĩa giương mắt nghi hoặc nhìn Chung Ý Thu, ý là cháu không nói với nó à? Chung Ý Thu khẩn trương dời mắt, hai ngày này lo yêu đương, ở cạnh Tiêu Minh Dạ, trong đầu trong mắt cũng chỉ có hắn, nên quên sạch sẽ mấy chuyện khác mất rồi.
Đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, Tiêu Minh Dạ nghĩ nghĩ ngồi dậy hỏi, “Nó có thấy mặt ăn trộm không?”
Chung Ý Thu và chú Nghĩa chưa từng nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay nó hôn mê suốt, cũng không ai hỏi.”
“Tỉnh dậy thì sao?”
Chung Ý Thu bừng tỉnh, “Không biết.”
Chú Nghĩa cũng lo lắng theo, trấn an nói: “Một đứa nhỏ lúc ấy bị dọa sợ quá, hẳn là không nhìn thấy.”
Tiêu Minh Dạ: “Nó không nhìn thấy không quan trọng, quan trọng là người khác cho rằng nó thấy.”
“Ăn trộm sao?” Chung Ý Thu càng nghĩ càng sợ hãi, “Ăn trộm đã chạy mất, sao mà biết?”
Tiêu Minh Dạ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lập loè như là không đành lòng, do dự một hồi lâu vẫn không nói gì.
Chú Nghĩa liếc hắn một cái, rồi lại nhìn Chung Ý Thu bị dọa biến sắc, giải thích nói: “Ăn trộm càn rỡ như vậy, khẳng định là có nội ứng ở trong thôn…… Nếu trong thôn truyền miệng, nói Viên Binh thấy ăn trộm trông như thế nào …… Khẳng định sẽ truyền tới lỗ tai bọn ăn trộm ……”
Chung Ý Thu rốt cuộc hiểu ra vì sao hai người họ lại thần bí nhỏ giọng, sau lưng bỗng lạnh lẽo, hãi hùng khiếp vía, tiếp lời chú Nghĩa, “Vậy thì Viên Binh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nói nó cẩn thận là được.” Tiêu Minh Dạ đứng lên ôm lấy cậu.
“Giờ mình đi ha.” Chung Ý Thu xoay mặt nói với hắn.
Bởi vì ôm lấy bả vai nên hai người gần xịt, Chung Ý Thu vừa quay đầu là cái trán dán lên mặt Tiêu Minh Dạ ngay, Tiêu Minh Dạ cũng không né tránh, cúi đầu dịu dàng đồng ý, “Ừ.”
Chú Nghĩa ngồi nhìn, chờ bọn họ ra cửa rồi mà ông còn mông lung —— hai đứa này có phải quá mức thân thiết rồi hay không?