Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

“Đem ra đi.” Lưu Nga đưa tay ra, lòng bàn tay phẩy ở trước mặt Ngưng Bích, một tay kia đang xoa xoa bụng dưới của mình, chậm rãi nắm thành quyền.

Trong tay Ngưng Bích bưng một chén thuốc, muốn nói lại thôi.

Ngưng Lộ bên cạnh viền mắt hồng hồng, hỏi: “Nương nương, thật sự muốn uống thuốc sao?”

Lưu Nga cười cười, lạnh lùng nói: “Bổn cung bây giờ còn có lựa chọn thứ hai sao?”

Sắc mặt Ngưng Lộ tái nhợt, vắt hết óc muốn để Lưu Nga thu hồi mệnh lệnh: “Vạn nhất trong bụng nương nương hoài chính là một vị hoàng tử thì sao?”

“Vạn nhất? Hiện tại bổn cung đối mặt với cục diện này, cần chính là đáp án khẳng định, không thể có vạn nhất.”

Ngưng Lộ biểu hiện chấn động: “Nương nương chờ một chút, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, đều sẽ có biện pháp giải quyết.”

“Không nói hiện tại đứa bé quá nhỏ, còn chẩn không ra là nam hay nữ, coi như là hoàng tử có thể thế nào? Trong mắt người ở bên ngoài, ta là người mang thai hơn tám tháng, nhưng lưu lại đứa bé này, ngươi nên giải thích thế nào, bụng ta tám tháng đột nhiên đã biến thành một tháng?” Lưu Nga cười khổ, con của người khác chung quy không bằng con của mình, nếu là có thể, nàng ta làm sao không muốn lưu lại đứa nhỏ này chứ?

Vì một lời nói dối, liền phải dùng vô số lời nói dối để che dấu nó. Huống chi lời nói dối này, vẫn là nàng ta cùng hoàng thượng nói ra một lượt, nếu như lời nói dối bị đâm thủng, nàng ta bởi vậy bị người trong thiên hạ chửi rủa cũng không quan trọng lắm, nhưng hoàng thượng chính là vua của một nước, sao có thể bởi vì nàng ta mà bị những lời đồn đãi chuyện nhảm kia quấy rầy?

Chuyện Lý Hân có thai đã bị vạch trần ra ngoài, hôm nay đều có người hướng nàng ta kiến nghị có phải nên cho Lý thị một danh phận.

Danh phận? Chỉ bằng tiện nhân Lý thị không tuân thủ bản phận kia cũng xứng sao? Lý thị hiện tại chỉ cần giúp nàng ta sinh ra đứa bé, tương lai nàng ta sẽ tự ban thưởng nàng một phân vị, nói thế nào Lý thị cũng là người trong cung nàng ta, không cho phép người khác nhúng tay tới!

Nàng ta biết, hiện tại Chân Tông không có con, cái bụng Lý thị chính là hàng đoạt tới tay, có người nhìn chằm chằm đây!

Lưu Nga đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chuyện Lý thị tra đến thế nào rồi?”

Ngưng Lộ ngẩn người, có chút không rõ Lưu Nga đột nhiên thay đổi đề tài, lập tức đem chuyện điều tra được ở trong đầu dò qua một lần, chỉ lượm trọng điểm nói cho Lưu Nga nghe: “Nô tỳ đã tra hỏi mấy người ở đây lúc chuyện xảy ra, đều nói không biết vì sao đá cuội kia làm sao tới đó. Thu Tuyết nơi đó nô tỳ cũng đi hỏi rồi, là bởi vì dầu bôi tóc của nương nương đánh đổ hết trên đất, nàng lau chùi, nên bên trong chậu kia mới có dầu. Dầu bôi tóc vẫn là từ trong khố phòng vừa đưa tới, nương nương chỉ dùng qua hai lần, liền như thế đánh đổ, lượng cũng không ít. Nô tỳ đi tới nơi Lý thị ngã xuống xem qua, tiểu thái giám tẩy rửa mấy lần vẫn còn trơn lắm.”

