(Giải thích tựa chương: Thành Lũng Tây, lương thảo thiếu thốn…)
Thái sư phụ thân ái:
Con cần tiếp viện kỹ thuật xây dựng vườn ao chuồng! Gấp! Nghèo sắp chết rồi! Đói đến bụng dính sát vào lưng rồi, sắp bị gió thổi bay!!
Lửa cháy đến mông: Tiểu Hắc.
Kỳ Lân ngồi xổm trên tường thành gặm bánh bột mì, Trần Cung quy củ khép tay áo đứng chịu phạt trước mặt Kỳ Lân.
“Quân sư, chủ công gọi ngươi, các ngươi còn…” Trương Liêu ló đầu ra từ sau tường thành.
Kỳ Lân đáp: “Tính toán với ngươi sau, Văn Viễn đến chưa?”
Trương Liêu lập tức bỏ chạy.
Trần Cung: “Ta cũng là muốn tốt cho mọi người thôi.”
“Ư.” Kỳ Lân nghẹn bánh trợn trắng, Trần Cung vội vỗ lưng cho hắn, Kỳ Lân nhìn Trần Cung: “Ngươi bỏ văn võ bá quan ở lại Trường An còn chưa nói, đến cả Điêu Thiền…”
Trần Cung vẫn cứ bình tĩnh ung dung, thản nhiên nói: “Lúc trước ta phái Văn Viễn đi đón ngươi, Điêu Thiền nghe phong thanh không ổn nên phân phó các tướng sĩ thu dọn cả phủ, đi theo đại quân.”
Kỳ Lân nói: “Ta không nói cái đó, ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao bỏ Điêu Thiền lại thành Từ Châu?
Đôi mắt Trần Cung lặng như giếng cổ, lát sau mới nói: “Ngươi hiểu mà.”
Kỳ Lân đáp: “Bởi vì chúng ta phá liên hoàn kế của Vương Doãn, làm lão mất thực quyền, ngươi sợ Điêu Thiền sẽ trả thù à?”
Trần Cung không trả lời.
Kỳ Lân nói: “Không nên có lần sau đâu, Trần Cung, nàng là nữ nhân của Phụng Tiên, chúng ta dù thế nào đi nữa cũng không thể mỗi ngày đi ngủ cùng với Phụng Tiên đúng không?
“Điêu Thiền và Đại Tiểu Kiều không giống nhau, thân phận của nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ của Vương Doãn, vừa ít học vừa không có kiến thức của danh môn vọng tộc. Ngươi cần phải hiểu, nàng không giống với những nữ nhân như Đổng phi hay Thái Văn Cơ, chúng ta không thể cứ chấp nhặt với nàng. Nếu ngươi còn lợi dụng cơ hội vứt bỏ nàng, ta đem xáo măng ngươi.”
Trần Cung cười khổ, lát sau nói: “Vương Doãn lập mưu hại ngươi chắc chắn có liên quan đến nàng, nếu không làm sao có nét chữ của ngươi? Chữ viết của ngươi xưa nay không phải kiểu viết của người Trung Nguyên, trong phủ cao thấp rõ ràng như trời với vực, nếu không phải trong Hầu phủ có nội ứng… Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, môi hở răng lạnh, không khỏi làm ta thấy gút mắc trong lòng…”
Kỳ Lân nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Tất nhiên ta biết.”
Trần Cung nheo mắt quan sát Kỳ Lân, nghe hắn nói tiếp: “Chuyện trước đây bỏ qua đi, nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra, chính tay ta sẽ giải quyết.”
Trần Cung chỉ đành gật đầu không nói nữa, lảng sang chuyện khác: “Sáu vạn người ở Lũng Tây, hiện giờ tường thành xây sửa xong rồi, lương thảo hao tổn kha khá, còn hai tháng nữa là tới mùa Đông.”
Kỳ Lân suýt đứng không vững: “Đừng nói nữa…”
Trần Cung dở khóc dở cười: “Hiện tại đều trông cậy cả vào biện pháp của ngươi, chủ công là người hỏi một không biết ba, làm sao không nói được?”
Trần Cung vừa nhắc đến việc này, Kỳ Lân lập tức nổi trận lôi đình: “Lúc trước ta dặn các ngươi thế nào? Bảo các ngươi cướp lương, cướp về một đống tranh chữ cho ta làm gì? Trần Công Đài!”
Trần Cung thấy mình sai rồi, nháy mắt co giò chạy mất, còn mỗi Kỳ Lân nổi giận đùng đùng trên tường thành.
Tháng thứ tư sau khi đến Lũng Tây, khoảng giữa thu, giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, men theo đình viện chiếu vào.
Điêu Thiền đang í a í à xướng khúc trong phủ, Lã Bố lười biếng dựa vào tướng quân tháp vừa nghe vừa xem một bản ghi chép gì đó. Kỳ Lân đứng ngoài sân suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: “Dù thế nào cũng không thể ngủ với chủ công được…”
Thân binh canh gác hai bên cửa khom người, Kỳ Lân còn cả đống việc lặt vặt chưa giải quyết, quyết định đi thẳng về Tây sương.
“Kỳ Lân—” Lã Bố đang không tập trung, cách cửa sổ gọi.
Kỳ Lân giả điếc không nghe, cứ đi về Tây sương, đối mặt với thiếu hụt ngày càng lớn, đầu cũng muốn nứt ra, thật muốn vứt bút mặc kệ cho rồi, lát sau Lã Bố đi vào sân.
Kỳ Lân hỏi: “Lại làm gì đó?”
Lã Bố đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng chạy về mở rương lấy bạc để trước mặt Kỳ Lân, đúng lúc Cao Thuận trở về lấy giấy tờ đã được phê duyệt, hí ha hí hửng theo coi.
Lã Bố: “Thưởng tiền cho ngươi.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố đứng trong sân, giữa trưa nắng ấm chiếu lên nam nhân anh vĩ trông sáng sủa hơn cả ánh mặt trời, Kỳ Lân nhìn hắn, ba giây sau…
Từ trên không trung, một ngàn quyển sách ào ào rơi xuống, toàn bộ đều rơi trên người Lã Bố.
Lã Bố: “Có chuyện gì!”
Kỳ Lân hoan hô một tiếng, đứng dậy nhặt sách.
“Cuối cùng thì trợ giúp kỹ thuật cũng đến rồi–! Trời ạ! Lần này thái sư phụ thật đúng lúc!” Kỳ Lân cảm động muốn khóc, ôm một đống sách đi về phòng.
‘Phương pháp giám định mỏ sắt’, ‘Bí quyết chưng cất rượu – Rượu nho’, ‘Bí quyết chưng cất rượu – Rượu cao lương’, ‘Con đường nuôi heo làm giàu’, ‘Bản đồ phân bố khoáng sản vùng Tây Bắc Thần Châu cổ’, ‘Kỹ thuật rèn đúc thô sơ’… Nhiều vô số.
Lã Bố cũng lấy vài quyển lên lật tới lật lui, nghi hoặc đầy đầu.
Hơn % số chữ hắn đọc không hiểu nhưng vẫn cứ lật ra xem, bìa sách xanh xanh đỏ đỏ hắn vẫn hiểu được chút chút.
Lã Bố lấy một quyển, ngoẹo đầu lẩm bẩm: “Qua… Nhật…” ←[chữ giản thể đọc không hiểu]
“Ngươi biết đọc mấy chữ này luôn hả!”
Đột nhiên, Kỳ Lân muốn nổi xung thiên, giật lấy quyển ‘Long Dương thập bát thức’ trong tay Lã Bố, Lã Bố lại đọc quyển khác: “Phá quán…”
Kỳ Lân muốn phát điên: “Đừng xem!” Dứt lời cũng cướp luôn quyển ‘Phá quán tử phá suất’() Lã Bố đang cầm, lại nói: “Bắt đầu làm chính sự, tìm mấy người có chút đầu óc dưới quyền ngươi, gọi toàn bộ đến giáo trường đi, tìm cách kiếm tiền.”
Sau buổi trưa, trong giáo trường bày mấy bàn, Lã Bố và Điêu Thiền ngồi cùng nhau, khi Mọi người đã ngồi kín cả, Kỳ Lân mới ôm chồng sách tới, ‘rầm’ một tiếng ném lên bàn, nhìn quanh giáo trường, hỏi: “Đây đều là người chủ công chọn sao?”
Lã Bố thản nhiên đáp: “Đều là thân binh chính quy của Hầu gia, không có ai hơn đâu.”
Kỳ Lân gãi đầu, cảm thấy có hơi khó hiểu, lát sau lên tiếng: “Vậy cũng được, nhóm Cao đại ca đến đây trước đi.”
“Mọi người dựa theo hình vẽ…” Kỳ Lân mở bản đồ da dê: “Từ dãy núi phía Bắc Lũng Tây bắt đầu tìm. Trăm người một đội, đánh dấu những nơi này để tìm quặng chính.”
Trên bản đồ, Kỳ Lân đánh dấu chéo đỏ: “Mọi người tản ra, chia nhau tìm, tìm được như mẫu thì phân loại rồi làm dấu xuống chỗ đó, dựa theo bản đồ mà làm, đừng lẫn các loại quặng vào nhau đấy.”
Cao Thuận khen Kỳ Lân thông minh, Kỳ Lân lại nói: “Cứ vậy đi, cố gắng lên, sau mười ngày không cần biết tìm được bao nhiêu mẫu cũng phải trở về, không được để xảy ra xung đột với dân du mục.”
Cao Thuận lĩnh mệnh đi, Kỳ Lân lại gọi Trương Liêu đến, căn dặn: “Ngươi mang vài người đi thông báo cho từng nhà, mỗi nhà làm một cái giàn giống như bản vẽ này ở hướng Đông.”
Trương Liêu hỏi: “Đây là cái gì?”
Kỳ Lân cười nói: “Đây là giàn nho, xây từ dưới đất lên tới nóc nhà, cho ngươi một vạn người, không vội hoàn công, vừa làm vừa ngừng, đến đầu xuân năm sau hoàn thành là được. Giờ đem nhiệm vụ phân công ra, rồi quay lại tìm ta, ta có việc cần ngươi làm.”
Trương Liêu lĩnh mệnh rời khỏi, Lã Bố và Điêu Thiền còn ghé đầu nghiên cứu sách của mấy ngàn năm sau.
Điêu Thiền nghi hoặc hỏi: “Chữ này chắc là chữ ‘giàu’, nếu đọc cả câu thì là…”
Lã Bố nói tỉnh queo: “Nếu muốn giàu có thì sinh ít con…”
Kỳ Lân ‘bộp’ một tiếng lấy sách lại, ngoắc ngoắc Cam Ninh: “Ngươi đến thượng du sông Vị, đào toàn bộ cây giống ở đó đem về, cho ngươi tám ngàn người, lúc đào cây cần chú ý lấy bạch dương là chủ yếu, lấy vải bố quấn rễ rồi dùng dây thừng buột lại… Trên đây có bản vẽ, đọc chữ không hiểu cũng không sao, cứ dựa theo đó mà tìm cây đem về là được, các loại khác cũng lấy một ít, phối hợp với nhau một chút, trồng ngoài thành Lũng Tây, phòng bão cát đầu xuân sang năm…”
“Haizz… con bà nó chứ…” Cam Ninh nói: “Thuyền thì không cho, bảo ông đi trồng cây?”
Kỳ Lân hỏi ngược lại: “Đây không phải đang chuẩn bị vật liệu à, không có gỗ lấy gì làm thuyền?”
Lã Bố nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, đừng có nói nhiều!”
Kỳ Lân lại nói: “Gặp thủ vệ ở quan ngoại không cần giải thích với bọn họ làm gì, cứ nhổ cây rồi về. Sách này tặng ngươi coi như phí vất vả, đi đi, sáng mai khởi hành, nhớ trở lại trong vòng nửa tháng đó.” Dứt lời vứt quyển ‘Long Dương thập bát thức’ cho Cam Ninh.
“Trần Cung, ngươi lấy mấy quyển này về xem, cẩn thận xem xét coi nên chọn lựa thế nào, đợi Cao đại ca xác nhận mỏ quặng xong, ngươi chuẩn bị giúp đỡ tinh luyện ở ngay gần đó.” Kỳ Lân rút mấy quyển sách giao cho Trần Cung: “Chỗ nào không hiểu thì đoán, biết hình đọc hình biết thanh đọc thanh(), chữ lạ quá thì nhớ kỹ hoặc viết lại, rảnh thì tìm ta hỏi cũng được… Cứ như vậy đi, xong rồi.”
Kỳ Lân vỗ vỗ tay, đột nhiên Điêu Thiền hỏi: “Có gì ta có thể giúp không?”
Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn Điêu Thiền, cảm thấy nàng thật đã thay đổi, lát sau đáp: “Đầu xuân năm sau, ta dạy ngươi cách chiết nho, rồi ngươi dạy lại cho các binh sĩ nhân giống nho.”
Lã Bố cũng hí ha hí hửng hỏi: “Còn ta?”
Kỳ Lân liếc nhìn hắn, đứng dậy đi.
Lã Bố bám theo phía sau Kỳ Lân, nói: “Ta cũng theo ngươi tìm quặng nhé?” Ý là, ở trong nhà hoài gò bó khó chịu quá rồi, không bằng ra ngoài cho thoải mái.
Kỳ Lân bị hắn bám riết không tha, trong đầu đang suy nghĩ nhiều việc, mấy lần bị Lã Bố làn quên không xót cái gì, đành dừng bước: “Ngươi lấy hết tiền đem ra đây, phái người nhập quan mua lương, qua được mùa Đông năm nay là ổn rồi.”
Lã Bố nói: “Về đồ ăn ngươi không cần lo. Ta dẫn người vào thảo nguyên săn thú là được.”
Kỳ Lân: “Săn thú mùa thu, ý kiến hay…” Nói xong trong lòng chợt nghĩ, vào thảo nguyên Mông Cổ săn thú cũng coi như là một cách.
Lã Bố chủ động gánh vác một phần trách nhiệm, giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt, rốt cục Kỳ Lân cũng có thể thở ra, trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, nên nói với Lã Bố: “Đợi vài ngày nữa, Cao Thuận phân loại các loại quặng xong rồi, lúc đó ta đi với ngươi.”
Lã Bố nói: “Vậy ngươi tìm việc gì cho Hầu gia làm trước đi, suốt ngày ở trong phủ nghe hí khúc uống rượu, buồn chim lắm rồi. Hay là ngày mai điểm một vạn binh, ngươi làm quân sư, chúng ta giết về Trường An, cướp gì được thì cướp.”
Kỳ Lân: “…”
“Chủ công.” Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Hiện giờ, Trường An là nơi tuyệt đối không thể động vào, lần trước sau khi Viên Thiệu bắt bách quan nhà Hán, còn sắp xếp đặc khu, chúng ta phải giải quyết toàn bộ Tây Lương trước, đảm bảo không có người châm lửa ở sân sau mới có thể đánh được Trường An. Hiện giờ toàn bộ Tây Lương đều có ba phần e ngại ngươi không ai dám động, nhưng ngươi vừa gióng trống khua chiên rời đi, ở phía sau bọn họ sẽ lập tức nổi dậy, ngươi tin không?”
Lã Bố dường như đã hiểu.
Kỳ Lân nói tiếp: “Hàn Toại, Mã Đằng, Triệt Lý Cát đều biết chúng ta đến đây, không phải không dám động mà là đang quan sát tình huống, xem xem chúng ta chiếm Lũng Tây để làm gì. Là xâm thực Tây Lương hay là muốn đánh ngược về Quan Trung.”
“Nếu ta đoán không sai, mùa Đông năm nay hoặc đầu Xuân, ba nhà này sẽ phái tín sử xây dựng quan hệ.”
Lã Bố nói: “Dù sao thì cũng tìm việc cho ta tiêu khiển đi.”
Kỳ Lân đang muốn đi, hoàn toàn cạn lời: “Ngươi muốn tiêu khiển kiểu gì?”
Lã Bố trưng bộ mặt đơ đơ: “Kiểu gì cũng được.”
Kỳ Lân đề nghị: “Vậy ngươi đi tìm Công Đài, hai người nghiên cứu cách nuôi heo đi.”
Lã Bố cả giận: “Bẩn chết luôn, không đi!”
Kỳ Lân: “Hay ngươi đi giúp Văn Viễn dựng giàn nho?”
Lã Bố nhìn nhìn Kỳ Lân, gương mặt anh tuấn nở nụ cười ấm áp, nói: “Không đi.”
Khóe miệng Kỳ Lân mấp máy: “Cười ngu cái gì? Nếu không… cao lương ở thành Nam sắp chín rồi, đi nghiên cứu cách ủ rượu đi.”
Lã Bố lấy lại tinh thần: “Ngươi có đi không?”
Kỳ Lân kiềm khóe miệng: “Đương nhiên, một mình ngươi làm được cái gì?”
Lã Bố mừng rỡ nói: “Vậy thì còn được.” Vì vậy Lã Bố ngoắc ngoắc đuôi theo sau Kỳ Lân, xắn tay áo chuẩn bị làm một trận lớn.
——————————-
Chú thích:
‘Phá quán tử phá suất’ là bộ chính văn của bộ này nè.
Giải thích cách Kỳ Lân chỉ Trần Cung đọc sách: Có thể nói là đa số các chữ Hán được hình thành bằng phương pháp hình thanh, gọi là chữ Hình Thanh (形聲文字). Chữ Hình Thanh chiếm tới % toàn bộ chữ Hán. Chữ Hình Thanh là những chữ bao gồm hai phần: phần HÌNH (形) là phần thể hiện Ý NGHĨA CHÍNH của từ đó, đã được dùng từ lâu đời, và phần THANH (聲) là phần thể hiện CÁCH PHÁT ÂM chính xác của từ đó.
Ví dụ :
HÌNH THANH TỪ TẠO THÀNH
口
Chữ ‘Khẩu’ thể hiện hình ảnh ăn hoặc nói 未
Chữ này phát âm giống chữ ‘vị’ 味
Chữ ‘Vị’ của khẩu vị
Nên lúc đọc các chữ lạ mà ta không biết, chỉ cần đọc phần HÌNH hoặc THANH ta đã biết, là có thể tạm hiểu được chữ đó.