“A, món mới nha, em muốn ăn món này, món này, món này nữa, ô ô... Làm sao đây, món nào cũng ngon hết, món nào em cũng muốn ăn.”
“Em ăn hết được sao?”
“Ăn không hết thì anh ăn chứ sao.”
“Em đúng là tiểu quỷ tham ăn!”
“Cái gì mà tiểu quỷ chứ? Không phải là anh rõ nhất sao, hôm qua anh còn nói em “lớn” rồi đấy!”
“Phốc...”
Ở một nơi hẻo lánh có một tiệm bánh ngọt nhỏ nhưng lại được trang trí với phong cách rất ấm áp. Trong tiệm, một đôi tình nhân đang mắng yêu nhau làm không ít khách trong tiệm cười trộm, thỉnh thoảng họ còn vểnh tai lên nghe một chút nội dung “ướt át” giữa họ.
Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phòng bếp đi ra, trong tay là mấy dĩa bánh ngọt vừa mới làm xong. Gương mặt cô nhỏ nhắn lại có vẻ hơi ngốc nghếch, cô nở nụ cười điềm đạm, dịu dàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, muốn ăn gì.”
“Ô ô... chị Thẩm, chị phải đòi lại công bằng cho em, rõ ràng là anh ấy ăn hiếp em mà.”
“Chị Thẩm, oan uổng quá.”
Thẩm Hạ Chí bật cười, đem bánh ngọt cho mấy vị khách quen rồi gõ đầu cô gái nhỏ một cái: “Em nha, đừng có lúc nào cũng bắt nạt Đại Hùng, cẩn thận sau này cậu ta không cần em nữa.”
“Anh ấy dám!” Tiểu Kỳ lập tức bày ra bộ dạng Mụ Dạ Xoa, làm không ít khách ôm bụng cười lăn lộn.
Thẩm Hạ Chí cũng che miệng cười, tiệm bánh này của cô giống như một gia đình nhỏ, khách đến đây sẽ dần dần yêu thích nơi này. Khách hàng không chỉ đến đây để thưởng thức tài nghệ của cô, thỉnh thoảng họ còn tìm cô tâm sự, chia sẻ nỗi niềm.
Cuộc sống như vậy còn gì mà không thỏa mãn chứ? Huống chi, cô còn có một tiểu bảo bối đáng yêu mà.
Thật ra thì, chỉ cần không nhớ đến người kia thì mọi chuyện đều tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần… không nghĩ đến anh.
Tiểu Kỳ thấy Thẩm Hạ Chí có chút trầm tư liền kéo kéo tay cô: “Chị Thẩm, chị đang nghĩ gì vậy?”
“À?” Thẩm Hạ Chí hoàn hồn: “Chị không nghĩ gì cả.”
Tiểu Kỳ lập tức gào to đứng phắt dậy, bày ra khuôn mặt đau khổ: “Chị Thẩm, em thật đáng thương mà.”
“Em làm sao vậy?” Thẩm Hạ Chí sờ sờ đầu tiểu Kỳ.
“Em... Em muốn kết hôn!”
“Cái gì?” Thẩm Hạ Chí giật mình, vội vàng nhìn về phía Đại Hùng: “Hai người muốn kết hôn?”
“Đúng vậy.” Đại Hùng đỏ mặt gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chị Thẩm, hôm nay chúng em đặc biệt tới đây đưa thiệp mừng cho chị, lúc chúng em kết hôn chị phải tới nhé. Chị… chị cũng coi như là người làm mai cho chúng em. Chị cũng biết đó, lần đầu tiên em gặp Tiểu Kỳ cũng là ở tiệm bánh này, hi hi.”
Thẩm Hạ Chí còn chưa lên tiếng thì Tiểu Kỳ đã ai oán cắt lời cô: “Ô... chị Thẩm, thật ra thì người ta không muốn gả sớm như vậy đâu... người ta mới mười tám tuổi à, còn cả tương lai tốt đẹp phía trước.”
Đại Hùng vội vàng lắc đầu: “Không được không được, tương lai của em phải có anh, anh cũng không còn nhỏ... ai biết được sau này em có bị người khác cướp mất không.”
“Ai thèm quan tâm anh chứ!”
Thẩm Hạ Chí nhìn hai người lại đấu võ mồm, bất đắc dĩ cười cười. Cô không nói nhiều nữa, cô biết hai người nhất định sẽ hạnh phúc. Mặc dù hai người này luôn cãi vã nhưng người ngoài lại nhìn ra được là họ rất ăn ý với nhau.”
Mười tám tuổi... Đúng là còn nhỏ, còn rất trẻ.
Nhưng không phải chính cô cũng gả cho Kì Thịnh khi mới mười tám tuổi đấy sao?
Tim, bỗng dưng đau nhói, khóe miệng không kiềm được cười khổ, anh... Cũng sẽ gọi cô là tiểu quỷ, nhìn cô thỉnh thoảng la lối om sòm, giương nanh múa vuốt thì cười ha hả giống như cô là một đứa bé vô lại làm nũng. Thế nhưng anh lại không tức giận, chỉ là cưng chìu nhìn cô cười, ở bên cạnh cô. Yêu anh quả thật là chuyện rất dễ dàng nhưng cuối cùng cô lại không thể giữ anh lại, thậm chí cô cũng không biết, từ đầu đến cuối anh có yêu cô hay không.
Mặc dù lúc đầu là anh tàn nhẫn, vô tình bỏ lại đơn ly hôn cho cô rồi thong thả rời đi. Cô đã từng đau lòng, cũng từng tuyệt vọng, nhưng... Cô có tư cách gì đễ oán trách anh chứ? Gả cho anh vốn là phúc khí mấy đời của cô, anh cưới cô cũng chỉ do lòng nhân từ của anh. Nhưng cuộc sống sau khi cưới không phải là rất ấm áp hạnh phúc sao? Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của cô?
Bất luận là anh có từng yêu cô hay không nhưng ít ra… cô yêu anh, yêu bằng cả trái tim, cô lo anh đau, la anh buồn… Có lẽ, đúng như lời anh đã nói, cô chỉ là một tiểu quỷ không hiểu chuyện cho nên cuối cùng anh mới không chịu nổi nữa mà rời bỏ cô, bỏ cô lại một mình.
Vậy nếu như... Nếu như cô đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, không còn là một tiểu quỷ bướng bỉnh thì anh… có quay lại bên cạnh cô không?
Kỳ Thịnh, bây giờ em đã rất biết chuyện rồi, anh có còn cần em không?
“Heo mập đáng chết! Bà đây không làm nữa, đi chết đi, cho dù tôi có chết đói, ăn xin ven đường thì cũng không quay lại cầu xin ông.”
Thẩm Hạ Chí đeo túi xách, thở phì phì đi trên đường, vừa đi vừa mắng ông chủ vô lương tâm làm cô phải “cuốn gói” khỏi công ty. Cô thật sự chịu đủ rồi, ngày nào ông ta cũng dùng ánh mắt cưỡng gian cô. Hôm nay còn tệ hơn, còn dám động tay động chân với cô, thấy cô là một cô bé yếu đuối không ai nương tựa nên muốn bắt nạt sao?
Hừ, bảo cô đi sao? Đi thì đi! Cô - Thẩm Hạ Chí, cũng không phải là người dễ bị hù dọa, cô đã hung hăng đánh cho ông đầu heo đó một cái, sau đó đá cửa bỏ đi. Dù sao ở đây không giữ cô thì cũng có chỗ khác giữ cô, cô sẽ không chết đói.
Nhưng... Thẩm Hạ Chí đột nhiên đi chậm lại, từ trong dạ dày truyền đến tiếng rột... ột... ột..., cô mím miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cô thật sự sẽ không chết đói sao? Tháng trước vừa lãnh lương là cô đã đi ăn uống thả ga, số tiền còn lại thì bị chị gái vô lương tâm cướp mất. Tiền lương tháng này còn chưa tới tay thì cô đã bị đuổi việc. Nếu như không nhanh chóng tìm công việc mới thì cô thật sự sẽ bị chết đói.
Thẩm Hạ Chí càng nghĩ càng đau lòng, cô dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, nắm chặc quả đấm, cô chợt rống to lên: “A a a a...”
“Ào!”
Mấy giây sau hành động mất khống chế thì cô không chỉ phải rước lấy ánh mắt kỳ dị của người đi đường mà đáng sợ hơn là trời lại đột nhiên đổ mưa như trút nước. Nước mưa rơi tới tấp vào mặt cô, trong nháy mắt toàn thân cô ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo nhoi nhói khiến Thẩm Hạ Chí không thể tưởng tượng được mở to cặp mắt. Dựa vào đâu chứ, có lầm không đây, còn có ai xui xẻo hơn cô không?
Người đi đường cũng chạy nhanh đi tránh mưa chỉ có mỗi Thẩm Hạ Chí là đứng im không nhúc nhích. Cô giận đến toàn thân run rẩy, cô quật cường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn trời, cắn răng nghiến lợi nói: “Đến đây đi đến đây đi! Trời sập xuống tôi cũng không sợ, tôi nhất định sẽ tiếp tục sống tốt, ông muốn nhìn thấy tôi khóc, thấy tôi suy sụp phải không? Tôi mạn phép nói không, tôi mới không sợ ông, còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này chứ, tôi…”
“Ào!”
Thẩm Hạ Chí chưa nói hết lời thì cô đã phải ngây ngốc nhìn chiếc xe hơi chạy lướt qua trước mặt, nước bẩn bắn tung tóe vào người làm toàn thân cô thê thảm đến đáng thương.
Thẩm Hạ Chí há hốc mồm cứng họng, điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là: “Người, quả nhiên là không thể đấu với trời.”
Một lúc lâu sau, chân của Thẩm Hạ Chí mềm nhũn, cô cũng không chịu được nữa mà ngồi bệt xuống mặt đất: “Oa” một tiếng gào khóc lên. Trên đời này còn ai thảm hơn cô không? Cô mệt quá, cũng không thể chống đỡ được nữa đi. Căn bản là cô không biết tại sao mình phải kiên cường, sống thật là rất mệt mỏi, hu hu...
“Cô bé, em không sao chứ?”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp dịu dàng, cho dù là mưa như trút nước cũng không làm giảm đi sức quyến rũ của nó... Bây giờ Thẩm Hạ Chí không có tinh thần để ý đến điều đó, cô vẫn còn đang đau lòng khóc lóc, không suy nghĩ gì đã rống to: “Tránh ra! Hu hu... Không cần lo cho tôi, mấy người chỉ biết bắt nạt tôi, không có ai là tốt cả. Cứ cho tôi tự sanh tự diệt là được rồi, ông chủ bắt nạt tôi, đến ông trời cũng bắt nạt tôi, tại sao chứ?”
Kỳ Thịnh cầm một cây dù màu đen đứng trong mưa. Trời mưa như trút nước cũng không mảy may tác động đến anh, thân hình cao to vạm vỡ không hề mang theo chút chật vật nào mà ngược lại còn đẹp trai hơn người. Người di đường đều không nhịn được mà ngoái đầu nhìn anh, chỉ là anh đang che dù, nên mọi người không thấy rõ được mặt anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia ngạc nhiên, giống như là lần đầu tiên được nhìn thấy “hình ảnh” này, cô… đang đau lòng sao?
Anh đem cây dù chuyển sang người cô, thay cô che đi cơn mưa to, anh tiếp tục hỏi: “Cô bé, em không sao chứ, ba mẹ em đâu rồi?”
Cái gì! Ba mẹ em?
Cô đã đủ thảm rồi, vậy mà còn có người rắc muối lên vết thương của cô sao?
“Tôi chỉ có một mình, thì sao nào? Một đứa bé không có ba mẹ thì bị người khác xem thường, nhưng tôi còn có cách nào chứ, lúc tôi còn chưa hiểu chuyện thì họ đã đi rồi, tôi cũng không có quyền lựa chọn, hu hu... Tôi cũng muốn có ba mẹ che chở nhưng suốt ngày chỉ có thể chạy vạy khắp nơi, cực khổ kiếm từng đồng, sau đó bị chị gái cướp mất, mấy người muốn tôi làm sao đây? Oa... Bây giờ trong người tôi không có đồng nào, vừa mới bị đuổi việc, còn bị đuổi khỏi nhà trọ, ngay cả mấy bộ quần áo rách nát cũng không kịp thu dọn, nói không chừng ngày mai sẽ chết đói ở đầu đường xó chợ, không có ai đến nhận xác, anh nói xem tôi ohai làm sao đây? Hu hu… Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi mệt quá...”
Thẩm Hạ Chí thật sự quá khổ sở, cô ngồi bệt xuống đất nổi loạn như một đứa bé.
Kỳ Thịnh cứng họng không trả lời được, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói cái gì, một cảm giác đau lòng xa lạ quanh quẩn trong lòng anh. Anh khẽ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu cô: “Cô bé…”
Cuối cùng Thẩm Hạ Chí cũng nhận ra có cái gì đó không đúng, cô chợt ngẩng đầu lên, rống to với Kỳ Thịnh: “Chú à! Đừng gọi tôi là cô bé nữa, tôi đã mười tám tuổi rồi, mười tám tuổi! Nên ở mặt nào đó, tôi đã lớn rồi, tôi…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Kỳ Thịnh, cái miệng nhỏ nhắn hầm hừ, đúng lúc cô thấy rõ gương mặt của Kỳ Thịnh thì…
Oa, đẹp trai quá, đẹp trai đến nỗi không giống đàn ông tí nào!
Không phải là cô chưa từng thấy trai đẹp nhưng sắc đẹp này có thể giết người. Anh có một tròng mắt rất kì lạ, màu da rám nắng hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp làm người ta không nhịn được mà muốn tới gần. Đôi mắt trong suốt không nhiễm tạp chất, làm người ta không nhịn được mà sùng bái.
Ngũ quan của anh rất hoàn chỉnh, kết hợp với nhau rất hoàn hảo, mang một chút hơi hướm của phương Tây. Nhưng mái tóc đen bóng của anh lại là một người đàn ông phương Đông chánh tông.
Cho nên, rốt cuộc anh là ai chứ?
Kỳ Thịnh nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thẩm Hạ Chí thì không nhịn được cười, thì ra cô mới mười tám tuổi, vậy vẫn còn là một cô bé rồi. Nhưng mà anh đã già thế sao? Đã lên đến hàng chú rồi à?
“Em có sao không? Vừa rồi anh mới lài xe qua đây, không cẩn thận làm bắn nước vào người em, xin lỗi.”
Thẩm Hạ Chí hồi hồn, thì ra anh chính là kẻ đầu sỏ, nhưng mà… Nhìn anh đẹp trai như vậy, lòng dạ cũng không xấu nên cô cũng không so đo nữa. Thẩm Hạ Chí bình tĩnh lại.
Thẩm Hạ Chí vỗ vỗ nước trên người rồi đứng lên, dứt khoát phất tay một cái, lau nước mắt, hít hít cái mũi nhỏ: “Tôi không sao... anh đừng quan tâm vớ vẩn nữa, đi thôi đi thôi.”
Chỉ vậy thôi sao?
Kỳ Thịnh đứng dậy, vẫn che dù cho cô: “Nhìn em không tốt lắm, có muốn đi bệnh viện không?”
“Đi bệnh viện?” Thẩm Hạ Chí oán giận nói: “Trong người tôi một xu cũng không có, làm sao có tiền đến bệnh viện? Làm ơn đi, bệnh viện là nơi cho người có tiền, người nghèo có bị bệnh cũng không dám đến, huống chi tôi cũng không có chuyện gì.”
Thẩm Hạ Chí ngẩng cao đầu, cô phát hiện người đàn ông này thật không phải là cao bình thường, dáng người hình như cũng rất tuyệt, không biết phía sau lớp quần áo kia… Phi, Thẩm Hạ Chí không khỏi phỉ nhổ chính mình, cô đã xui xẻo đến mức này mà còn có ý nghĩ dâm tà với soái ca, quả thật là không biết sống chết.
Thẩm Hạ Chí vừa định nói gì đó thì cô đột nhiên phát hiện ra anh đang che dù cho cô. Còn mình thì bị mưa dội ướt đến trắng nhách, trong phút chốc trái tim cô như có một dòng nước ấm chảy qua, đã lâu rồi không có ai… Không đúng, là từ trước đến giờ không có ai đối xử tốt với cô như thế, cho dù chỉ là một chút thôi, cũng làm cô thỏa mãn, hạnh phúc lắm rồi.
Cô không tự chủ được mà nhìn sâu vào đôi mắt mê hồn kia, trong nháy mắt hô hấp của cô như bị đình trệ, từ trong cặp mắt kia cô tìm được cảm giác an toàn.
Thẩm Hạ Chí lắc lắc đầu, cắn cắn môi. Cô cố ý đẩu anh ra, đẩy chiếc ô về đỉnh đầu anh, quay đầu đi, tránh xa anh: “Ai, đi nhanh đi, đi mau.”
Kỳ thịnh không nói gì, chỉ là một mực nhìn cô không chớp mắt. Anh nhìn bộ dạng yên lặng cúi đầu, xoay người rời đi trong màn mưa của cô mà có chút đau lòng. Anh có một cảm giác mà trước nay chưa từng có, điều này làm anh không khống chế được mà tiến lên nắm lấy một bên vai mỏng manh của cô, kéo cô trở lại: “Cô bé…”
Kỳ Thịnh còn chưa nói hết thì đã không thể nói được được, anh yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng rơi lệ. Một lúc lâu sau, anh thở dài, dùng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?”
Thẩm Hạ Chí chăm chú nhìn Kỳ Thịnh, quật cường mà nghẹn ngào nói: “Chú không cần phải đối xử với tôi tốt như vậy, chưa từng có ai quan tâm tới tôi, cũng không có ai thay tôi che mưa. Tôi đã quen rồi, cho nên xin chú đừng làm cho tôi nổi lòng tham, sau đó tôi sẽ đau lòng hơn, cầu xin chú đừng quan tâm đến tôi.”
Cô đẩy tay anh ra, hít sâu một hơi, một lần nữa quay đầu rời đi…
“Em có muốn tới nhà tôi không?”
Thẩm Hạ Chí còn chưa đi mấy bước thì đã nghe thấy giọng nói mê người của anh, bước chân cô ngừng lại, cô hoài nghi có phải do mưa quá lớn nên mình nghe nhầm không? Anh… nói gì?
Kỳ Thịnh chậm rãi tới gần cô, lại một lần nữa che dù cho cô, dịu dàng nói: “Em có muốn tới nhà tôi không?”
Nếu như anh không nghe lầm thì cô đã đến đường cùng rồi.
Cuối cùng Thẩm Hạ Chí cũng xác định được là mình không nghe nhầm. Cô nâng gương mặt nhỏ nhắn lên ngạc nhiên nhìn Kỳ Thịnh, há mồm muốn nói cái gì nhưng không biết từ ngữ bay đâu hết. Qua mấy phút cô mới cố ý bày ra gương mặt già đời, châm chọc nói: “Làm ơn đi! Chú à... Mặc dù tôi rất đáng thương nhưng tôi tuyệt đối không muốn nhận sự bố thí và đồng tình, còn nữa, tôi thừa nhận… chú rất đẹp trai, dáng người cũng không tệ nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì cuộc sống mà bán thân…”
Kỳ Thịnh nghe xong thì không nhịn được nhàn nhạt cười khẽ một tiếng, giống như anh đang nhìn một đứa bé cố tình gây sự : “Chỗ chúng tôi đang cần người phụ dọn dẹp.”
“Ai quan tâm chú cần cái gì chứ, dù sao tôi... A, chú nói chỗ chú cần người phụ dọn dẹp sao?” Ý nghĩ lung tung gì cũng bị cô ném ra sau đầu, cô vui mừng nói: “Chú nói là chỗ chú cần người làm sao?”
“Ừ, nhà tôi vẫn còn phòng trống, nếu như cô đồng ý đến chỗ chúng tôi làm việc thì có thể ở nhà tôi, cô có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, dĩ nhiên là tôi đồng ý!” Thẩm Hạ Chí trợn to hai mắt, kích động lau đi nước mắt trên mặt. Có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, làm sao cô không muốn được chứ?
“Em xác định làm được sao? Công việc dọn dẹp không hề đơn giản.”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Hạ Chí vỗ ngực một cái bảo đảm: “Có việc nặng nhọc nào tôi chưa từng làm, được rồi, tôi nhất đinh sẽ làm cho tất cả người chỗ anh đều hài lòng.”
Kỳ Thịnh nhìn hành động trẻ con của cô thì không nhịn được vỗ vỗ đầu cô: “Cô bé.”
“Cái gì á... tôi đã nói rồi tôi mười tám tuổi rồi, không còn là cô bé, cái chú này.” Cô lè lưỡi làm mặt quỷ, mặc dù ngoài miệng thì cô nói vậy nhưng trong lòng thì cảm kích không thôi. Lúc đầu cô cho rằng anh sỉ nhục cô nên không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh nhưng thì ra không phải như vậy. Anh tìm cho cô một công việc mới, ai, không chỉ lớn lên đẹp trai, đầu óc thông minh, nhân phẩm còn rất tốt, quả là cực phẩm.
“Em cũng gọi tôi là chú, sao anh không thể gọi em là cô bé chứ?” Kỳ Thịnh vẫn cười nhàn nhạt như cũ.
“Là chú Diễn đàn Lê Quý Đôn.gọi tôi cô bé trước mà.” Thẩm Hạ Chí hít hít chóp mũi: “Anh không gọi tôi cô bé thì tôi không gọi anh là chú.”
“Được, đồng ý, em tên là gì?”
“Hạ Chí, tôi ra đời vào mùa hạ, cho nên gọi Thẩm Hạ Chí, vậy... anh tên gì?” Thẩm Hạ Chí ngửa đầu nhìn Kỳ Thịnh, cô không phát hiện là trời đã ngừng mưa, bầu trời từ từ trong dần. Cô nhìn mặt ánh bị ánh mặt trời chíu vào, toàn thân được bao bọc bởi ánh nắng mặt trời, làm anh đã đẹp lại càng thêm chói lóa.
Tim của cô, dần dần mất khống chế...
Tên của anh, cô không tự chủ được nín thở, giống như câu trả lời này đối với cô rất quan trọng.
Kỳ Thịnh nhàn nhạt cười: “Kỳ Thịnh, họ Kỳ, tên có nghĩa là ngày càng hưng thịnh.”
Khu nhà yên bình
Thẩm Hạ Chí đứng phía sau Kỳ Thịnh phía sau ngây ngốc, khóe miệng co quắp, ánh mắt cô nhìn vào hàng chữ to đùng phía trước, sau đó chầm chậm chuyển sang hai bên.
Bên trái ghi: chó và người họ Gia Cát không được đi vào.
Bên phải ghi: cường bạo hoa cúc nếu ngươi không tin.
Người viết chữ này vì muốn nhấn mạnh ý của mình còn phóng to hai chữ “Gia Cát” lên, vẽ lên thật nhiều hoa cúc để tỏ rõ quyết tâm.
Này... Đây là chỗ quái gì thế?
Thẩm Hạ Chí phát hiện khóe miệng cô không chỉ co quắp, cô chậm rãi quay đầu nhìn bốn phía một chút, nuốt xuống ngụm nước miếng. Một hồi lâu sau, cô mới xác định được đây là một vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố, không có tàu điện ngầm chạy qua đây, xung quanh chỉ có nước và núi bao quanh.
Nơi này cũng có người ở sao? Nhưng ở đây lại có cả một khu nhà, quá quỷ quái rồi.
Kỳ Thịnh ưu nhã đi tới phía cửa, giống như là không thấy hoàn cảnh này rất kì dị. Ngón tay thon dài vươn ra “cách” một tiếng, cánh cửa mở ra.
Thẩm Hạ Chí chạy thật nhanh chạy đến phía sau Kỳ Thịnh, bàn tay nhỏ bé vội vàng nắm lấy vạt áo anh. Cô thấy anh mang vẻ mặt nghi vấn nhìn cô.
Cô ngẩn ra, vội vàng nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nịnh hót : “À, tôi sợ lạc đường, đúng, khả năng xác định phương hướng của tôi không tốt lắm... Là rất không tốt!”
Ô... Trước đây quả thật là cô không muốn sống nhưng dù sao đi nữa cũng không cần quăng cô đến đây chứ, dứt khoát cho cô một tia sét không phải là dễ hơn sao.
Hình như Kỳ Thịnh nhìn thấu cái gì đó, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, liền tùy ý cho cô lôi kéo.
Thẩm Hạ Chí núp ở phía sau thân hình cao lớn của Kỳ Thịnh, một lúc lâu sau mới dám ló đôi mắt to tròn ra, nhưng chỉ là một cái, Thẩm Hạ Chí liền kinh hãi, này... Cũng quá đẹp đi, quả thực là Thế Ngoại Đào Nguyên mà!
Liếc mắt một cái, sau khi trời mưa thì lộ ra cả một chân trời ửng hồng, mấy căn nhà ở đây có kiến trúc rất đặc thù.
Trong đó, có một căn nhà ở chính giữa là khác biệt nhất, có thể nhìn ra được là chủ nhật của nó ngông cuồng như thế nào. Kiến trúc của căn nhà này thoạt nhìn rất bừa bãi nhưng nhìn kĩ thì rất có quy luật, nó bảo vệ cho phần trung tâm của căn nhà. Mỗi tầng đều có hàng rào hoa bao quanh, với đủ các loại hoa rực rỡ, xem ra là loại rất đắc tiền. Khi một cơn gió thoảng qua thì có một mùi hương thoang thoảng bay khắp nơi.
Thẩm Hạ Chí trợn mắt há mồm, mặc dù cảnh tượng bên ngoài quá kinh người nhưng khu dân cư bên trong này quá… hào hoa đi.
“Chú... chú ơi...”
“Kỳ Thịnh.”
“À, đúng, Kỳ Thịnh.” Thẩm Hạ Chí lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đây chính là khu dân cư... anh nói sao?”
“Ừ.” Kỳ Thịnh nhìn cô, nhẹ gật đầu.
“Vậy... Rốt cuộc thì em phải dọn dẹp chỗ nào đây?” Giọng điệu của Thẩm Hạ Chí không tốt cho lắm, làm ơn đi, cái khu nhà này là chốn bồng lai tiên cảnh rồi, cô không tin ở đây có thể tìm ra được một mẩu giấy vụn.
“Thằng nhóc chết tiệt! Đứng lại đó, mày dám đụng vào đồ của bà? A a a... Bà muốn dở cả nhà mày.”
Kỳ Thịnh còn chưa kịp trả lời liền bị một giọng nói giận dũ cắt ngang. Một bóng dáng nho nhỏ nhanh nhẹn vọt ra từ phía căn nhà trung tâm.
“Bà già, đừng có giận dữ như thế chứ, tôi chỉ mượn ngọc lưu ly xem chút thôi mà. Muốn dở nhà tôi sao? Đi, xem bà làm sao đụng vào mẹ tôi, hoặc là ba tôi… