“À…” Vương Vượng Vượng suy nghĩ, con chó được Chung Thanh Văn thích thật là đáng thương mà.
Bên kia, Chung Thanh Văn lại hỏi tiếp: “Sau buổi biểu diễn thì sao? Cô định làm gì?”
“Hì hì hì,” cô hứng khởi nói, “Người bạn kia của tôi nói, tại chợ đêm gần trường có một quán tôm hùm rất rất là ngon, khá sạch sẽ, bởi vì ‘gân’ bên trong đều được rút ra tất cả.”
“Lại ăn?”
“Ặc…”
Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, không nói chuyện, cũng không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Ngồi thêm một lúc, Vương Vượng Vượng thấy thời gian gần đến, cô liền nói lời tạm biệt Chung Thanh Văn, vội vàng chạy về trường, gia nhập với Trương Tiêu.
Hôm nay Trương Tiêu ăn mặc rất lịch lãm, vóc dáng cao cao, vô cùng điển trai.
Đi vào bên trong giảng đường, Vương Vượng Vượng nhìn vé trong tay, là hàng thứ , coi như vị trí không tệ. Nhân viên công tác ở phía trước nhất, lãnh đạo trường học ở hàng và , giảng viên thì sau đó.
Trương Tiêu dẫn Vương Vượng Vượng đi qua.
Vừa mới ngồi xuống, mông còn chưa nóng thì chợt nghe một âm thanh: “Vương Vượng Vượng!”
Ơ…
Âm thanh này hơi quen thuộc, nhưng lại không quá quen thuộc, dường như nghe được ở đâu đó, nhưng không nghĩ ra.
Vương Vượng Vượng xoay đầu nhìn.
“Ô…?”
Rốt cuộc cô biết rồi.
Đây không phải là giáo sư của khoa môi trường sao. Lần trước bởi vì phải làm hạng mục về quan hệ giữa môi trường và xã hội, cần đo lường chất lượng của nước và không khí của mấy thị trấn ở phía tây, phải dùng đến dụng cụ rất đắc tiền, phòng thí nghiệm của Vương Vượng Vượng không mua nổi, vì thế Chung Thanh Văn gạt một đám người, làm cho công ty XYZ chỉ định địa điểm làm hoạt động trưng bày, sau đó gọi giáo sư tới, cùng thầy hướng dẫn của Vương Vượng Vượng thẩm định, rồi lấy số liệu.
Nhưng mà cuối cùng người giáo sư này có chút đáng thương, bởi vì thời điểm mà ông ta chờ mong nhất chính là khi truyền thông KKK chụp ảnh, thì ông ta lại đang đạp nước, chẳng thể lộ mặt ra ngoài.
Đối với người trước mắt này, ấn tượng sâu sắc của cô là “rất thích được chú ý”.
“Giáo sư Nghê…” Vương Vượng Vượng nói, “Ông cũng ở đây à.”
“Đúng vậy.”
“À.” Cô giới thiệu với Trương Tiêu, “Đây là giáo sư Nghê của khoa môi trường, chúng tôi từng cùng nhau hợp tác trong một dự án đánh giá đo lường môi trường.”
Dứt lời, cô lại nói với giáo sư Nghê: “Đây là giảng viên Trương Tiêu mới tới khoa Luật, bạn của tôi.”
Giáo sư Nghê vươn tay, hai người khách khí chào nhau.
“Thì ra giáo sư Nghê cũng thích nhạc truyền thống.” Vương Vượng Vượng nói.
“Cái này…có chút hứng thú.”
“À…” Cô chỉ ngây ngốc nhìn đối phương, thực sự không ngờ đối phương lại có sở thích này.
Thực ra, chân tướng là thế này, hai tiếng trước Chung Thanh Văn đột nhiên gọi điện cho giáo sư Nghê, nói rằng tại giảng đường của trường đêm nay có buổi biễu diễn “nhạc truyền thống”, khoa có vé, được nhận miễn phí, tha hồ đi qua xem.
Lúc ấy giáo sư Nghê cảm thấy kỳ quái, vì sao Chung Thanh Văn phải đặc biệt gọi điện thoại nói về chuyện này chứ? Hai người cũng chẳng quen thân, chỉ là vì hoạt động lần trước mới quen biết thôi.
Nhưng mà giáo sư Nghê nhanh chóng hiểu được.
Chung Thanh Văn nói, Vương Vượng Vượng cũng đi nghe diễn, hơn nữa cô vì chuẩn bị luận văn mà làm giúp việc ở bên ngoài, rất hiếm khi trở về trường, lần trước là vì hạng mục kia của công ty XYZ mà phải mời giáo sư khoa môi trường ra mặt, trong khoảng thời gian này cô không xuất hiện tại trường, nếu muốn gặp cô cũng chỉ có hôm nay.
Thì ra là thế ——
Hồi ức trở về, giáo sư Nghê ngẩng đầu nhìn Vương Vượng Vượng, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, ra vẻ thoải mái hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói, về hoạt động lần trước…Cô có rất nhiều ảnh phải không?”
“Ặc…”
Sao ông ấy lại biết…
Giáo sư Nghê làm bộ như trò chuyện bình thường nói: “Thì có một lần gặp Chung Thanh Văn trên đường, cậu ấy đã nói.”
Nói dối một tí, không làm hại hình tượng nhỉ?bg-ssp-{height:px}
Ông ta quá hứng khởi vì hoạt động lần trước mà quên mang theo máy chụp ảnh… May mà Vương Vượng Vượng có. Hôm nay ông ta đặc biệt bắt được cô, không thể tay không mà về, ảnh chụp này, đặc biệt là cùng với truyền thông KKK, còn có ảnh chụp chung với nhà khoa học đứng đầu dự án của XYZ, có thể đăng lên Weibo!
“Cái này…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi quả thật có chúng…”
Tuy rằng đối phương cực lực biểu hiện mình không để ý, nhưng cô vẫn cảm nhận được khát vọng đối với những tấm ảnh kia bên trong nội tâm của giáo sư Nghê…
“Chung Thanh Văn nói cậu ấy xóa hết cả rồi…” Ông ta còn nói, “Hôm nay vừa lúc gặp được cô, cho nên tôi muốn hỏi thử.”
“Của tôi vẫn còn…”
“Cô có mang theo không?”
“Ừ.” Cô nói thật, “Ở trong USB.”
Vương Vượng Vượng đi đâu cũng mang theo túi xách, trong đó có USB, phòng ngừa vạn nhất, điểm ấy Chung Thanh Văn biết. Ban nãy khi đi ăn cua, cô cũng mang theo, cô không trở về nhà chủ nhà, không kịp thời gian, chắc chắn đi thẳng tới trường.
“Vậy…” Giáo sư Nghê nói, “Lát nữa sau khi kết thúc, cô có thể tới văn phòng tôi sao chép cho tôi không?”
Cô hơi chần chừ nhìn về phía Trương Tiêu.
Bọn họ vốn định cùng nhau đi chợ đêm thưởng thức tôm hùm ngon hết sảy đấy.
Nhưng cô cảm giác rất rõ ràng người đối diện không đợi được…
“Ông biết sử dụng ổ đĩa trên mạng không?” Cô hỏi.
Quả nhiên giáo sư Nghê lập tức hỏi ngược lại: “Ổ đĩa trên mạng? Đó là cái gì?”
Cũng đúng, ông ấy hiển nhiên không quan tâm đến điều này.
“Quên đi…” Cô nói, “Ông ở trường, tốc độ mạng cũng chậm.”
Giáo sư Nghê hình như không thể thông hiểu: “Vì sao phải phiền toái như vậy? Sau khi buổi diễn kết thúc, cô sao chép cho tôi không phải là được rồi sao? Văn phòng của tôi rất gần đây, ngay trong sân trường.”
“Được.” Vương Vượng Vượng nhìn Trương Tiêu, “Tập tin rất lớn, đến mấy G lận… Đoán chừng không chuyển hết trong một lúc…”
Máy tính trong văn phòng của các giáo sư cũng không tốt lắm, có lẽ sẽ rất lâu.
“Không sao.” Trương Tiêu cười cười, “Chợ đêm hôm nào đi cũng được.”
“Tôi xin lỗi…” Vương Vượng Vượng hơi ngại ngùng.
“Không có việc gì.”
“Vậy đã định rồi nhé!” Giáo sư Nghê nói, “Sau khi xong thì qua bên tôi sao chép ảnh.”
“Tôi chờ cô nhé.” Trương Tiêu nói, “Sẽ muộn lắm, tôi đưa cô về.”
“Không cần không cần!” Giáo sư Nghê nói, “Cậu trở về đi! Sau khi xong việc tôi đưa cô ấy lên xe taxi về đến nơi là được.”
“…” Trương Tiêu lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được rồi, phiền ông.”
“Là việc nên làm thôi.” Đạo lý ấy giáo sư Nghê vẫn hiểu. Vừa rồi Chung Thanh Văn cũng nói, Vương Vượng Vượng sẽ cùng một người bạn bình thường đi qua, đừng để người ta chờ quá lâu, bảo ông ta tiễn Vương Vượng Vượng về.
Ngẩng đầu nhìn, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu rồi.
“À thì,” giáo sư Nghê nói, “Bằng không ngồi cùng nhau nhé? Hàng ghế của tôi có mấy chỗ trống, vé của khoa không phát hết. Đó là chỗ của giáo sư, tương đối gần phía trước, tốt hơn vị trí này.”
Giáo sư Nghê suy nghĩ, một mình đến xem biểu diễn hơi lạ, nếu bị sinh viên nhìn thấy sẽ ngộ nhận mình không có người nào để đi cùng.
“Được…” Vương Vượng Vượng nói, “Cám ơn.”
Buổi biểu diễn nhanh chóng bắt đầu, mời đến rất nhiều nghệ sĩ có tiếng, Vương Vượng Vượng nghe mà mê mẩn.
Khúc thứ nhất là khúc cổ cầm “Sự hòa hợp giữa thần và người”, phong cách cổ xưa tràn đầy không khí quê hương, nghe ở đây hiệu quả vô cùng tốt. Giảng đường này không hổ là kiến trúc mới tốn rất nhiều tiền để dựng nên, quả thật khác biệt…
Tuy rằng….. ngồi bên cạnh là một giáo sư Nghê ngờ nghệch…bầu không khí luôn có chút là lạ….
Vương Vượng Vượng lén nhìn giáo sư Nghê một cái, mí mắt của người kia đang “đánh lộn”.
Ông giáo sư này, rốt cuộc tới làm gì…