(Giải thích tựa chương: Ba huynh đệ Lưu hoàng thúc quần ẩu tráng sĩ…)
Ấn tượng đầu tiên khi Kỳ Lân nhìn thấy Lưu Bị là: Thật ra người này cũng không có béo lắm.
Nhưng Kỳ Lân vẫn phải thừa nhận là mình thua rồi, Lưu Bị kia mặt có nọng, cộng thêm hai vành tai to, hắn cưỡi ngựa làm cho hai trái tai lúc la lúc lắc, khiến Kỳ Lân chịu không nổi chỉ muốn phì cười thành tiếng.
Lưu Bị giục ngựa đến đối diện Lã Bố, hai người đứng cách nhau khoảng muời bộ, Quan Vũ, Trương Phi đi theo ngay phía sau, cảnh giác quan sát Lã Bố.
Lã Bố nhìn Lưu Bị, cảm giác chán ghét trong mắt khó lòng che giấu.
“Ngươi là Lưu Huyền Đức?” Lã Bố nói.
Lưu Bị nhẹ gật đầu, đáp: “Đô Đình hầu có gì chỉ giáo?”
Lã Bố quát: “Cũng là hậu duệ hoàng gia, sao lại ủy thân cho giặc?”
Lưu Bị cảm thấy rùng mình, trầm giọng nói: “Không biết ai là giặc? Xin hỏi Hầu gia, cướp chính quyền xưng tướng là giặc, hay kẻ giúp đỡ Hán thất, khởi binh diệt giặc cỏ mới là giặc?!”
Lưu Bị nói rất lớn tiếng, truyền ra khắp trận, mục đích quá rõ ràng.
Lã Bố cười lạnh: “Viên Thiệu là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên…”
Bí, lặng ngắt, Lã Bố quên lời.
Lã Bố suy nghĩ một hồi, mỉa mai: “Viên Thiệu là tên A Đẩu bất tài vô dụng!”
“???”
Lưu Bị chẳng hiểu gì cả.
Kỳ Lân lập tức cảm thấy quá đau khổ.
“A Đẩu bất tài vô dụng? Ý gì?” Lưu Bị dò hỏi.
Lã Bố vô cùng bực bội, nâng cao Họa kích nói: “Dẹp dẹp! Không nói nữa! Bây giờ ta nói rõ ràng với ngươi, ta tạm nương dưới trướng Đổng tặc, coi như ẩn nấp, đợi thời cơ giết giặc. Hôm nay ta không muốn lấy mạng ngươi, ngươi về đi. Sau còn gặp lại, nhớ kỹ lời Hầu gia nói hôm nay.”
Lưu Bị cảm thấy kính nể, cũng dịu giọng: “Chẳng lẽ Ôn Hầu đang chịu nhục, chờ thời cơ để…”
Lã Bố không kiên nhẫn nói: “Chính phải.”
Lưu Bị vội hỏi: “Tru diệt quốc tặc, không biết có chỗ nào cần dùng đến tiểu đệ hay không?”
Lã Bố đáp: “Không có. Các ngươi muốn đánh luân phiên hay hội đồng? Đến cả đi!”
Vẻ mặt Lưu Bị khó hiểu.
Quan Vũ vuốt râu nhìn Lã Bố một lát, chợt lên tiếng: “Nếu là muốn giết gian tặc, vì sao năm đó ngươi lại muốn bán chủ cầu vinh? Giết nghĩa phụ Đinh Nguyên của ngươi?!”
Lời này tức khắc đâm trúng chỗ đau của Lã Bố, Lã Bố đếch thèm đọc lời thoại nữa, lửa giận phừng phừng, phẫn nộ hét: “Nghênh chiến! Bọn tạp nham!”
Trương Phi đang đợi hết cả kiên nhẫn, lúc này cũng hét lớn một tiếng: “Để ông nội ngươi đánh với ngươi——-!”
Trương Phi giành trước lao ra, đánh ngang ngửa Lã Bố, trong phút chốc chỉ thấy trượng Bát Xà Mâu và Phương Thiên Họa kích không ai nhường ai. Một lát sau, Trương Phi không chống đỡ nổi, Quan Vũ và Lưu Bị gia nhập vào trận chiến, như đèn kéo quân đổi trận liên tục, vây quanh Lã Bố, Thanh Long Yển Nguyệt đao bất phân thắng bại liên tục hướng về Lã Bố chào hỏi.
Lã Bố được Kỳ Lân nhắc trước, đã có đề phòng, vừa thấy ba người cùng lên, liền giục Xích Thố lao ra vòng vây, ba huynh đệ Lưu Quan Trương thấy không thể vây, còn đang muốn đuổi theo, Lã Bố lập tức bỏ mặc hai người không để ý, một kích nghênh diện hướng Lưu Bị!
Kỳ Lân đợi chính là giây phút này đây, hô to một tiếng: “Lưu hoàng thúc! Một người đánh không lại chơi đánh hội đồng! Danh dự mà ngài cũng không cần! Ngài so với phường lưu manh chợ búa có gì khác nhau?!”
Quân Tịnh Châu cười vang, Quan Vũ lập tức đỏ mặt, trong quân Quan Đông cũng có người lớn tiếng nói: “Đánh sài lang, cần gì nói đạo nghĩa?!”
Ngay lúc Lưu Bị không biết nên đánh hay nên lui, chợt thấy sau quân Tịnh Châu mở ra một lối, có người chạy tới, nói: “Đổng thừa tướng có lệnh, truyền Ôn Hầu tạm thời ngừng chiến, hồi quan nghị sự—-“
Lã Bố ở đằng xa quát: “Cùng đám ô hợp tiểu nhân vô sỉ các ngươi đọ sức, giảm giá trị con người Hầu gia! Đi!”
Hàng ngũ phía sau quân Tịnh Châu hơi loạn khó nhận thấy, hai phe tạm thời đình chiến. Đám người Lưu Bị chịu nhục một phen, quay ngựa về doanh không đề cập tới.
Lã Bố nhập quan, Kỳ Lân ở trong trướng chờ. Hoàng hôn, Lã Bố mới mang theo cả người bụi bặm trở về. Vào trướng liền bỏ mũ, cởi giáp, nói: “Thu dọn đồ đạc, hai canh giờ nữa khởi hành, Đổng lão tặc muốn…”
“Dời đô?” Kỳ Lân hỏi.
Lã Bố dừng động tác.
Kỳ Lân giải thích: “Tôn Kiên tấn công Tị Thủy quan, nếu không thiếu lương thảo, lúc này có thể đã tiến quân vào Lạc Dương. Lí Nho hiến kế cho Đổng Trác, đề nghị hắn dời đô đến Trường An, hiện tại cũng không cần đánh, Đổng Trác yêu cầu hành quân suốt đêm?”
Lã Bố không lấy làm lạ nữa, gật đầu nói: “Đúng, cái gì ngươi cũng biết.”
Kỳ Lân cười cười, hỏi: “Tay bị sao vậy.”
Một tay Lã Bố hơi run khó nhìn thấy, tất nhiên là mất sức sau trận chiến với Lưu Quan Trương, hắn tháo bao cổ tay xuống, tùy ý vứt qua một bên, ngồi lên tháp thở phào một hơi.
“Xoa bóp cho Hầu gia.”
“Ngươi cần một mưu sĩ.” Kỳ Lân đẩy bàn dài ra, ngồi xuống bên cạnh, một tay nắm khuỷu tay Lã Bố, tay còn lại dùng sức xoa bóp.
Lã Bố trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Chuyện hôm nay, ngươi làm sao biết được? Mấy hôm trước, Hầu gia thấy ngươi đốt gì đó, là bốc quẻ à?”
Kỳ Lân mới đầu hơi ngẩn ra, xong thuận theo đáp: “Xem như vậy đi. Được rồi được rồi! Không nói chuyện này nữa! Tổng kết hậu chiến của ngươi đâu?”
“…”
Lã Bố chỉ thấy mỗi lần nói chuyện với tên tiểu binh này, chưa đến ba câu là muốn nổi xung thiên. Y như một đóng bông vải, muốn đánh cũng không biết phải đánh từ chỗ nào.
Lã Bố nửa nằm trên tháp, suy nghĩ một hồi, sát khí bừng bừng: “Một đám gian trá, dám đánh hội đồng ta, làm gì được Hầu gia?”
Kỳ Lân cười giảo hoạt: “Bọn họ là huynh đệ kết nghĩa, đồng sinh cộng tử, Trương Phi đánh không lại, hai người Lưu, Quan tất nhiên sẽ liều mạng lên cứu, nếu không để ngươi chém hắn làm đôi mới được hả?”
Lã Bố “Ừ” một tiếng, nói: “Nhân chi thường tình.”
Kỳ Lân dò hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Hình như Lã Bố hơi dao động, vẫn lạnh lùng quở trách: “Làm càn.”
Kỳ lân mỉm cười, Lã Bố lại hỏi: “Cười cái gì.”
Kỳ Lân: “Cười Lưu Bị.”
Lã Bố nhíu mày: “Ngươi còn chưa nói, quân Quan Đông hơn mười lộ chư hầu, sao chỉ nói Lưu Bị khó đối phó?”
Đầu ngón tay Kỳ Lân từ khuỷu tay Lã Bố ấn một đường xuống dưới, không để ý nói: “Tên Lưu Bị kia là sao quả tạ, cứ nói ‘Nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố’; thực tế phải nói là ‘Nhân trung Lưu Bị, mã trung Đích Lô() mới đúng’.”
Lã Bố híp mắt lại hỏi: “Có ý gì?”
Kỳ Lân nói: “Lưu bị gia nhập liên minh diệt Đổng, không bao lâu liên minh tan rã, vì thế hắn đến Từ Châu đầu nhập vào Đào Khiêm, chưa được mấy ngày Đào Khiêm bệnh chết…”
Lã Bố hít một hơi, khẩn trương nói: “Đây là thiên cơ?”
“Tào Tháo sắp đánh đến Từ Châu, cho nên Lưu Bị đến mượn Triệu Vân chỗ Công Tôn Toản, dẫn binh cứu viện; không bao lâu sau Công Tôn Toản cũng chết, Lưu Bị lại đầu nhập vào Lã…” Suýt chút Kỳ Lân lại lỡ miệng, vội sửa: “Từ Châu cũng bị Tào Tháo diệt.”
Lã Bố giễu cợt: “Ăn nói khùng điên.”
Kỳ Lân: “Lưu Bị lại đi Hứa Xương, dạo một vòng trước ngai thiên tử, tiếp nhận ‘Y Đái chiếu’() của Hán Hiến đế, thuận tiện làm Đổng Thừa liên lụy chết luôn.”
Lã Bố vội hỏi: “Khoan khoan, ngươi mới nói gì?” Lã Bố khoát tay ý bảo Kỳ lân lặp lại lần nữa, trên mặt mang theo ý cười.
Kỳ Lân không để ý hắn, cứ nói: “Vì thế Lưu Bị lại đến Kinh Châu nương tựa Lưu Biểu, ít lâu sau Lưu Biểu bệnh chết, Lưu Bị nhân cơ hội đó thu thập Kinh Nam, lúc Tôn Quyền thảo phạt Kinh Châu, Lưu Bị liền nói ‘Kinh Châu là của Lưu Kì’, ngay sau đó Lưu Kì chết. Nương nhờ vào ai là người đó chết, không có ngoại lệ.”
“…”
Lã Bố cười to: “Sao ngươi biết? Đây là chuyện sau này à? Hầu gia đâu? Hầu gia thì sao?”
Kỳ Lân bóp đến cổ tay lã Bố, hổ khẩu của hai người nắm lại với nhau, cười tủm tỉm nhìn Lã Bố, chậm rãi nói: “Vài năm hoặc là mười mấy năm sau, tất cả những chuyện này đều sẽ xảy ra. Còn chuyện của ngươi, ta không được nói.”
Sắc trời hoàng hôn, ngọn đèn trong trướng lả lướt, ánh sáng rọi lên gương mặt thanh tú của Kỳ Lân, này môi hồng răng trắng, này gương mặt trắng nõn, đôi mắt thông minh hoạt bát.
Lã Bố nhíu mày, trong mắt xuất hiện một chút ghét bỏ, lật tay, tóm chặt cổ tay Kỳ Lân, lạnh lùng nói: “Ngươi đoạn tụ?”
Kỳ Lân hồn nhiên không ngờ trí tưởng tượng của Lã Bố bay xa như vậy, ngạc nhiên nói: “Không phải, hỏi chuyện này làm gì?”
Thế này Lã Bố mới nghi hoặc thả nhẹ tay, không nhìn mặt Kỳ Lân nữa, lần nữa chìm vào trầm tư.
Kỳ Lân hỏi: “Hầu gia suy nghĩ chuyện gì?”
Lã Bố thuận miệng đáp: “Nghĩ xem tối nay ăn gì.”
“…”
Biết mình lỡ miệng, Lã Bố cả giận nói: “Nghĩ lần này hồi kinh nên làm thế nào.”
Kỳ Lân nghĩ lại còn rùng mình gật gật đầu, nhắc lại: “Ngươi cần một mưu sĩ.”
Lã Bố lơ đãng phất tay nói: “Ngươi là mưu sĩ của bản hầu.”
Kỳ Lân dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy nói nãy giờ như đàn gảy tai trâu, lắc đầu đứng lên.
Hổ Lao quan bị vứt bỏ, nội trong một đêm thành phòng không nhà trống, chỉ còn lại Tướng kỳ lúc trước dùng để dụ địch còn bay phất phới trên cổng thành, bầu trời sấm rền từng trận, dường như báo hiệu mưa to sắp đến.
Kỳ Lân và Cao Thuận ngồi trong một chiếc xe ngựa, Kỳ Lân lén nhìn Cao Thuận một cái, loạt xoạt mở ra một tờ giấy.
Cao Thuận nhíu mày hỏi: “Muốn viết gì đó?”
Khóe miệng Kỳ Lân khẽ cong, đáp: “Không phải mật thư thông đồng với địch đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, Cao đại ca đừng có lo.”
Cao Thuận nở nụ cười, lại nói: “Những vật có thể truyền tin như giấy bút, dễ gây hiểu lầm không đáng có, ít tiếp xúc thì tốt hơn.”
Kỳ Lân gật gật đầu, lấy que than nhỏ bắt đầu viết chữ vẽ tranh, nhưng giấy Tuyên Thành vừa mềm vừa mỏng, cứ dặt dẹo phe phẩy, Cao Thuận nhìn một hồi, xoay người, đưa lưng cho Kỳ Lân.
Kỳ Lân nhờ trên lưng Cao Thuận bắt đầu viết thư:
Thái sư phụ thân ái:
Đến Tam quốc mấy ngày, con rất nhớ ngài.
Tâm tư Lã Bố rất khó nắm bắt, có đôi khi con nghi ngờ hắn không có ngốc như vẻ ngoài, nhưng mà hôm nay con cũng chiếm được lòng tin của hắn rồi.
Thông qua trận chiến với ba huynh đệ Lưu Bị, hắn bắt đầu học được thói quen rút kinh nghiệm sau mỗi lần thất bại, cũng hiểu được thế nào là huynh đệ kết nghĩa, thuộc hạ trung thành, cùng với những nhân tố phụ trợ khác.
Con có lập một kế hoạch, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, có lẽ sẽ tiến hành từ từ đến khi đạt mục đích – giúp hắn xây dựng chỗ đứng trong loạn thế.
Nhưng nếu trong kế hoạch xuất hiện sai lầm, có lẽ con sẽ chọn người khác, một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của con là, từ từ cãi thiện danh tiếng của hắn. Tên tuổi tên này thật sự là quá kém, quả thật có thể dùng từ ‘tiếng xấu’ để diễn tả. Cho nên con cảm thấy: Trước hết, không nên vội vàng để hắn gặt quá nhiều thành quả trong mấy trận chiến, ngược lại lợi dụng một ít tranh chấp để hắn nhượng bộ, nếu đổi được danh tiếng tốt về sau càng có lợi.
Sau khi có được thanh danh, bước tiếp theo đã có thể giúp hắn thành lập nhóm thành viên chính trị nòng cốt, dù sao thì nếu chỉ dựa vào con với Cao Thuận, cùng với Trần Cung sắp xuất hiện trong tương lai gần thì không thể nào lo xuể được.
Nhân tiện nhắc đến: Cao Thuận đại ca là một người rất tốt, con đang mượn lưng của hắn để viết thư cho ngài đây.
Chúc ngài an khang.
——Tiểu Hắc
Cao Thuận liếc mắt qua lá thư một cái, lấy làm lạ hỏi: “Đây là chữ gì?”
Kỳ Lân cười đáp: “Chữ vuông.”
Kỳ Lân đang định mồi lửa đốt thư, đột nhiên nghĩ đến một việc rất phiền phức, Cao Thuận còn đang nhìn.
Kỳ Lân ngượng ngùng nói: “Đại ca có… hỏa chiết không?”
Cao Thuận không hiểu nói: “Hỏa… chiết?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Lân ra tay, bắt đầu mò lung tung trên người Cao thuận.
Cao Thuận mờ mịt, cuối cùng từ trong lòng Cao Thuận, Kỳ Lân lấy ra được hai cục đá, nhẹ nhàng nói: “À há! Thì ra các ngươi dùng cái này.”
Kỳ Lân quẹt đá đánh lửa, tia lửa tóe ra, đồng thời âm thầm thôi thúc tiên thuật, phừng một tiếng phụt ra một cầu lửa to bự.
“…”
“Chuyện gì vậy!”
Trong nháy mắt, Cao Thuận rơi cằm xuống đất, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy đá đánh lửa có thể tạo ra cầu lửa.
Kỳ Lân cười xòa nói: “Cao đại ca món đồ chơi này thật lợi hại! Đá thần!”
Giấy viết thư hiển nhiên đã ra tro, Cao Thuận thắc mắc muốn nổ đầu, nhận lại hai viên đá đánh lửa ra sức ma sát, thế nào cũng không gặp được kỳ tích mới xảy ra.
Kỳ Lân giơ tay, giấy viết thư bị đốt thành vô số tro tàn bay ra khỏi xe ngựa, Lã Bố cách đó không xa nhìn thấy tràn ngập nghi ngờ, theo tiếng gió truyền đến nghe được tiếng cười đùa ồn ào của Kỳ Lân với Cao Thuận.
——————————-
Chú thích:
Đích Lô là ngựa của Lưu Bị
Y Đái chiếu, chiếu thư trong đai ngọc, là sự kiện Hán Hiến đế muốn lấy lại quyền lực từ tay Tào Tháo nên lấy máu viết chiếu thư giấu trong vạt áo, hòng triệu tập những người còn trung thành với thiên tử. Mã Đằng vào triều, thấy Tào Tháo chuyên quyền, nên cùng Đổng Thừa, Lưu Bị, Vương Tử Phục, Cát Bình… hơn mười người, âm mưu ám hại Tào Tháo, để nhân đó dẫn quân thâm nhập Trung Nguyên. Nhưng lúc đó, Lưu Bị đi xa đánh Viên Thuật, Đổng Thừa không làm nên việc gì, ở Tây Lương lại có nhiều việc nên Mã Đằng lại phải trở về Tây Lương. Sau này kế hoạch thất bại, Đổng Thừa, Vương Tử Phục, Cát Bình… Đều bị Tào Tháo giết chết.