"Tớ sắp phải làm chương trình, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, " Tả Y Y không kiên nhẫn nói, "Nếu như cậu không có việc gì, tớ cúp điện thoại" . Không đợi tôi trả lời, trong điện thoại đã truyền đến âm báo bận. Tôi vô lực mà ngã xuống ghế sa lon, sững sờ nhìn trần nhà trắng loáng, bắt đầu ngẩn người. Cuộc điện thoại vừa rồi sẽ bị cho ăn canh bế môn tuyệt đối là trong dự liệu của tôi, bởi vì nhất định Tả Y Y đã hiểu lầm, nàng tưởng rằng Trần Kiệt quả thật là bạn trai của tôi. Thật ra chỉ cần đơn giản giải thích một câu là được rồi, chẳng biết tại sao lòng của tôi lại căng thẳng, không có biện pháp thoải mái đem chân tướng nói cho nàng biết. Tả Y Y thích tôi, tôi thích Tả Y Y, như vậy. . . có thể ở cùng một chỗ, quả thật đơn giản như thế? Lúc những người bạn cùng lứa bên cạnh bắt đầu kết hôn, tôi lại phát hiện mình thích con gái - rõ ràng mấy hôm trước tôi còn tưởng tượng mình nấu ăn cho chồng tương lai, nhưng hôm nay lại phát hiện mình thích Tả Y Y, chẳng lẽ đó không phải là mê muội nhất thời sao? Chẳng lẽ không phải vì nụ hôn như giấc mơ kia mà dẫn đến mê hoặc sao? Nhưng nếu như tôi không thích Tả Y Y, vậy tại sao tim lại đập nhanh như thế? Tại sao lại sợ đến mức cái gì cũng không thể nói ra miệng?
Trong đầu không ngừng nghĩ đến những thứ vô nghĩa, tôi mặc dù còn nằm trên ghế sa lon, lại thấp thỏm bất an như nằm trên biển Chết. Khi gần giờ, tôi cảm giác mình bị đè nén đến mức sắp chết. Không nói trước cho Tả Y Y, tôi cầm lấy chìa khóa, mặc áo khoác vào, gần như vô thức chạy tới phụ cận công ty radio của nàng. Ngay bây giờ, tiết mục của Tả Y Y vừa mới bắt đầu, tôi đi bộ đến tiệm Mc Donald gần đó, gọi một ly sữa sôcôla nóng, sau đó liền yên lặng ngồi một mình ngẩn người bên cửa sổ. Nhìn gương mặt mờ mờ phản chiếu ở trong cửa sổ, tôi lúc này mới có chút hồi phục lại tinh thần. Xúc động chạy tới như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như chờ một lát gặp được Tả Y Y, tôi lại nên nói cái gì?
Đầu sắp bị những suy nghĩ miên man không dứt của mình làm cho nứt ra, tôi nhìn xung quanh một cái, ngoại trừ một vài khách hàng lẻ tẻ đang xếp hàng mua thức ăn vặt, trong Mc Donald cũng chỉ có một mình tôi ngồi ngốc bên cửa sổ. Tôi thở dài một hơi, giày vò mình bằng những suy nghĩ lung tung như vậy, chi bằng lấy quyển nhật ký ra chuyển sự chú ý.
Giống như đà điểu giấu đầu mình trong đống cát trốn tránh sự thật – bây giờ đây là chuyện duy nhất tôi biết làm.
". . . Tiệc tối mừng năm mới không khởi đầu như thế trên TV, ở khoảnh khắc này dường như đạt tới. . . đỉnh cao".
Hình như cuộn phim đã chiếu xong rồi, màn hình TV một mảnh tối đen. Đứng trong phòng khách, tôi chỉ cảm thấy cả người của mình không được tự nhiên - Hoa Tiện Lạc đã biết, tôi thích con gái. Cũng không phải tôi sợ để cho người khác biết giới tính của mình, lúc còn sống, đối với chuyện này tôi không quan tâm. Chính là bây giờ đã chết rồi, mà chỉ có duy nhất Hoa Tiện Lạc có thể thấy được tôi nghe được tôi, nếu như nàng cảm thấy chán ghét người đồng tính thì phải làm sao bây giờ? Nếu như nàng vì vậy mà cự tuyệt giữ tôi lại ở nhà nàng viết nhật ký thì làm sao bây giờ? Nếu như nàng cự tuyệt nói chuyện với tôi thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không phải chưa từng biết qua mùi vị bị người khác nhục mạ vì giới tính của mình, cũng chính vì như thế, tôi mới càng sợ hãi.
Nhưng tôi đã quên, Hoa Tiện Lạc không phải là một cô gái bình thường. Nàng lấy điều khiển tắt TV, sau đó xoay đầu lại khẽ cười với tôi: "Hiện tại, tâm tình của tôi tốt hơn nhiều rồi. . . cám ơn" .
Tôi sững sờ, nhưng ngay sau đó cứng nhắc mà đáp lại nàng: ". . . Không cần cám ơn" . Đối thoại như vậy là bình thường sao?
"Tôi chưa từng chơi đến điên loạn giống như cô vậy, " Nàng lại có chút đăm chiêu nói: "Xem ra, tôi thật đúng là một người trầm lặng". Nghe ngữ khí nói chuyện của Hoa Tiện Lạc, hình như thật sự nàng vui vẻ không ít. Ngược lại, đang ở trong trạng thái lúng túng như tôi lại không biết phải nói gì với nàng.
"Hôm nay cũng sắp qua, " Không để ý chút nào đến sự lúng túng của tôi, Hoa Tiện Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, "Cô không cần viết nhật ký sao?" Nói xong, nàng vừa đứng lên, vừa lấy tay che miệng ngáp một cái.
"A, thiếu chút nữa đã quên rồi" . Tôi phục hồi tinh thần lại, có chút bồn chồn gật đầu. Hoa Tiện Lạc tự nhiên khiến tôi càng thêm mất tự nhiên, giống như người có khuynh hướng đồng phản không phải là nàng. Hoa Tiện Lạc cẩn thận lấy đĩa ra, cất kỹ, sau đó tắt đầu DVD, sau đó thản nhiên đi tới cạnh cửa tắt đèn phòng khách, cuối cùng chậm rãi trở lại trước cửa phòng ngủ của mình, ngay lúc tôi tưởng rằng Hoa Tiện Lạc sẽ đi thẳng vào phòng ngủ, nàng lại đứng ngay tại chỗ xoay đầu lại nhìn tôi.
Hoa Tiện Lạc nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon" .
Tôi bối rối trả lời: "Ngủ ngon" .
Đây là, lời tạm biệt đêm nay của tôi và Hoa Tiện Lạc" .
Người thản nhiên như Hoa Tiện Lạc, có lẽ trên đời ít có. Tôi vô lực dựa đầu mình vào cửa sổ, nhịn không được thở dài thật sâu. So với Hoa Tiện Lạc, tôi giống như con chuột chạy qua đường, sợ hãi chạy khắp nơi tìm hang để chui - không thể tin được chính mình đã yêu Tả Y Y, không dám đối mặt với tình cảm đó của mình cùng Tả Y Y. Nếu như phát hiện bạn hoặc đồng nghiệp của mình là người đồng tính, tôi tuyệt đối sẽ không sợ hãi đến như thế - ví dụ như Trần Kiệt. Hiện tại sở dĩ tôi như đà điểu né tránh sự thật, chỉ bởi vì tôi phát hiện "chính mình" đã yêu con gái. Hóa ra, tất cả sự thản nhiên tôi đã từng có đều là biển hiện "Đứng nói chuyện sẽ không đau hông", một khi chuyện thật sự xảy ra trên người mình, tôi ngay lập tức liền sợ hãi nhiều hơn. Ánh mắt người khác, phản ứng của người nhà, tương lai không xác định, thì ra cuộc sống hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ của chính mình - cũng còn chưa hề chính diện đáp lại tình cảm của Tả Y Y, tôi cũng đã suy nghĩ nhiều như vậy, giống như một kẻ ngu ngốc. Không được, càng nghĩ càng loạn, tôi cuống quít đút đầu đà điểu của mình vào lại trong đống cát. [DG Vạn: bạn Phạm thật là. . . ]
"Ngày tháng năm , trời trong
Có lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua, hôm nay biểu hiện của tôi trước mặt Hoa Tiện Lạc vô cùng cẩn trọng, muốn không được tự nhiên bao nhiêu liền có bấy nhiêu không được tự nhiên. Rốt cuộc, lúc chỉ có hai người chúng tôi lên thang máy, Hoa Tiện Lạc vừa ngẩng đầu nhìn con số không ngừng thay đổi trên bảng báo số tầng, vừa nói: "Lâm Tấu, tôi phát hiện cô rất để ý cái nhìn của người khác đối với cô" . Mặc dù giọng nói không nghiêm khắc, nhưng lại lộ ra một chút trách cứ không để cho người khác phản bát.
Tôi khó hiểu mà nhìn nàng.
"Yêu người nào là chuyện của mình, sao phải để ý tới người khác nghĩ thế nào?" Hoa Tiện Lạc nhìn thoáng qua tôi, nhàn nhạt nói.
Tối rốt cuộc hiểu nàng chỉ cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ trả lời nàng: "Đạo lý này tôi hiểu" . Đối với việc đột nhiên trách cứ của Hoa Tiện Lạc, tôi thậm chí có chút cảm động. Nàng thật sự xem tôi là bạn mới tận tình khuyên bảo nói ra những lời này, dường như nàng đã quên tôi là một người đã chết, căn bản không cần học những cái gọi là đạo lý nhân sinh này. Nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc trên mặt nàng như vậy, tôi âm thầm thở dài một hơi. Nếu như, lúc còn sống tôi có thể biết Hoa Tiện Lạc, thật là tốt biết bao - tôi lần đầu tiên, có ý nghĩ như vậy.
Hoa Tiện Lạc cũng không chú ý tới suy nghĩ phức tạp trong lòng tôi, nàng tiếp tục hỏi: "Đã không thèm để ý, vậy sao cô còn. . ." .
"Tôi sợ, " Tôi chỉ có nước thành thật nói cho nàng biết, "Sợ cô vì vậy mà chán ghét tôi" .
Trả lời thẳng như vậy khiến cho Hoa Tiện Lạc sững sờ há to miệng, hơn nửa ngày nàng mới lộ ra nụ cười oán trách với tôi, rồi lại nhướng mày, khóe miệng còn lưu một chút mỉm cười. Hoa Tiện Lạc như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nhưng lại không biết làm gì. Nàng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm mặt của tôi, đột nhiên lại hỏi: "Sao không tới tìm cô?"
Tôi lại khó hiểu mà nhìn nàng.
"Bạn gái của cô, " Nàng tiếp tục nói, "Sao không thấy cô ấy tới tìm cô?"
Không ngờ Hoa Tiện Lạc lại hỏi vấn đề này, sững sốt hai giây, tôi nhẹ giọng trả lời: "Chúng tôi đã chia tay rồi" . Vốn định nói cho nàng biết thật ra An Nghiên có đến tìm tôi, chỉ là tôi không có biện pháp làm cho nàng nhìn thấy mình thôi, nhưng lại cảm thấy nói như vậy có chút dư thừa, liền trực tiếp nói cho nàng kết cục cuối cùng của tôi cùng An Nghiên. Hoa Tiện Lạc hình như cũng không ngờ tới tôi sẽ trả lời như vậy, nàng có vẻ hơi kinh ngạc nhìn tôi, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, nàng mới lại nhẹ nhàng khẽ gật đầu, không hề truy vấn. Nếu như tôi là nàng, tôi còn có thể hỏi loại câu hỏi nhiều chuyện tới cực điểm: "Vậy cô ấy có biết cô đã chết không" như vậy không - có thể thấy Hoa Tiện Lạc là người vô cùng hiểu được "Tới điểm liền dừng" . Chỉ tán dóc vài câu như vậy, tâm tình vốn rối rắm của tôi lập tức buông lỏng không ít, ít nhất trên đường đi đến cửa hàng hoa, tôi không hề nhìn chằm chằm mặt Hoa Tiện Lạc xem nàng có biểu lộ một chút cảm giác chán ghét với tôi hay không. Chỉ cần có một chút, tôi liền sẽ rời đi.
Sau khi đến trước cửa hàng hoa, vẫn không thấy được bóng dáng của tiểu Ninh. Theo Hoa Tiện Lạc nói, tiểu Ninh nàng bị bệnh, hơn nữa là bắt đầu bệnh từ hôm trước - cũng chính là ngày tiểu Ninh mang tên "đại lừa đảo" đó đến nhà Hoa Tiện Lạc.
Tôi có chút áy náy nói với Hoa Tiện Lạc: "Tôi thật đã đùa quá mức sao?" Nếu như không phải do tôi dọa tiểu Ninh, Hoa Tiện Lạc căn bản không cần tự mình làm những công việc vụn vặt vốn do tiểu Ninh phụ trách, nói ví dụ như quét dọn. Mà hình như Hoa Tiện Lạc không thèm để ý chút nào, nàng chỉ cười xoay đầu lại nhìn thoáng qua tôi, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục xoay người quét những hạt bụi trên mặt đất mà chỉ có Hoa Tiện Lạc mới có thể nhìn thấy. Sau khi hoàn thành hết tất cả công việc vụn vặt, Hoa Tiện Lạc giống như bình thường ngồi vào trước quầy xem đơn đặt hàng, tôi thì yên tĩnh đứng ở một bên không quấy rầy nàng nữa. Hình như tôi có lẽ đã quen mỗi ngày yên lặng quan sát Hoa Tiện Lạc như vậy, không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng đi theo người có thể trao đổi cùng mình này, có thể không cho tôi cảm giác sâu sắc chuyện mình đã chết.
Không bao lâu, người đàn ông bụng phệ mỗi ngày đều đến tiệm nịnh nọt không ngoại lệ lại xuất hiện, nhìn Hoa Tiện Lạc như mọi ngày nhàn nhã ứng phó người đàn ông đó, tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đợi tên bụng phệ rốt cuộc cất bước, lại tới người đàn ông cao gầy. Hắn đeo kính đen, bộ dáng nhã nhặn, bộ dạng cũng coi như đẹp trai. Sở dĩ tôi dùng từ "lại" này, chỉ vì người đàn ông đó từ lúc bước vào đến khi rời đi ánh mắt cũng chưa từng dịch khỏi người Hoa Tiện Lạc, tâm tư của hắn có lẽ cũng không có gì khác gì tên bụng phệ kia. Hoa Tiện Lạc – đóa hoa hồng yêu kiều đặt ở giữa bụi lá này, dẫn đến hết con ong mật này đến con ong mật khác, rốt cuộc con nào mới có thể lấy được mật của đóa hoa hồng say đắm lòng người này đây - tôi thật sự rất tò mò. Chờ đến khi người đàn ông nhã nhặn cuối cùng cũng bị Hoa Tiện Lạc đối phó xong, đã là chuyện của nửa giờ sau. Người đàn ông nhã nhặn mua một bó hoa hồng gương mặt tươi cười cất bước rời đi, Hoa Tiện Lạc ngồi trở lại trên ghế đột nhiên khe khẽ thở dài, trong mắt lộ ra một chút mệt mỏi bình thường hiếm thấy. Có lẽ là bởi vì đêm qua ngủ quá muộn, lại có lẽ vì chán ghét ứng phó người đàn ông có dụng ý khác, Hoa Tiện Lạc như thế khiến tôi đột nhiên có chút đau lòng. Thiên nga cho dù ưu nhã xinh đẹp, nhưng nếu lẻ loi một mình dạo chơi trên hồ, khó tránh cô đơn khiến cho người ta thương cảm. Tôi cảm thấy được, Hoa Tiện Lạc cần phải có một người ở bên cạnh nàng, mà không phải sống cuộc sống một mình như bây giờ.