Nếu đột nhiên có một người khác thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Hứa Gia Thời, chắc chắn cô sẽ rất buồn.
Không dám tưởng tượng hình ảnh đó.
Giá như họ có thể thế này đến hết đời thì tốt rồi.
Dự kiến thi cuối kỳ vào đầu tháng 7, thi ở Dance Studio vào cuối tháng 7. Đào Ấu Tâm lo cả hai bên, đầu óc toàn là học và nhảy.
Hôm nay cô tới sớm hơn chút, cửa kính của Dance Studio mở rộng, đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy bên trong có người nói chuyện nhắc tới tên cô.
“Lần trước cậu thấy không? Lúc cô giáo tuyên bố Đào Ấu Tâm nhảy chính, mặt Khương Mộng Hân tái mét ra.”
“Có chứ, lúc đấy tớ đứng ngay bên cạnh cậu ấy, lúc trước còn nghĩ cô sẽ chọn cậu ấy, dù gì cậu ấy cũng là người giành được nhiều giải thưởng nhất của phòng nhảy chúng ta mà.”
“Cậu nói xem vì sao Đào Ấu Tâm lại được chọn? Cậu ấy đâu có theo hướng vũ đạo chuyên nghiệp đâu, trước khi thi đấu một tuần chỉ lên lớp có hai lần, vốn dĩ cũng không định đi con đường này mà.”
“Hình như cậu ấy là người học ở đây lâu nhất, quen biết với cô giáo hơn.”
Nội dung hai người nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Đào Ấu Tâm nghe cũng hòm hòm, bất ngờ đẩy cửa ra: “Sao tớ không biết chuyện quen biết cô giáo là có thể làm nhảy chính? Nếu tớ nhớ không lầm, Từ Lộ, cậu và cô Mẫn là thân thích đúng không? Nếu nói là thân thiết thì tớ không có cửa rồi.”
Từ Lộ đúng là một trong những người bàn tán về cô, có quan hệ thân thích với cô Mẫn dạy nhảy hiện đại.
Chuyện liên quan tới vinh dự của Dance Studio, đương nhiên sẽ không do một thầy cô nào quyết định, cô ấy không được chọn, đương nhiên là do năng lực không đủ.
Từ Lộ bị tiếng chất vấn bất ngờ của cô làm sặc, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Đào Ấu Tâm chuyển sang một người khác: “Còn có Lý Văn nữa, cậu chỉ vào sau tớ hai năm, trong sáu thầy cô dạy nhảy có bốn người là sau này mới tới, sao vậy, cậu không quen họ sao?”
Lý Văn bị nói cho không biết nên phản bác thế nào.
Sao trí nhớ của Đào Ấu Tâm lại tốt như vậy, ngay cả cô ta tới đây khi nào cũng biết.
Nói xấu sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp, đúng là xấu hổ.
Lý Văn đuối lý, ấp úng nửa ngày mới phun ra một câu: “Tớ đã nói gì đâu, tớ chỉ tò mò thôi mà, cậu so đo vậy làm gì.”
Từ Lộ phụ họa: “Đúng vậy, chúng tớ chỉ tâm sự chút mà thôi, nói đùa ấy mà, Tâm Tâm cậu đừng để bụng nhé.”
Dù gì thì sau này vẫn phải ở chung với nhau, không ai muốn xé rách mặt nhau cả.
Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm mấy người không đáp, cô thực sự rất tức giận.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, Khương Mộng Hân buộc tóc đuôi ngựa cao, xách chiếc túi đeo vai màu bạc bước vào.
Cô ấy đeo hoa tai, đánh son môi, trông có vẻ trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa một chút.
Nhân vật chính trong cuộc nói chuyện đều đã có mặt đầy đủ, Lý Văn và Từ Lộ vội vàng chạy đi, lấy cớ nói tới phòng thay đồ đổi đồ nhảy, chỉ còn Khương Mộng Hân cùng Đào Ấu Tâm mặt đối mặt.
“Đào Ấu Tâm.” Khương Mộng Hân chủ động mở miệng: “Vừa rồi các cậu nói chuyện với nhau tớ nghe thấy hết rồi.”
Đào Ấu Tâm đã biết phản ứng của Khương Mộng Hân ngay lúc đó từ hai người kia, đương nhiên không hoà nhã gì với cô ấy: “Cho nên, cậu muốn chỉ dạy tớ cái gì?”
“Khi cô công bố cậu là nhảy chính quả thực tớ thấy hơi không vui, bởi vì năng lực của tớ cũng không tồi.” Khương Mộng Hân từ trước đến nay rất kiêu ngạo và tự tin: “Cho nên sau mỗi buổi tập luyện, tớ sẽ xem đi xem lại video buổi tập hôm đó, tớ thừa nhận, cậu đúng là có chút thiên phú về mặt vũ đạo.”
Cô ấy đột nhiên thay đổi đề tài, làm Đào Ấu Tâm nhìn sang.
Khương Mộng Hân vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo kia, nhưng nói chuyện lại thản nhiên lạ thường: “Nếu các thầy cô đều chọn cậu, chứng tỏ họ thừa nhận thực lực của cậu.”
“Còn chúng ta, những bình luận đặc mùi cảm xúc cá nhân, không nghe cũng chẳng sao.”
Hình như Khương Mộng Hân đang khuyên bảo cô? Ý là bảo cô đừng để tâm tới lời nói của Từ Lộ và Lý Văn?
Sắc mặt Đào Ấu Tâm dịu hơn nhiều: “Ý của cậu là… Cậu cũng cảm thấy tớ phù hợp sao?”
Khương Mộng Hân hơi ngước cằm lên, không bao giờ muốn cúi đầu: “Phù hợp hay không đừng hỏi người khác, kết quả thi đấu sẽ nói cho cậu biết đáp án.”
Mỗi người đều có nhiều mặt, ghen tị và tán thưởng chỉ cách nhau một suy nghĩ mà thôi.
Đào Ấu Tâm không nắm mãi chuyện này không buông mà càng cố gắng luyện tập hơn, cổ vũ bản thân phải cho những người nghi ngờ cô biết mặt.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cô không ra ngoài xả stress với bạn bè mà ngày ngày ngâm mình trong phòng nhảy, luyện tập cái thần hết lần này tới lần khác.
Trong thời gian này, Hứa Gia Thời đi theo huấn luyện viên cuộc thi vật lý và các bạn khác để huấn luyện khép kín, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Đào Ấu Tâm xé một tờ lịch nữa xuống, nói với điện thoại di động: “Tuần sau em thi rồi, anh có về được không?”
Người đối diện trả lời: “Anh sẽ cố gắng.”
“Sao lại thế, mỗi lần anh thi đấu trong nước em đều đi xem, còn tặng cả hoa nữa.”
Cô gái buột miệng tỏ ra hờn dỗi, bày tỏ sự bất mãn trước câu trả lời thiếu chắc chắn của anh.
“Em thích hoa gì?”
“Gì cũng được.” Hoa gì không quan trọng, quan trọng là người và tâm ý phải đầy đủ.
“Được.” Hứa Gia Thời đồng ý với cô.
Cuộc thi vũ đạo cấp thành phố này được tổ chức tại nhà thi đấu và thu hút nhiều sự chú ý.
Các tiết mục đã được sàng lọc trước cuộc thi, tổng cộng có 12 đội nhảy đã đến hiện trường tham gia cuộc thi ngày hôm nay.
Hôm nay, mọi người đều trang điểm, thay sang đồ nhảy được đặt làm riêng, Đào Ấu Tâm và các học viên trong vũ đoàn ngồi cùng nhau, nhìn vào trông như một nhóm thiên nga nhỏ thuần khiết.
Cô giáo gọi Đào Ấu Tâm tới nói chuyện, cô đứng dậy từ trong đám đông.
Cô gái có làn da trắng muốt, cánh tay tinh tế và đôi chân thon thả.
Chiếc váy ba lê bồng bềnh giống như bộ lông trắng của thiên nga, tỏa sáng tinh xảo dưới ánh đèn.
Châu Triệt Ngôn cùng đồng đội đi ngang qua đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đồng đội không nhịn được phát ra tiếng cảm thán: “Vãi, đội bên cạnh kia là tiên nữ đúng không!”
“Các cậu ấy hình như là Dance Studio ở bên cạnh.” Cái gọi là Dance Studio ở bên cạnh không phải là chỗ này sát chỗ kia, mà là ám chỉ cùng một toà nhà.
“Lúc nào về tớ phải đổi Studio khác luôn.”
“Bớt chém đi ông ơi, người ta múa ba lê, ông cũng mặc váy lên à?”
Đồng đội trêu chọc làm Châu Triệt Ngôn vô cùng khó chịu.
Sự ưu tú và tốt đẹp của cô được càng nhiều người nhìn thấy, cô sẽ thu hút nhiều ánh mắt hơn.
Múa ba lê là tiết mục thứ sáu, Đào Ấu Tâm hơi lo lắng một chút.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng từng tham gia một vài cuộc thi, cũng từng giật được giải, nhưng lần này thì khác.
Thi đấu cá nhân nếu thua thì thua, còn thi đấu theo đội còn phải quan tâm tới các đồng đội, còn phải gánh vác sự kỳ vọng của các thầy cô đã dày công dạy dỗ.
Ba mẹ cô và ba mẹ Hứa Gia Thời đang ngồi trên khán đài, khi họ bước vào sân thi đấu, Hứa Gia Thời gửi tin nhắn nói anh vừa ra khỏi sân bay, không biết có đến kịp không.
Điện thoại di động đã nộp lên rồi, mọi người đang tập trung hoàn toàn vào việc chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Sau khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu, cô dạy vũ đạo liền gọi mọi người đứng lên: “Tiết mục tiếp theo chính là chúng ta. Mọi người hãy thư giãn, đừng căng thẳng, cứ nhảy như bình thường như khi tập luyện là được, cố lên.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, mọi người lần lượt lên sân khấu.
Thiên nga kiễng chân, con bướm dang rộng đôi cánh, các vũ công sử dụng tư thế duyên dáng thuần thục thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của múa ba lê.
Ánh mắt của mọi người bất giác tập trung vào vũ công chính ở giữa.
Váy ba lê của cô hơi khác so với những người khác, gấu váy dần dần chuyển từ trắng sang xanh da trời, màu xanh rất nhạt, không đột ngột mà mang lại cảm giác rất thuần khiết.
Cô gái trên sân khấu uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một con thiên nga vỗ đôi cánh thuần khiết và hoàn mỹ, bay lên bầu trời xanh tự do.
Trên đời không còn gì tốt đẹp hơn cô.
Trên khán đài, Hứa Gia Thời giơ máy ảnh lên ghi lại hình ảnh này.
Những bông hoa đẹp nên nở rộ khắp nơi trên thế giới để mọi người biết đến.
Khi điệu múa kết thúc, những tràng pháo tay như sấm vang lên, liên tục nối tiếp nhau. Những tiết mục tiếp theo chẳng khác nào làm nền, ai giải nhất biết ngay.
Một điệu múa thiên nga trắng đã giành được sự tán thưởng của mọi người, khi kết quả được công bố, mọi người trong vũ đoàn đều vui vẻ ôm nhau, bỏ qua hết những hiềm khích trước đó.
Đào Ấu Tâm với tư cách là vũ công chính đã thay mặt Studio lên sân khấu nhận giải, khi phát biểu cảm ơn thì tự nhiên hào phóng.
Hai vị giáo viên trong ban giám khảo nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu, thì thầm với nhau không biết đang nói gì, ánh mắt có sự tán dương.
Ba Đào trên khán đài bỗng nhiên bắt đầu lau nước mắt.
Phó Dao Cầm dở khóc dở cười: “Ông làm ba mà sao vậy hả.”
Ba Đào khóc vì vui mừng: “Tâm Tâm giành được thưởng, tôi vui.”
Không phải vì giành được giải nhất mà khi nhìn thấy con gái mình đứng trên sân khấu, ông lập tức hiểu được cảm giác nhà họ Đào có một cô gái mới lớn.
Phó Dao Cầm nhìn chung quanh, muốn tới hậu trường tìm con gái: “Mấy đứa nó xuống rồi, có phải chúng ta có thể đi tìm con bé rồi không?”
Ba Đào giữ chặt vợ lại: “Chờ một chút đi, người dẫn chương trình còn chưa nói xong đâu, tôi nghe người ta khen thêm mấy câu đã.”
Lúc này, thiếu niên đã ôm hoa tươi rời khỏi chỗ ngồi.
Hứa Gia Thời muốn vào hậu trường, nhân viên công tác hỏi lý do anh tới, mặt không biến sắc, anh nói: “Em gái tôi đang ở trong đó.”
Nhân viên công tác hỏi thêm cụ thể là vũ đoàn nào và tên họ, Hứa Gia Thời trả lời qua loa. Thấy cậu trai này vẻ ngoài tuấn tú, khí chất không tầm thường, nhân viên công tác xua xua tay bảo anh vào đi.
Qua vài giây, mới đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, cậu ta nói đi tìm em gái, hoa cầm trên tay là…”
“Chúc mừng.”
Ngay sau khi vào hậu trường, Châu Triệt Ngôn tặng cho Đào Ấu Tâm một bó hoa, không biết bao nhiêu bông, nói chung phải dùng hai tay mới cầm được.
Hoa của mỗi mình cậu ấy đã chiếm hai tay Đào Ấu Tâm, cô sẽ không cầm được của người khác nữa.
“Oa, cảm ơn, tớ còn chưa chuẩn bị hoa cho cậu.” Đào Ấu Tâm hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện này.
Châu Triệt Ngôn cũng không để ý: “Không sao, hoa tươi là để tặng cho con gái mà.”
Hoa cậu ấy tặng là những bông hoa hướng dương đầy tính nghệ thuật, tượng trưng cho những lời chúc tốt đẹp, Đào Ấu Tâm rất thích, ôm bó hoa chụp hai bức ảnh.
“Có thể chụp chung không?” Châu Triệt Ngôn bỗng nhiên ghé vào ống kính của cô: “Mấy khi có cơ hội cùng nhau tham gia thi đấu.”
Cậu ấy đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Đào Ấu Tâm không từ chối, do một cánh tay không đủ dài nên đành phải nhờ người xung quanh chụp hộ.
Khi nhìn vào camera, Châu Triệt Ngôn cố ý nghiêng người lại gần cô, nhìn trong ảnh như hai người đang dựa sát vào nhau.
Khi Hứa Gia Thời đi vào thì nhìn thấy ngay cảnh này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Một bó hoa hướng dương lớn như vậy, lại nhìn người đang đứng cạnh cô, Hứa Gia Thời đoán ra ngay người tặng hoa là ai.
Lần này anh không hề lùi bước mà thay vào đó từng bước một đến gần cô gái, săn sóc dò hỏi: “Cầm bó hoa lớn như vậy không mệt sao? Để anh cầm giúp em.”
“Được ạ.” Đào Ấu Tâm không nghi ngờ gì anh cả, lập tức đưa hoa hướng dương cho anh bảo quản.
Hai tay rảnh rỗi, nàng nhìn bó hoa lớn nhỏ vừa phải trên tay Hứa Gia Thời: “Cái này là tặng em sao?”
“Ừ.” Hứa Gia Thời đưa bó hoa ra phía trước, khoé môi khẽ cong: “Có thích không?”
Sắc mặt Châu Triệt Ngôn hơi thay đổi…
Trong tay anh thế mà lại cầm một bó hoa hồng.