Ngày tháng
Thực ra mình và đại sư huynh, nhị sư huynh phá huân (ăn mặn) giới từ lâu rồi. Hôm đó, tụi mình đi khất thực hộ sư phụ như thường lệ. Trên đường, tụi mình bắt được nào là thỏ hoang, gà rừng các loại đem nướng tuốt, thật là đã cơn thèm! Sau đó mới tới lượt xin chút trai phạn mang về cho sư phụ ăn.
Cứ nghĩ tới chuyện sư phụ chẳng có chút máu thịt nào ăn, quá là đang thương đi. Thế nên, tụi mình ba đứa quyết định hôm nay đem trộn thịt thỏ vụn vào trong bát cơm, để sư phụ xơi cho ngon lành.
Tụi mình mang cơm trộn thịt về nhưng tìm không thấy sư phụ. Thật là bực mình ghê! Cuối cùng mới phát hiện ra sư phụ ở trong một sơn động nhỏ.
Thấy tụi mình, lão ta giật bắn người, vội vội vàng vàng đưa lưỡi liếm qua liếm lại quanh miệng. Nơi góc miệng vẫn còn thấy chút lông gà chưa liếm hết. A ha! Thì ra lão trốn trong sơn động để nướng cánh gà!
“Các con đã thấy cả rồi, thầy cũng chả giấu nữa. Thầy thèm quá, nhưng sợ các con cười chê, nên đợi các con đi khất thực mới kiếm chút thỏ hoang, gà rừng chi đó ăn.” Lão nói mà mặt đỏ bừng.
“Sư phụ à, thầy làm vậy không ổn rồi! Đi nào, hôm nay con mời, mình đi ăn hải sản!” Nhị sư huynh nói.
Ngày tháng
Tụi mình cứ đi mải đi miết, chợt đại sư huynh phía trước hét lớn: “Nguy hiểm! Có yêu quái! Nấp mau!”
Chỉ thấy sư phụ tí tí tởn tởn ngóc đầu lên nói: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi to lớn cỡ nào? Mau cho ta xem coi!”
He he! Lão trọc này tự nhiên lại hứng thú với yêu quái.
Đại sư huynh đi trước tranh công, chẳng mấy chốc mà đã tóm được yêu quái.
Sư phụ vội ưỡn người lên hỏi: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi.”
Đại sư huynh đưa tay ra. A! Thì ra là một con dế! Trên lưng con dế có bốn chữ: Vĩnh viễn bất tử.
Nhưng thực sự là nó ngủm rồi còn đâu.
Sư phụ nhìn con dế, vẻ mặt trở nên rất kỳ dị. Ngây ra hồi lâu, lão đột nhiên nói: “Con dế nhỏ, biết hát ca, hai râu dài, dựng thẳng đứng…”
“Ta khinh! Sư phụ, thầy không sao chứ?” Đại sư huynh hỏi han.
“Ta không sao.” Sư phụ đáp. “Nào ngờ con dế nhỏ xiu xíu mà cũng muốn ăn thịt ta!”
“Nó không muốn ăn thịt thầy đâu. Con hỏi nó rồi.” Đại sư huynh nói. “Nó bảo nó chỉ muốn nhờ vả thầy! Xin xỏ thầy xong rồi tha hồ lười biếng khỏi phải làm gì, chỉ có hát ca, chẳng phải khoái sao?”
“Hả? Con dế này trông quen quen, dường như gặp rồi thì phải.” Sư phụ nói.
Nhị sư huynh vội đáp: “Đúng! Nó chẳng phải lão Thần Vũ Trụ trong truyện Bảy Viên Ngọc Rồng sao?”
Sư phụ nói: “Con nhìn xem, đôi râu dài của nó mới cá tính làm sao! Ngộ Không, có thể đem chúng gắn lên trán ta không?”
“Được thôi! Đấy là thầy muốn con làm nhá, chớ có hối hận.” Đại sư huynh nói rồi gắn hai sợi râu dế lên cái đầu bóng thín của sư phụ.
Sư phụ soi gương, vuốt vuốt sợi râu, trông phát tởm đi được.
Oh! My God!