Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

chương 28: đại chu hậu – chu nga hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Lý Đường trải qua hơn năm, sau khi “loạn An Lộc Sơn”, Đường triều từ thịnh chuyển suy. Sau này tuy xuất hiện mấy vị minh quân chăm lo việc nước muốn khôi phục lại thịnh thế nhưng mà vẫn không ngăn nổi giang sơn thay đổi, đến đời Lý Dục này, sơn hà Đại Đường đã tàn tạ khắp nơi, các nơi khói lửa nổi lên bốn phía, ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời.

Hoàng đế Lý Dục ham thú thanh sắc, hoang phế chính sự, không có cận thần, trơ mắt nhìn Đại Đường đang nằm trên ranh giới sụp đổ.

Năm Khai Bảo thứ tư, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận phái binh một lần diệt Nam Hán. Lúc này, Nam Đường đã rơi vào trong vòng vây Tống Quân. Nam Đường quốc lực yếu thế, đã sớm không thể chiến đấu cùng quân đội Đại Tống sĩ khí tăng vọt, Lý Dục rất hoảng sợ, nghe quần thần kiến nghị cuối cùng dâng thượng biểu về Tống triều, tự thỉnh lột bỏ quốc hiệu Nam Đường, gọi là “Giang Nam Quốc Chủ”, vì Nam Đường bị diệt ở trên tay Lý Dục, hậu thế bởi vậy lại gọi Lý Dục là “Lý hậu chủ”.

Mà Lang Hoa lần này xuyên qua, chính là vợ cả nguyên phối của hậu chủ Lý Dục —— Chiêu Huệ Quốc Hậu Chu Nga Hoàng. Chu Nga Hoàng có đôi mắt sáng, đoan trang trời sinh, mười chín tuổi thì bị Nguyên đế Lý Cảnh khâm điểm làm chính phi của Lý Dục, bốn năm sau Lý Dục đăng cơ, cùng năm nàng sinh ra con trai trưởng Trọng Vũ, ba năm sau, con thứ Trọng Tuyên xuất thế.

Chu Nga Hoàng thông thư sử, thiện ca vũ, giỏi đàn tỳ bà, là tài nữ đương đại hiếm thấy.

Lý Dục thích nho học, giỏi làm thơ, am hiểu âm luật, nếu như hắn không phải là đế vương, sẽ trở thành văn hào đệ nhất thời bấy giờ!

Trong lúc Lý Dục tại vị, tuy rằng tần ngự đông đảo, mà mỗi người có phong vận riêng, thế nhưng Lý Dục vẫn chuyên sủng Chu Nga Hoàng mười năm, hai người thỉnh thoảng cùng đánh đàn soạn nhạc, tài tử giai nhân, còn như thần tiên mỹ quyến, mặc kệ người bên ngoài.

Nhưng mà ở năm Càn Đức thứ hai, Chu Nga Hoàng đột nhiên bệnh nặng, lúc này trưởng tử Trọng Vũ đã tròn sáu tuổi, có thể giao cho cung nhân chiếu khán, thế nhưng con thứ Trọng Tuyên còn nhỏ tuổi, hơn nữa Trọng Tuyên từ nhỏ liền có bệnh động kinh, ngự y nói nhất định phải để cho nó lúc nào cũng duy trì tâm tình bình tĩnh, không thể để nó chịu đựng đột nhiên quá vui hoặc quá buồn. Chu Nga Hoàng sợ vẻ bệnh tật của mình làm cho nó hoảng sợ, lại cảm giác mình sinh bệnh không có tâm lực chăm sóc nó, liền đem Trọng Tuyên đưa đến biệt viện, tuyên triệu muội muội cùng mẹ của mình—— Chu Gia Mẫn vào cung chiếu khán.

Chu Gia Mẫn xinh đẹp tính tình hoạt bát, tình cảm với Trọng Tuyên vẫn hết sức tốt, đem Trọng Tuyên giao cho nàng ta, Nga Hoàng rất yên tâm.

Chu Nga Hoàng tuyên muội muội tiến cung, có hai nguyên nhân, một trong số đó tự nhiên là muốn cho Gia Mẫn giúp nàng chăm sóc đứa bé, thứ hai chính là Gia Mẫn đã tròn mười lăm tuổi, mẫu thân Hàn thị sau khi nàng ta làm lễ cập kê liền bắt đầu chọn vị hôn phu cho nàng ta, chọn mấy người, Chu Nga Hoàng cũng xem qua tư liệu con cháu các nhà do Hàn thị trình lên, xác thực đều là rồng phượng trong loài người, tiền đồ ngày sau đều là vô lượng. Thế nhưng Chu Gia Mẫn lắc đầu liên tục, nói chính mình tuổi còn nhỏ, không muốn thành thân. Còn đem Nga Hoàng vào, nói trưởng tỷ cũng là mười chín tuổi mới gả, nàng ta hiện tại còn không vội, nếu như chờ mười chín tuổi vẫn không có ý trung nhân thì lại làm phiền mẫu thân chọn.

Chu Nga Hoàng mười chín tuổi lập gia đình là có nguyên do khác, thế nhưng Chu Gia Mẫn không thể cứ như vậy.

Hàn thị vì hôn sự Chu Gia Mẫn mà suy nghĩ đau đầu, tận tình khuyên nhủ hồi lâu, vẫn không có làm cho Chu Gia Mẫn thay đổi ý nghĩ, không thể làm gì khác hơn là đem trọng trách khuyên nhủ Chu Gia Mẫn đáp ứng lập gia đình giao cho Nga Hoàng.

Lúc Nga Hoàng bệnh nặng còn vì nàng ta cân nhắc, muốn sau khi Chu Gia Mẫn tiến cung, để Lý Dục truyền triệu những người kia vào cung nhiều lần, chỉ chờ Chu Gia Mẫn coi trọng một người trong đó, liền có thể nhờ Lý Dục tứ hôn.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, sự nhiệt tình của mình lại đổi lấy sự phản bội không chút lưu tình của Chu Gia Mẫn.

Chu Gia Mẫn phụng chiếu vào cung, mang theo Trọng Tuyên ở lại biệt viện, Nga Hoàng nhiễm bệnh, không thể đi thăm Trọng Tuyên, thế nhưng Lý Dục chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, liền sẽ đi gặp nhi tử, tháng ngày lâu, rồi bắt đầu thân thiết cùng cô em vợ này.

Chu Gia Mẫn tuổi trẻ mạo mỹ, lại có tài tình không kém tỷ tỷ nàng ta, thêm vào Chu Gia Mẫn cố ý câu dẫn, ngắn ngủi mấy ngày, hai người bọn họ liền quyến luyến ở cùng nhau.

Có một ngày, Lý Dục lần thứ hai đi tới biệt viện, cùng Trọng Tuyên chơi náo loạn một lúc, sau đó, liền mang theo Chu Gia Mẫn đi tới một địa phương cực kỳ hẻo lánh.

Bọn họ đem Trọng Tuyên ở lại đại điện trước tượng Phật, sai một người chơi đùa cùng Trọng Tuyên, chỉ phái một cung nữ trông coi, cung nữ kia lúc đó đột nhiên đau bụng không ngừng, Trọng Tuyên thương cảm, nói cung nữ kia đi xuống dưới nghỉ ngơi.

Kết quả cung nữ đi chưa bao lâu, không biết từ đâu chạy tới một con mèo hoang, nó nhào tới giá cắm nến, đột nhiên nhảy một cái, liền đụng vào đèn lưu ly lớn trên đỉnh, đại khái là lâu năm ít tu sửa, đèn lưu ly lắc lư mấy lần liền đột nhiên rớt xuống, lưu ly vỡ đầy trên mặt đất phát ra tiếng vang cực lớn làm cho Trọng Tuyên kinh hãi đến biến sắc, bệnh co giật tái phát tại chỗ, cũng không lâu lắm liền tắt thở.

Tin tức truyền tới trong tai Chu Nga Hoàng, Nga Hoàng rất bi thống, thân thể mỗi một lúc một tệ, không tới năm ngày, Chu Nga Hoàng vì bi thương quá độ mà chết, mới có hai mươi chín tuổi.

Biểu hiện trên mặt Lý Dục bi ai không thôi, còn liên tiếp viết xuống hai bài thơ “Chiêu Huệ Chu hậu lỗi”(Văn tế hoàng hậu Chiêu Huệ), “vãn từ” hoài niệm Nga Hoàng, một mặt lại cùng muội muội Nga Hoàng tiếp tục cẩu hợp. (lk: ta thấy tác giả sử dụng từ này wá đúng!!!)

Lúc đó, Lý Dục đã để lộ ra tin tức với đám triều thần muốn nạp Chu Gia Mẫn làm hậu, chỉ vì Chung thái hậu đột nhiên nhiễm bệnh mà trì hoãn xuống, qua mấy tháng, Chung thái hậu cũng chết, bị vướng bởi lễ chế, Lý Dục phải giữ đạo hiếu ba năm cho thái hậu.

Kết quả ba năm hiếu kỳ vừa qua, hắn liền phong Chu Gia Mẫn làm hậu.bg-ssp-{height:px}

Hồn phách Chu Nga Hoàng trôi nổi ở trên bầu trời, hờ hững nhìn hai kẻ là người thân cận nhất với nàng -vành tai chạm tóc mai.

Cảm thấy sự nghẹt thở mãnh liệt kia như nghẹn ở cổ họng, Chu Nga Hoàng hơi nhướng mày, đột nhiên nghe thấy bên tai có người kêu một tiếng: “Nga Hoàng —— “

Mắt Chu Nga Hoàng nhất thời mở ra.

“Trọng Tuyên đâu?” Nàng mở mắt vừa nhìn người trước mắt, liền giẫy giụa đứng dậy, nàng kéo vạt áo Lý Dục một cái, dùng hết sức mạnh lắc hắn: “Trọng Tuyên của thiếp đâu?”

Lý Dục thương tiếc nói: “Nga Hoàng, nàng bình tĩnh chút.”

Lý Dục mím mím môi, dưới ánh mắt mang đầy hi vọng của Chu Nga Hoàng, rốt cục nhịn đau đem chân tướng nhi tử đã chết nói cho nàng biết: “Trọng Tuyên đã… đã đi rồi.”

Trong lòng Chu Nga Hoàng đau đớn, thân thể mềm nhũn té trên giường nhỏ, hai mắt vô thần nhìn phía trên.

Lý Dục nắm tay nàng, ôn nhu hôn đầu ngón tay của nàng, trong mắt đầy lo lắng nói: “Nga Hoàng, ta chính là sợ nàng như vậy, nàng nhất định phải cố gắng lên.”

Chu Nga Hoàng bi ai nói: “Trùng Quang, con của chúng ta không còn, nó còn nhỏ như vậy, đều là thiếp sai, nếu như thiếp không đưa nó đến biệt viện, nó nhất định sẽ không sao.”

Lý Dục, là tên thật, tự Trùng Quang.

Trọng Tuyên sinh ra đã mắc bệnh hay co giật, tâm tình không thể thay đổi quá mức, Chu Nga Hoàng đột nhiên nhiễm bệnh, suy nghĩ cho thân thể Trọng Tuyên, cho nên mới đưa Trọng Tuyên đến biệt viện, không nghĩ tới Trọng Tuyên lại sẽ xảy ra chuyện.

Trọng Tuyên tuổi nhỏ sớm thương, Lý Dục cũng rất bi ai không ngớt, thế nhưng Chu Nga Hoàng nghe được tin Trọng Tuyên qua đời, sau đó bệnh tình đột nhiên tăng thêm, hắn vẫn cố nén đau xót, ngày đêm không ngủ chăm sóc thê tử, lúc này trái tim thê tử vỡ vụn, Lý Dục cũng không khỏi nhớ tới dáng dấp Trọng Tuyên trước khi ngừng thở còn đang điên cuồng co giật, không khỏi bi ai theo, hắn đem Chu Nga Hoàng ôm ở trong ngực của mình, nói giọng khàn khàn: “Trọng Tuyên không còn, nhưng chúng ta còn có Trọng Vũ a, nàng phải nhanh khỏe lên một chút, Trọng Tuyên cũng không muốn nhìn thấy nàng như vậy.”

Trong đầu Chu Nga Hoàng không khỏi hiện ra dáng dấp Trọng Tuyên cao giọng đọc sách. Trọng Tuyên rất thông minh, ba tuổi thì liền có thể đọc đúng từ trong “hiếu kinh”, không sai một chữ.

Chỉ là Trọng Tuyên từ nhỏ có bệnh, cho nên Nga Hoàng khó tránh khỏi đối với con thứ liền có chút cưng chiều, thế nhưng Trọng Tuyên cũng không có vì vậy mà hư hỏng, nó khiêm tốn hiếu thuận, Chu Nga Hoàng còn nhớ trước khi Trọng Tuyên xuất cung đi tới biệt viện, bỏ lại một đám cung nhân, một mình chạy đến Dao Quang điện, khuôn mặt tươi cười, nói với Chu Nga Hoàng: “Mẫu hậu, Trọng Tuyên chờ mẫu hậu khỏi bệnh, sau đó tới đón con.”

Câu nói mềm mại, còn mang theo bập bẹ này không ngừng mà lặp lại, vang vọng ở bên tai của nàng, mũi Chu Nga Hoàng đau xót, đem đầu vùi ở trong lồng ngực Lý Dục, trong lúc nhất thời lệ như suối trào. (lk: Trọng Tuyên này theo kiểu tuệ cực tất thương, tội nghiệp wá!)

Lý Dục ôm Chu Nga Hoàng.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, tỷ tỷ rốt cục tỉnh rồi.” Đột nhiên, một bóng người màu xanh lục đi tới, đến bên cạnh giường của Chu Nga Hoàng, Chu Nga Hoàng nhắm mắt lại, chỉ nghe giọng nói kiều mị này liền biết đó là muội muội ruột của nàng – Chu Gia Mẫn. Nga Hoàng vừa nhấc mắt, thấy Chu Gia Mẫn búi tóc hết về phía sau, trên búi tóc chỉ mang một cây trâm ngọc bích, mặc một thân váy dài màu xanh biếc, xinh đẹp đáng yêu, lúc này hai mắt Chu Gia Mẫn đang đỏ hồng nhìn chằm chằm nàng: “Tỷ tỷ, đã tỉnh rồi.”

Chu Nga Hoàng chậm rãi đẩy Lý Dục ra, quay mặt vào vách tường, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Lý Dục nhìn một cái cũng biết là thê tử không muốn nhìn thấy Chu Gia Mẫn, lại nhìn Chu Gia Mẫn điềm đạm đáng yêu, biểu hiện do dự: “Nga Hoàng…”

“Tỷ tỷ, tỷ có phải là đang trách muội? Trách muội không có chăm sóc thật tốt cho Trọng Tuyên?” Chu Gia Mẫn tha thiết mong chờ nhìn Chu Nga Hoàng, trên mặt nàng ta tuy rằng mang theo nước mắt, thế nhưng trang dung tinh xảo một chút đều không có bị lem ra, hiển nhiên là đã tốn khá kỳ công.

Dáng vẻ “thấy ta mà yêu” như vậy, rơi xuống trong mắt Lý Dục, làm cho trong lòng hắn mềm nhũn một mảnh, không nhịn được liền lên tiếng nói: “Nga Hoàng, ta biết nàng thương tâm vì cái chết của Trọng Tuyên, nhưng cũng không thể đem việc này chỉ trách đến trên người Gia Mẫn, muội ấy cũng không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy. Trẫm đã trượng tễ cung nữ bỏ rơi nhiệm vụ kia, sau này, đừng tiếp tục nhớ những việc này nữa.”

Không muốn nhớ tới nữa? Chu Nga Hoàng không khỏi muốn cười lạnh thành tiếng, Lý Dục, đó là con của chúng ta, nó bây giờ đột nhiên chết thảm, ngươi một câu không muốn nhớ tới, sẽ có thể giúp Chu Gia Mẫn rửa sạch tội nghiệt trên người ả sao?

Chu Nga Hoàng vẫn không có quay đầu, ngay cả nhìn đều không có nhìn Chu Gia Mẫn một cái, nàng lạnh lùng nói: “Chu Gia Mẫn, cái khác ta đều không muốn hỏi, ta chỉ muốn biết, thời điểm Trọng Tuyên có chuyện, ngươi ở chỗ nào? Nghe nói cung nhân tìm ngươi ròng rã một canh giờ, biệt viện lại lớn như vậy, ngươi là đang chơi trốn tìm cùng đám cung nhân sao?”

“Muội…” Lần này nghe ra là đang bị trào phúng, Chu Gia Mẫn nghẹn lời, lặng lẽ quay đầu nhìn Lý Dục một cái, ngón tay không tự chủ nắm một góc áo của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio