—— sáng sớm hôm sau thức dậy, cảm cúm hình như hoàn toàn khỏi rồi.
Thuốc kia quả nhiên tốt.
Nhúc nhích chân một chút, còn hơi đau một tí, nhưng đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
“Lại là một con rồng sống động…” Vương Vượng Vượng mặc quần áo, rửa mặt xong, cô co người ngồi trên ghế, chờ Chung Thanh Văn gõ cửa.
Anh tới rất đúng giờ, lúc này ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm yếu ớt, nhưng ánh trăng đã rơi vào giữa không trung.
Đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh xào xạc, hơi lạnh dọa người.
Vương Vượng Vượng đi trên đường, cơ thể hơi phát run, hàm răng không ngừng va chạm vào nhau.
Người trên đường đều là du khách đang đi tới, chuẩn bị leo lên núi ngắm mặt trời mọc.
Tới địa điểm, lại có tiếng ồn. Vương Vượng Vượng không ngờ nhiều người dậy sớm như vậy, đủ loại máy chụp hình chuyên nghiệp được dựng lên, rất nhiều người đang điều chỉnh góc độ chụp.
Hiện tại tuy là trái mùa, du khách vẫn rất nhiều.
Vương Vượng Vượng và Chung Thanh Văn tìm một chỗ đứng, sau đó trông thấy ánh trăng đã biến mất, không biết đi nơi nào, muôn vật tĩnh lặng, ngàn núi vạn khe đều vây trong bóng tối trước khi tảng sáng, lẳng lặng chờ đợi bình minh.
Cũng không biết tại sao, từ tối qua sau khi không ngủ yên mà miên man suy nghĩ, Vương Vượng Vượng hơi sợ khi nhìn Chung Thanh Văn.
Cùng anh ở một chỗ, cô lại cảm thấy mất tự nhiên, giống như không phải mình của ngày thường.
Cô luôn muốn trộm nhìn anh, không cầm nổi lòng mà suy nghĩ, anh thật là một người rất đáng tin.
Tuy rằng Vương Vượng Vượng cũng nói với bản thân, đừng nghĩ đừng nghĩ, đối với Chung Thanh Văn mà nói, đây chỉ là một việc rất bình thường, vậy cô rối rắm làm gì chứ.
Nhưng suy nghĩ đã không thể kiềm chế được, hồi ức về Chung Thanh Văn chợt hiện lên, cảnh tượng anh cẩn thận chỉnh lại mũ áo mưa, rồi vén sợi tóc ướt sũng sang một bên, cô lại hơi khẩn trương.
Khi đó anh suy nghĩ gì thế?
Chắc là không có gì đâu.
A…….
Cô giương mắt nhìn lên, tại đường chân trời xuất hiện một tia trắng nhạt.
Nó dần dần trở nên rộng lớn, phía dưới có một mảng màu da cam.
Tấm màn đen bị màu sắc tràn đầy sức sống kia đè ép, dường như bất đắc dĩ chầm chậm lùi về phía sau, ánh sao chi chít rõ ràng còn thấy lúc nãy đã dần dần tan biến.
Một lát sau, một cô bé đột nhiên kêu to: “Mặt trời kìa! Mặt trời kìa!”
Quả nhiên, ở trong tầng mây xuất hiện một điểm đỏ.
Tiếng máy chụp hình xung quanh hòa vào nhau.
Điểm đỏ kia dâng lên cao, cuối cùng có thể mang máng nhìn ra một hình tròn vẫn chưa nguyên vẹn, mang theo tia sáng êm dịu, chiếu vào hình ảnh cổ xưa trên chiếc đèn lồng bằng lụa.
Cuối cùng, nó đột ngột từ trong đám mây nhảy ra, phát ra tia sáng càng ngày càng lóa mắt, cả thế giới đều là một mảng sáng trưng, đám mây cũng nhuộm màu sắc nở rộ. Tảng đá vốn nhuộm màu đen, hiện tại giống như trên một ngọn lửa.
“Đẹp quá…”
“Em thích không?”
“Ừm.”
“Vậy tôi không uổng công cõng em lên núi.” Chung Thanh Văn nói đùa.bg-ssp-{height:px}
Vương Vượng Vượng giương mắt nhìn qua Chung Thanh Văn, vừa lúc đối phương cũng quay đầu qua, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Tóc và lông mi của anh đều được mạ một lớp vàng óng ánh.
Trong ánh sáng này, ngũ quan giống như được chạm trổ.
Ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.
Toàn thân giống như từ trong bức tranh đi ra.
Vương Vượng Vượng ngây ngốc nhìn anh.
—— tại khoảnh khắc này, cô nhận ra mình đã yêu Chung Thanh Văn.
Cô quả thật cảm giác được, tâm tình vào giờ phút này, không giống với để ý và bận tâm trong quá khứ.
Không biết nên nói thế nào, đối với một người có thiện cảm, dường như là một quá trình từ từ tích lũy, mà yêu thương một người cũng là trong nháy mắt, mạnh mẽ như vậy, khiến người khác trở tay không kịp, giống như dần dần xây đắp số lượng, tới một thời điểm nào đó, đột nhiên biến chất.
Sau đó hai người trở về khách sạn ăn một bữa sáng đơn giản.
Chung Thanh Văn lấy nước nóng chườm chân của Vương Vượng Vượng lần cuối cùng.
Đối với chân bị trật, lúc đầu chườm nước đá, bởi vì mạch máu bị đứt đang đổ máu, như vậy có thể làm cho mạch máu co rút lại ngừng ra máu, khống chế tình trạng khuếch trương của vết thương. Ngày hôm sau chườm nước nóng, khiến máu bầm xung quanh vết thương tan ra.
Ngày hôm qua Chung Thanh Văn cũng xin hướng dẫn viên của đoàn du lịch kia một chút thuốc xịt.
Sau khi sử dụng thấy rõ sự khác biệt, dường như không đau chút nào.
Vương Vượng Vượng tỏ vẻ không sao, bọn họ xuất phát xuống núi.
Cô cũng không muốn ngồi xe cáp.
Kinh nghiệm từ ngày hôm trước, gần như trời vừa sáng họ liền khởi hành.
Hôm qua có mưa tầm tã còn kèm theo tuyết, lúc này cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.
Có thể nhìn thấy biển mây.
Dãy núi như ẩn như hiện trong tầng mây, tựa như là tiên cảnh. Đám mây biến hóa thất thường, khi thì sóng to gió lớn, lúc thì trời yên biển lặng. Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, hơi thở mạnh mẽ mà lại dịu dàng, tất cả đều như là phong cảnh của không trung.
Mùa đông còn có giọt sương.
Khi nhiệt độ không khí xuống dưới , hơi nước trong không khí ngưng tụ thành băng, treo trên ngọn cây, nhánh cây vốn trần trụi được bao bọc một lớp bông tuyết thật dày, giống như tấm màn che, một khi gió núi thổi qua thì sẽ lay động, lấp lánh rực rỡ trong ánh mặt trời, hết sức óng ánh lóa mắt, khắp nơi phát sáng lập lòe, khiến cho người ta giống như là tiến vào thế giới xây bằng thủy tinh, đầy khắp núi đồi là một mảng màu bạc.
“Vì sao mọi người không thừa nhận phong cảnh của núi Diện Bao vào mùa đông rất quyến rũ chứ…” Vương Vượng Vượng nhớ tới những bạn học của mình.
“Ồ?” Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, “Không phải có tôi tin sao?”
“Phải, đúng vậy,” cô mỉm cười, “Còn có anh cơ mà.”
Chung Thanh Văn…….haiz.
Tuy rằng nơi này danh bất hư truyền, nhưng Vương Vượng Vượng có phần không biết mình tới đây rốt cuộc có đáng hay không.
Không phải vì chuyện gặp nạn kia khi lên núi —— dù sao vẫn tới nơi, mà là… Cô đột nhiên có chút không rõ ràng nên điều chỉnh ý tưởng kỳ quái trong lòng mình như thế nào.
Sau này……làm sao đối mặt với Chung Thanh Văn đây?