“Đầu tiên là cố ý đánh đổ dầu bôi tóc của bổn cung, sau đó lại lấy đá cuội trong bồn hoa của bổn cung ném trên đường Lý thị mỗi ngày tản bộ, Lý thị mỗi ngày tản bộ đều là đi những chỗ kia, những người kia muốn động thủ cũng dễ dàng tìm được chỗ. Xem ra Thường Đức cung của ta tiến vào một người lợi hại! Dùng đồ của bổn cung hại Lý Hân, người kia sợ là muốn ly gián quan hệ của ta cùng Lý thị.” Khóe miệng Lưu Nga gương cao lên, độ cong lạnh lẽo cứng rắn, nàng ta hỏi Ngưng Lộ: “Có manh mối là người phương nào chưa?”

Ngưng Lộ lắc đầu một cái, quỳ xuống nói: “Nô tỳ có tội, không thể giải quyết khó khăn cho nương nương.”

“Đứng lên đi.” Lưu Nga vô lực nói. Nàng ta ngàn phòng vạn phòng, đem Thường Đức cung thủ như thùng sắt vậy, còn ở tại trong cung khác xếp vào cái đinh, nhưng vẫn phát sinh chuyện như vậy, nhưng trước đó nàng ta không có nhận được nửa điểm tin tức, ngay cả nơi mình ở đều không quản lý tốt, chuyện này không phải mạnh mẽ đánh vào mặt nàng ta à!

Địch ở trong tối nàng ta ở ngoài sáng, sau này trong cung này đột ngột phát sinh chuyện như hôm nay vậy, cũng không biết sau đó còn có thể xảy ra cỡ gì nữa.

Cho nên đứa nhỏ này, nàng ta liền càng không thể để lại! Thừa dịp hiện tại phản ứng có thai không lớn, phải mau mau lấy xuống, nếu thêm một ngày đều là nguy hiểm.

Cũng còn may, cái thai trong bụng Lý Hân đã xác nhận là một bé trai, khoẻ mạnh, tương lai đứa bé kia sinh ra sẽ trở thành con trai ruột của nàng ta.

Ngưng Bích nhíu mắt, do dự cầm chén thuốc đưa tới, khi chén thuốc sắp sửa giao cho Lưu Nga, đầu ngón tay của nàng ta run lên, một chén thuốc lưu loát đổ hết ra sàn giường.

Ngưng Lộ lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”

Lưu Nga nhắm mắt, một tay đè thái dương, nặng nề mở miệng: “Ngày mai lại nấu thuốc mới, để đứa nhỏ này ở cùng ta thêm một đêm đi.”

Nàng ta, chung quy vẫn còn có chút không nỡ lòng bỏ.

—Edit:Lengkeng_Sophie – Beta: uchihasaki—

Lưu Nga tự cho là chỉ có hai thị nữ ở tẩm điện này biết thôi, cũng không biết Lang Hoa đã sớm ẩn thân đến đây nghe trộm, nghe hết đầy đủ.

Lang Hoa rón ra rón rén ra tẩm cung Lưu Nga, nằm ở trên giường của mình, nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng coi như hóa giải hơn nửa.

Lưu Nga không hổ là người phụ nữ sẽ làm thái hậu nhiếp chính, không chỉ có đối với người khác tàn nhẫn, đối với con của mình cũng có thể nhẫn tâm xuống tay!

Cũng may ngày hôm nay nàng ta không có uống thuốc, bằng không, nàng lại phải nghĩ cách khác để đối kháng cùng Lưu Nga.

—Edit:Lengkeng_Sophie – Beta: uchihasaki—

Đêm đó, nằm ở Phúc Ninh điện, Tống Chân Tông liền có một giấc mơ như vậy.

Mây mù giăng đầy, một tiên nữ cưỡi mây mà xuống, đứng trước mặt của hắn dịu dàng nở nụ cười, sau đó nói về một đoạn cuộc đời của hắn, cuối cùng nói: “… Chân Tông Triệu Hằng, bốn mươi hai tuổi, năm con trai dưới gối chết non toàn bộ, nay cung nữ Lý thị cùng tu nghi họ Lưu đều có thai, Lý thị có thai hơn tám tháng, họ Lưu có thai hơn một tháng…”

Phía trước, nói chính là cuộc đời công đức của Chân Tông, làm cho Chân Tông còn tưởng rằng là trời cao phái thần tiên hạ phàm phong thưởng cho hắn, chỉ là lúc sau nói đến hai phi tần, còn nói hai người đều đã hoài thai, Chân Tông thực sự là càng nghe càng thấy lạ, Lý thị có thai tám tháng hắn biết, nhưng bụng Lưu Nga không phải giả sao? Tại sao có thể có thai hơn một tháng?

Lúc này hắn cũng không kịp nhớ thân phận của đối phương là gì, quả đoán lên tiếng đánh gãy: “Vị tiên nữ này, Lý thị này có thai tám tháng là không giả, nhưng họ Lưu làm sao có khả năng có thai?”bg-ssp-{height:px}

Giọng nói tiên nữ lại vang lên, cười nhạt nói: “Họ Lưu xác thực đã có thai, trong bụng là một bé trai mang hình rồng.”

Chân Tông chấn động mạnh: “Tiên nữ người nói cái gì?” Người phụ nữ kia lại cười khanh khách, cũng không trả lời hắn, Chân Tông cuống lên, nhào tới liền hỏi: “Tiên nữ người nói cái gì?”

Kết quả vẫn không có bám được vào góc áo người kia, người phụ nữ liền hóa thành một tia khói trắng biến mất ở trước mặt Chân Tông.

“Tiên nữ người quay lại đi, người nói cho rõ ràng!” Tống Chân Tông kêu to tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên long sàng của Phúc Ninh điện, hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu một cái, thở hổn hển.

Ngự tiền đại tổng quản Lộc Hỉ nghe thấy tiếng động trong điện, nhanh chóng xông tới: “Hoàng thượng bị ác mộng sao?”

Tống Chân Tông uể oải xoa xoa thái dương, hỏi: “Giờ nào?”

Lộc Hỉ nhanh chóng bưng một chén trà, cho Chân Tông tỉnh thần lại: “Đã canh tư.”

Chân Tông uống trà, cảm thấy tinh thần thỏa mái hơn chút, vén chăn lên, xuống giường đi giày rồng vào, lại cầm long bào phủ thêm.

Lộc Hỉ vội la lên: “Sao hoàng thượng lại dậy rồi, trời còn sớm lắm, đêm qua ngài phê tấu chương đến đêm khuya, chỉ ngủ một canh giờ như thế, cẩn thận bị bệnh bây giờ.”

Trong miệng Chân Tông ngáp dài: “Hôm nay thái y viện trị thủ là người nào?”

“Là Hàn thái y cùng Tống thái y còn có Phương thái y.” Lộc Hỉ trả lời xong sau đó nhất thời cả kinh, tầm mắt ở trên người Chân Tông đánh một vòng, ân cần hỏi han: “Thân thể hoàng thượng có cái gì không khỏe?”

Chân Tông không hề trả lời vấn đề của Lộc Hỉ, trong đầu của hắn nghĩ tới đều là những lời nói của tiên cô trong mộng kia, nàng nói Lưu Nga mang thai, nàng ta hoài lại là chân long thiên tử!

Hàn thái y? Chính là Hàn thái y bắt mạch cho Lý thị sao?

“Ngươi nhìn một cái kêu Hàn thái y lên, không nên để cho bất luận người nào biết, trẫm đi Thường Đức cung nhìn Lưu tu nghi.”

Triệu Hằng bước chân liền muốn đi, Lộc Hỉ lập tức ngăn hắn: “Vào lúc này cửa cung cũng đã hạ thược (đóng cửa cung), hoàng thượng vẫn là ngày mai lại đi đi.”

“Hiện tại liền đi!”

Hắn không an tâm, nhất định phải lập tức tìm ra hư thực.

Canh tư, cũng chính là đêm giờ sửu, rạng sáng là một giờ đến ba giờ, vào lúc này hoàng cung tĩnh lặng như tờ, cung nhân cũng đã ngủ, Triệu Hằng chỉ mang theo Lộc Hỉ bên người, hai người đốt một chiếc đèn lồng vội vội vàng vàng đi theo phương hướng Thường Đức cung.

Lúc đến, nhận được tin tức, Hàn thái y đã chạy tới trước một bước, hắn hành lễ với Chân Tông: “Hoàng thượng.”

Lưu Hằng gật đầu: “Đi gọi cửa.”

Tuy nói cửa cung đã hạ thược, thế nhưng mỗi cung vẫn sẽ lưu một hai tiểu thái giám ở cửa trông coi, chỉ sợ trong cung xảy ra tình huống gì đột phát.

Lộc Hỉ gõ cửa hai lần, cửa cung rất nhanh khích mở ra một cái khe nhỏ, một tiểu thái giám vuốt mắt, còn buồn ngủ hỏi: “Ai nhỉ?”

Lộc Hỉ lấy phát trần gõ một cái, “Tiểu nhóc con, còn không đem cửa mở ra!”

“Ai u, thì ra là Lộc gia gia đại giá quang lâm.” Tiểu thái giám mau mau bồi tội, đưa tay ra thủ thế mời, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nhất thời bị doạ, “Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội, nô tài không biết hoàng thượng giá lâm, nô tài lập tức đi gọi chủ nhân ngay.”

Chân Tông phất tay kêu hắn ngừng lại: “Đừng lộ ra, trẫm tự mình đi vào.”

Một đường đi qua đình viện, Chân Tông mắt nhìn thẳng đi tới chính điện, gác đêm trong điện chính là Ngưng Lộ, thấy Chân Tông đến nhất thời cả kinh, còn không hành lễ liền bị Lộc Hỉ lôi đi ra ngoài.

Chân Tông đứng bên giường Lưu Nga, lạnh giọng ra lệnh: “Bắt mạch cho Lưu tu nghi.”

Có lẽ là quá mệt mỏi, Lưu Nga hôm nay ngủ đặc biệt trầm.

Hàn thái y lòng tràn đầy không rõ, nhưng vẫn là nghe theo Chân Tông, cẩn thận từng li từng tí một đem cổ tay nàng ta đặt ở trên gối lót, trải lên một cái khăn trắng, ba đầu ngón tay đặt xuống.

Híp mắt xem mạch một lúc, hắn lập tức chắp tay quỳ gối trước mặt Chân Tông, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Lưu tu nghi cũng không có bệnh gì, là có thai.”

Chân Tông liếc nhìn Lưu Nga ngủ đến vô cùng thơm ngọt, trầm giọng đặt câu hỏi: “Bao lâu?”

Hàn thái y hồi bẩm nói: “Đã hơn một tháng.”

Hơn một tháng, vậy mộng cảnh kia chính là thật sự, nàng ấy hoài đúng là chân long thiên tử, hoàng đế đời tiếp theo!

Trong lúc nhất thời, Triệu Hằng cũng không biết là nên vui hay là nên buồn.

Người phụ nữ âu yếm mang thai cốt nhục của mình đó là tốt nhất, hắn vẫn tâm tâm niệm niệm chính là có thể có con cùng Lưu Nga, nhưng bây giờ có, tại sao hắn liền cảm giác mình không cao hứng nổi cơ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio