Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Theo lý thuyết, ngày mùng một, mười lăm hằng tháng thì Lý Dục nghỉ ở trong cung Nga Hoàng, tuy rằng không có quy định cụ thể, nhưng đây là thông lệ nhiều năm qua của hậu cung, mấy đời đế vương đều là tự mình tuân thủ, mấy tháng này Lý Dục mặc dù có chút lạnh nhạt với Nga Hoàng, nhưng mùng một, mười lăm vẫn sẽ tới.
Màn đêm buông xuống, Khởi La đứng ở cửa điện ngó dáo dác, trong tay Trùng Sanh bưng chén trà, mặt không hề cảm xúc nhìn nàng một cái: “Khởi La tỷ tỷ làm sao không ở bên trong hầu hạ nương nương?”
Khởi La đưa cổ dài ra nhìn chằm chằm cửa cung, đều không nháy mắt, nàng có chút buồn bực nói: “Hôm nay là mười lăm, thường ngày Quốc Chủ sớm nên đến rồi, nhưng làm sao hôm nay đã muộn vẫn chưa tới, ngươi nhanh đi đằng trước nhìn xem, long liễn của Quốc Chủ đã tới chưa?”
Thân thể Trùng Sanh hơi dừng lại một chút, ngữ khí rất bình tĩnh: “Nương nương cũng không vội, tỷ tỷ sốt ruột như thế làm cái gì?”
Khởi La lườm hắn một cái, cãi lại nói: “Ngươi biết cái gì!” Trong lòng nàng đang sốt ruột đây, cũng không biết nương nương nghĩ như thế nào, đột nhiên đi chọn mấy cung nhân xinh đẹp đưa đến tẩm cung Quốc Chủ. Đặc biệt là Thiều thải nữ vừa mới phong kia, yêu yêu diễm diễm, quả thực hồ mị y như nhị tiểu thư, vừa vào Tử Thần điện đã được sủng.
Giờ sao không lo lắng, Quốc Chủ sủng ái Thiều thải nữ, đều mấy ngày không có tới Dao Quang điện, mắt thấy mấy tiểu tiện nhân kia sắp muốn lật trời rồi.
Trước kia, thời điểm Chu Gia Mẫn được phong làm thải nữ, thì có lời đồn nói quốc hậu đã thất sủng, hôm nay là mười lăm, nếu như quốc chủ không nữa đến, ngày mai tin tức quốc hậu thất sủng sẽ truyền khắp hậu cung.
Khởi La đẩy Trùng Sanh một cái, thúc giục: “Ngươi mau đi xem một chút.”
Trùng Sanh không tiếp tục để ý nàng, đi thẳng vào bên trong điện.
“Ngươi!” Khởi La tức giận nguýt hắn một cái, Trùng Sanh không hề bị ảnh hưởng, Khởi La không thể làm gì khác hơn là tìm một thái giám khác đi Quang Chính điện xem Quốc Chủ xử lý xong chính sự chưa.
Trong điện, Chu Nga Hoàng đang mềm mại nằm ở tháp mỹ nhân, trên người mặc một áo ngủ bằng gấm, tay đang cầm một cuốn sách xem.
Trùng Sanh bưng lên một chén trà, mùi thơm ngát bắt đầu lan tỏa bốn phía.
Nga Hoàng tùy ý để lên miệng nhấp một hớp nhỏ, mùi hoa quen thuộc ở trong miệng tràn ra, nàng bỗng dưng trợn to mắt, ngồi thẳng người lại kinh ngạc nhìn bọt phấn nổi trong nước, nàng do dự nói: “Đây là hoa đào?” Nàng càng nhìn càng xác định, nhưng bây giờ là trời đông giá rét, làm sao có khả năng còn có hoa đào? Trong lòng nghĩ như vậy, Nga Hoàng cũng hỏi ra tiếng.
Mắt Trùng Sanh đen kịt thâm thúy trong suốt, ôn hòa nói: “Ngày ấy nương nương nói yêu thích hoa đào, vừa vặn nô mới biết một chỗ, nơi đó bốn mùa như mùa xuân, hoa đào rực rỡ, liền đi hái một ít.”
Ngữ khí của hắn rất thoải mái, có thể đơn giản tiện lợi như vậy hái được hoa đào tươi mới, Nga Hoàng không nghĩ tới được nơi nào, liền hỏi: “A? Lại có nơi như thế này sao, là ở trong cung sao?”
Hắn chậm rãi lắc đầu, nhìn nàng cười nói: “Chờ có cơ hội, nô tài mang nương nương đến xem.”
“Được.” Nga Hoàng cười đáp ứng.
Trong không khí, tựa hồ có gì đó đang lan tràn, mùi hương trà đào lượn lờ bay ra ở giữa hai người.
Chu Nga Hoàng nhìn sâu vào mắt của hắn, đôi mắt này sâu thẳm như hố đen nhìn không thấy đáy, lộ ra tình cảm không nói rõ được, cũng không tả rõ được, nàng chỉ cảm thấy, đôi mắt này rất tinh tường.
Trong điện lặng im một lúc, mãi đến tận khi Khởi La gõ cửa đi vào, khom người nói: “Nương nương, Thiều thải nữ cầu kiến.” Giọng nói Khởi La rầu rĩ, rất là không vui, nàng một lòng chờ Quốc Chủ giá lâm, lại không nghĩ rằng chờ được người đến lại là hồ ly tinh Thiều thải nữ kia!
Chu Nga Hoàng mềm mại nằm trở lại trên giường nhỏ, giọng nói mang vẻ lười biếng: “Gọi nàng vào đi.”
Thiều Nhan là mỹ nhân thực sự, một mái tóc đen như mực, búi thành cao kế xinh đẹp, mặc áo váy dài màu lam nhạt, làm cho vóc người nàng càng linh lung đầy quyến rũ, lúc trước vẫn còn ở cung cục cả ngày điều hương đúng là lãng phí viên minh châu này.
Giày vàng bằng gấm Vân Cẩm đi trên thảm đỏ, gấu váy chấm đất màu lam, trong lúc đi tua rua của bộ diêu hồ điệp hàm hoa khẽ đung đưa, cả người như dương liễu trong gió uyển chuyển uyển ước. Nàng ta dịu dàng hạ bái, ý cười nhợt nhạt: “Thiếp thân thỉnh an nương nương.”
bộ diêu hồ điệp hàm hoa – 蝴蝶 衔 花步 摇
Nga Hoàng uống một hớp trà nhài, hỏi: “Đã đêm khuya, sao ngươi đến vào lúc này?”
“Thiếp thân cố ý đến cảm tạ ân dẫn dắt của quốc hậu nương nương.” Thiều Nhan cười quyến rũ mê người lại không mất thanh thuần đáng yêu, trong lúc vung tay nhấc chân tao nhã như nước chảy mây trôi, ngắn ngủi hơn nửa tháng trở thành cung phi, nàng ta thay đổi làm người líu lưỡi, Lý Dục có thể bị nàng ta hấp dẫn cũng chẳng có gì lạ.
Nga Hoàng khẽ cau mày: “Liền vì cái này cố ý chạy tới?”
Nàng ta nhẹ nhàng nở nụ cười, đặt tay lên bụng dưới của mình: “Thiếp thân đa tạ nương nương.”
Nga Hoàng sững sờ, suy tư một trận sau đó hoàn hồn, chỉ vào cái ghế bên cạnh nói nàng ta ngồi xuống: “Bao lâu? Có đi bẩm báo Quốc Chủ chưa?”
Thiều Nhan được cung nữ hầu hạ nàng ta nâng dậy ngồi ở trên ghế, nàng ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói nói: “Đã hơn nửa tháng, hôm nay ngự y vừa vặn đến thỉnh bắt mạch bình an mới biết. Quốc Chủ cũng không biết, quốc hậu nương nương không có mệnh lệnh, thiếp thân không dám vượt qua.”
Nga Hoàng nhìn nàng ta, hơi nheo hai mắt lại: “Chúc mừng ngươi, nguyện ngươi có thể bình an sinh vị hoàng tử kế tiếp, nửa cuối cuộc đời cũng có hi vọng.”
Thiều Nhan trầm mặc, ngón út hơi động hai lần, mắt Chu Nga Hoàng lóe lên, bình thản nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta cùng Thiều thải nữ có lời muốn nói.”bg-ssp-{height:px}
Khởi La tròn mắt chốc lát, tức giận bất bình nhìn lướt qua bụng của Thiều Nhan, mặt nén giận đi ra ngoài.
Trùng Sanh một lần nữa pha một bình trà nóng cho Nga Hoàng, sau đó mang theo cung nữ của Thiều Nhan cùng lui xuống.
Điện vừa đóng cửa xong, Thiều Nhan “rầm” một tiếng, rất lưu loát quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “Nương nương đã biết, lấy thân thể của thiếp thân, không thể sinh được đứa bé.”
“Ngươi trước tiên đứng lên đi.” Nga Hoàng thản nhiên nói: “Khoảng thời gian này, Quốc Chủ đối với ngươi tốt chứ?”
Thiều Nhan ngồi trở lại trên ghế, biểu hiện phức tạp, nói thật nhỏ: “Quốc Chủ đối với thiếp thân tốt vô cùng, chỉ cần thiếp thân muốn cái gì, coi như vượt qua quy củ, hắn cũng sẽ ban thưởng cho thiếp thân, thiếp thân cảm giác, hắn động một chút chân tâm với thiếp thân.”
Nga Hoàng lời ít mà ý nhiều nói: “Như vậy rất tốt, tiếp tục duy trì.”
Thiều Nhan mím mím môi, trầm mặc không nói.
“Ngươi động tâm?” Ánh mắt Nga Hoàng nhạt nhòa nhưng sắc bén.
Thiều Nhan theo bản năng phủ định: “Không có không có, sao có thể có chuyện đó.”
Phản ứng của nàng ta quá mức kịch liệt, không thể không khiến người ta khả nghi, chỉ là Nga Hoàng cũng không muốn tranh luận việc này cùng nàng ta.
“Không có là tốt rồi, vậy đứa nhỏ này ngươi nên xử lý như thế nào?” Ánh mắt Chu Nga Hoàng rơi xuống trên bụng bằng phẳng của nàng ta.
Thiều Nhan cắn cắn môi dưới, vành mắt ửng đỏ: “Thiếp thân hoàn toàn nghe nương nương an bài.”
“Ngày mai Chu Gia Mẫn sẽ được thả ra.” Chu Nga Hoàng nhàn nhạt cười: “Chuyện kế tiếp, còn cần ta nhắc nhở ngươi sao?”
Thiều Nhan gật gật đầu, tuy rằng mấy ngày nay nàng ta đem Lý Dục dụ dỗ rất cao hứng, thế nhưng Chu Gia Mẫn có thể lấy thân phận cô em vợ bò lên long sàng, để Lý Dục ở trước mặt Nga Hoàng nhiều lần bảo vệ nàng ta, thủ đoạn của Chu Gia Mẫn tất nhiên là lợi hại, nhưng nói vậy tình cảm của hai người cũng không thể khinh thường.
Chu Nga Hoàng dùng kế đem bôi đen hình tượng Chu Gia Mẫn ở trong lòng Lý Dục, có điều tuy rằng Chu Gia Mẫn ở Nghi Đức điện cấm túc một tháng, thế nhưng nàng ta vẫn xuất hiện ở trước mặt Quốc Chủ.
Chu Gia Mẫn mua chuộc hầu hết hoạn quan cùng cung nữ thân cận của Quốc Chủ, thỉnh thoảng sai bọn họ giúp nàng ta nói vài câu lời hay, gần một tháng, cũng đủ Lý Dục quên mất những không vui trước kia, nhớ tới điều tốt đẹp của Chu Gia Mẫn.
Vì những người này đều là người Lý Dục thân cận quen thuộc nhất, Thiều Nhan cùng Nga Hoàng cũng không thể lập tức nhổ cỏ tận gốc, chỉ có thể nhổ từng cái đinh mai phục của Chu Gia Mẫn, khi chưa dọn dẹp sạch sẽ thì còn phải cẩn thận nhìn bọn họ chằm chằm.
Thiều Nhan đi rồi, Khởi La đi tới trước mặt, gương mặt khiếp sợ hỏi: “Nương nương, Thiều thải nữ thật sự có thai sao?” Thiều thải nữ mới được sủng ái bao lâu thì có thai, cái này chẳng lẽ là thái y chẩn sai rồi, hoặc là Thiều thải nữ cố ý lừa dối.
Vì quan hệ của Nga Hoàng cùng Thiều Nhan, Nga Hoàng biết Thiều Nhan tuyệt đối sẽ không lừa dối nàng, hoặc là làm ra nửa điểm bất lợi cho chuyện của nàng, vì vậy gật đầu cười nói: “Nàng ta sẽ tìm thời gian thích hợp nói ra.”
“Làm sao nương nương còn cười được.” Khởi La thở dài: “Nương nương tự tay đem Thiều thải nữ nâng lên, bây giờ nàng ta đã hoài thai, vậy sẽ càng được sủng ái thêm, vạn nhất gây nguy hiểm cho nương nương cùng Thanh Nguyên quận công thì làm sao bây giờ?” Thanh Nguyên quận công là Trọng Vũ – con trai của nàng, Trọng Vũ tuy rằng không có được phong làm thái tử, thế nhưng khi hắn sáu tuổi Lý Dục liền phong hắn làm Thanh Nguyên quận công.
Chu Nga Hoàng nhàn nhạt nói một câu: “Nàng ta sẽ không.” Sau đó nói: “Chớ lại lo lắng về Thiều thải nữ, kể từ hôm nay, em phái người đi giám thị Đức thải nữ chặt vào, sau này mọi cử động của nàng ta phải báo cáo cho ta.”
Khởi La cảm giác mình càng ngày càng không hiểu Đại tiểu thư của mình, rõ ràng bây giờ Thiều thải nữ đã hoài thai mới là uy hiếp lớn nhất, nhưng Nga Hoàng một mực đặt khối đá lớn này lại không chuyển đi, muốn ném xuống một hòn đá nhỏ hiện nay xem ra hoàn toàn không có tác dụng.
Nàng biết, trong lòng Quốc Hậu vẫn mang khúc mắc đối với nhị tiểu thư, thế nhưng vào giờ phút này, các nàng mới là tỷ muội ruột cùng một mẹ, tại sao quốc hậu tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không muốn cùng muội muội ruột mình hợp tác?
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Ngày hôm sau, kỳ hạn một tháng đã đến, lệnh cấm của Chu Gia Mẫn được giải trừ, nàng ta lắc lắc eo thon như rắn nước đến Dao Quang điện thỉnh an Nga Hoàng.
Nga Hoàng nở nụ cười đoan trang lại bình tĩnh: “Một tháng không thấy, muội muội càng ngày càng mỹ mạo.”
Chỉ thấy Chu Gia Mẫn cười khanh khách, nhìn mấy vị phi tần chung quanh trong điện, nói: “Trong lúc muội muội bị cấm túc một tháng, trong cung xuất hiện rất nhiều khuôn mặt mới, tỷ tỷ không giới thiệu một chút sao?”
“Thái hậu nói trong cung hư không, con nối dõi của Quốc Chủ không thịnh, sai ta chọn mấy cung nữ nâng lên.” Chu Nga Hoàng lần lượt giới thiệu: “Đây là Thiều thải nữ, đây là Yểu thải nữ, đây là Thu thải nữ, đây là Kiều thải nữ.”
Đã sớm biết lần này Nga Hoàng chọn mấy cung nữ đều có dung mạo xuất chúng, nhưng không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy, so với nàng ta chỉ có hơn chứ không kém.
Chu Gia Mẫn nhìn này mấy người phụ nữ đều là phân vị thải nữ như nàng ta, trong lòng khó chịu như ngậm phải một con ruồi, nỗ lực gượng cười nói: “Có thể chọn ra những người xinh đẹp như vậy từ trong ngàn cung tỳ, tỷ tỷ cũng cực khổ rồi.”
Chu Nga Hoàng khẽ mỉm cười, tiếp nhận một quyển đồng sử Khởi La đưa cho nàng, cẩn thận lật xem, sau nói: “Hôm nay Quốc Chủ còn chưa định ai thị tẩm, nếu muội muội đã giải trừ lệnh cấm, vậy hôm nay liền do muội muội thị tẩm đi.”
Chu Gia Mẫn đại hỉ, khấu tạ nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Ngồi ở một bên, Thiều Nhan dùng khăn chấm chấm khóe miệng, che lại độ cong.