Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Đường Huyền Tông lặng lẽ chốc lát, nói: “Không cần đi tìm, hôm qua trẫm lấy đi, nói cho Trăn Hương, trước tiên để ở chỗ trẫm, ngày sau hồi cung trẫm tự mình đi đưa cho Hoàng hậu.”
Mai Phi thở dài, nói: “Bệ hạ là nhớ tới hoàng hậu nương nương, mới nghỉ ở Liên Hoa đài sao?”
“Không phải” là hai chữ vạn vạn không thể nói ra miệng, chỉ là hắn còn không nghĩ tới đối sách vẹn toàn, nghe Mai Phi đã nghĩ cho hắn lời giải thích, Đường Huyền Tông liền chỉ yên lặng nghe.
“Hoàng hậu nương nương khi còn sống tuy rằng ở rất nhiều chuyện kiến giải không giống thiếp, nhiều lần cùng thiếp thân phát sinh tranh chấp, thế nhưng hoàng hậu nương nương đối với thiếp thân vẫn là vô cùng tốt, thỉnh thoảng sẽ đưa một ít đồ trang sức tinh xảo cùng đồ chơi nhỏ.” Mai Phi chỉ chỉ một tú bình hoa mai trên bàn, cười nói: “Đây chính là hoàng hậu nương nương tự mình vẽ.”
Tú bình – 绣屏
Đường Huyền Tông nghi hoặc “Ồ” một tiếng, nói: “Tú bình này trẫm thấy nàng cũng dùng mấy năm, không nghĩ tới lại là Vũ thị tự mình vẽ.”
“Bệ hạ không biết sao? Thiếp thân còn tưởng rằng hoàng hậu nương nương đã đề cập với bệ hạ, cho nên thiếp thân liền không có lắm miệng.”
Đường Huyền Tông bật cười nói: “Có lẽ Vũ thị cũng nghĩ như nàng, nàng ấy cảm thấy nàng đã nói, nàng cảm thấy nàng ấy đã nói, nhìn lại, hai người đều không có nói, cứ nghĩ trẫm đã biết.”
“Nghĩ như vậy, kỳ thực thiếp thân cùng hoàng hậu vẫn có rất nhiều hiểu nhầm, chỉ tiếc lúc trước chỉ lo cùng nương nương cãi nhau, cũng không có cùng nàng ấy cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói chuyện nhiều, yên tĩnh lại đàm luận một lần, có lẽ chúng thiếp còn có thể trở thành tỷ muội tốt… Hiện tại nghĩ ra đã quá trễ rồi.” Giọng nói Mai Phi dần thấp, có chút thê lương.
“Đúng đấy, quá trễ.” Đường Huyền Tông thở dài một tiếng nói: “Lúc trước thấy các nàng đấu võ mồm, trẫm ngồi ở một bên nhìn, ai cũng không giúp, mỗi lần xem các nàng cãi nhau đỏ mặt tía tai, cũng là một loại lạc thú. Vũ thị tuổi còn trẻ liền đi, lưu lại trẫm…”
“Là thiếp thân không tốt, làm bệ hạ nghĩ tới chuyện thương tâm.” Mai Phi đỡ lấy lời liền dời đề tài đi: “Thiếp thân còn nhớ lúc trước hoàng hậu nương nương còn đưa cho thiếp thân một trâm cài bán sí diên vũ điểm thúy, nói là bệ hạ thưởng, chuyển tặng cho thiếp thân.”
“Thật sao?” Những năm này, Đường Huyền Tông ban đi đồ trang sức trân bảo thực sự là quá nhiều, chỉ nói tên đồ trang sức cũng không làm cho hắn nhớ tới được.
Mai Phi thấy hắn không nghĩ ra, lấy cớ nói: “Đúng đấy, trâm cài rất đẹp, thiếp thân đi lấy cho bệ hạ xem.”
Mai Phi đứng lên, đi vào tẩm điện, đứng trước bàn trang điểm tìm kiếm. Chẳng được bao lâu, Đường Huyền Tông cũng đi vào.
Ở bên trong mấy cái hộp, Mai Phi tìm qua tìm lại mấy lần đều không có tìm được, ngay cả Đường Huyền Tông cũng nhìn ra vấn đề trong đó, Mai Phi giả bộ kinh hoảng, lẩm bẩm nói: “Làm sao tìm không được cơ chứ? Rõ ràng chính là để ở chỗ này nha.”
Mai Phi giương giọng gọi Tiểu Mai, hỏi: “Ngươi còn nhớ trâm cài bán sí diên vũ điểm thúy hoàng hậu nương nương thưởng cho ta để đâu rồi sao? Nhanh giúp ta tìm xem.”
Sắc mặt Tiểu Mai có chút bối rối, nhưng vẫn còn trấn định nói: “Nương nương làm sao đột nhiên muốn tìm cây trâm cài này?” Cũng bởi vì cây trâm này Mai Phi không thường dùng, ả mới dám lấy ra đi bán, không nghĩ tới mới vừa bán lấy bạc, giúp ca ca bù vào phần lớn thiếu nợ, còn chưa kịp cao hứng, hôm nay Mai Phi liền nói muốn cây trâm này, ả phải làm sao?
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tiểu Mai lướt qua vô số biện pháp kéo dài, trong lòng ngóng trông, chỉ cần tránh thoát thời khắc này, ngày mai xem như là đem ca ca bán, ả cũng muốn đi chuộc trâm cài về.
Mai Phi thúc giục: “Ngươi mau mau tìm cho ra, bệ hạ muốn xem.”
Nguyên lai là bệ hạ muốn xem…
Tiểu Mai đột nhiên phát hiện, ở trước mặt bệ hạ, tất cả biện pháp ả nghĩ tới cũng không có hữu dụng.
Ả nuốt ngụm nước miếng, chậm rì rì đi tới trước bàn trang điểm, chậm rì rì tìm kiếm.bg-ssp-{height:px}
Giả vờ giả vịt tìm một lúc, ở dưới áp lực của bệ hạ cùng Mai Phi, Tiểu Mai rốt cục không chịu nổi, ả ấp a ấp úng nói: “Nương nương, nô tỳ nhớ là trâm cài này cũng không có mang tới.”
Mai Phi cười nói: “Làm sao có thể chứ, mấy ngày trước đây ta còn từng thấy, ngày đó Trầm Hương còn nói muốn búi cho ta kiểu cao chuy kế phối với trâm này.” Mai Phi nhìn sắc mặt của ả một chút, trêu ghẹo nói: “Ngươi có phải là cũng nhớ không rõ, ta vẫn nên gọi Trầm Hương đến đây đi, trí nhớ nàng rất tốt, rất nhanh sẽ thấy ngay.”
Cao chuy kế – 高髻
Tiểu Mai vội vàng nói: “Nô tì nhớ tới, nhớ tới.” Trong miệng liên tục, trên tay cũng tiếp tục tìm kiếm.
Ả chỉ biết, kế trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian, cung nữ một mình bí mật mang theo đồ xuất cung bán lấy bạc, hơn nữa còn không có được chủ nhân cho phép, hai tội này sẽ mất đầu, rất có thể sẽ liên lụy toàn gia tộc, phạt nhẹ cũng sẽ ném mất nửa cái mạng, hai kết quả này, cái nào ả cũng không muốn.
Nhưng là, coi như thời gian vĩnh cửu, chỉ là vĩnh viễn bao không được lửa, lời nói dối vẫn sẽ bị vạch trần như cũ.
Đường Huyền Tông trầm giọng nói: “Cung nữ này xảy ra chuyện gì, làm việc chậm chậm chạp chạp, trước đây cũng như vậy phải không?”
Bệ hạ vừa nói, Tiểu Mai sợ đến tay run lên, đem tất cả đồ trong hộp đồ trang sức đều rớt xuống đất, “Leng keng!” “Ầm ầm”, thanh âm liên tiếp vang lên, Tiểu Mai nhỏ máu trong lòng.
Ả cuống lên nhanh chóng quỳ mọt xuống tìm kiếm, chỉ tiếc, một ít đồ trang sức bằng ngọc bên trong hộp không chịu được va chạm bị ả làm bể nát toàn bộ, muốn nhặt lại cũng nhặt không được.
Sắc mặt Mai Phi khó coi : “Tiểu Mai, trâm cài đâu?”
Tiểu Mai “Ô” một tiếng khóc lên, nức nở nói: “Nô tỳ không biết.”
Mai Phi lại gọi Trầm Hương tới, sai nàng dọn dẹp đồ trên đất.
Mai Phi ngồi ở trên ghế nằm, nghiêm túc nói: “Tiểu Mai, là tự ngươi nói, hay là muốn chính ta phái người đi thăm dò?”
Tiểu Mai cũng không đáp lời, chỉ một mực anh anh gào khóc, Trầm Hương thu thập xong chen lời, nói: “Bẩm bệ hạ, bẩm nương nương, bên trong những đồ trang sức này, thiếu một trâm cài bán sí diên vũ điểm thúy, một vòng tay bạch ngọc, còn có một đôi khuyên tai vàng nạm châu ngọc.”
Tiếng khóc Tiểu Mai trong nháy mắt im re, ả đột nhiên cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối, ép tới ả không thở nổi. Ả nghe thấy Mai Phi nói: “Tiểu Mai, ngươi nói thẳng, ngươi đem đồ vật đi nơi nào rồi?”
Trên mặt Tiểu Mai không có một chút máu, “Ầm ầm ầm” dập đầu xuống đất, khóc ròng nói: “Nương nương oan uổng nô tỳ, mấy thứ này không phải nô tỳ lấy.”
“Còn không thừa nhận? Là bởi vì ca ca ngươi sao?”
Mai Phi vừa nói, Tiểu Mai bỗng dưng trợn to hai mắt, ngay cả khóc đều đã quên khóc.
Mai Phi tiếp tục nói: “Ta biết, ca ca của ngươi thiếu nợ sòng bạc mấy trăm ngàn lượng, ta vốn định thấy ngươi làm việc chịu khó, mỗi ngày cho ngươi thêm tiền bổng lộc, để ngươi thật sớm trả hết nợ nần, không nghĩ tới ngươi…”
“Nô tỳ sai rồi, cầu nương nương tha mạng a —— “
Mai Phi tiếc hận lắc lắc đầu, nói với Đường Huyền Tông: “Bệ hạ cảm thấy nên xử trí như thế nào?”
“Ả là người trong cung nàng, liền xử nhẹ đi.”
Mai Phi vô cùng đau đớn nói: “Tiểu Mai mặc dù là cung nữ thiếp thân bên người, thế nhưng thiếp thân hiện nay tạm nắm cung vụ, nếu như ngay cả cung nữ trong cung mình đều muốn nhẹ tay, nên làm như thế nào chấn chỉnh lục cung đây?”
Đường Huyền Tông nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy thì do nàng xử trí đi.”
Mai Phi nghiêm mặt nói: “Cung nữ một mình bí mật mang theo vật phẩm trong cung đi ra ngoài bán thành tiền, theo lệ là sẽ ban bạch lăng.” Tiểu Mai sợ đến mức thân thể run lên, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng, Mai Phi lại nói: “Nhưng nể tình ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, liền chỉ đánh bốn mươi đại bản, chuộc xong đồ trang sức trong cung, liền cho xuất cung đi.”
Bốn mươi đại bản, những năm này Tiểu Mai bòn rút thức ăn của Giang Thải Bình, dưỡng đến thân thân thể yêu kiều mềm yếu, bốn mươi đại bản cũng lấy một cái mạng của ả.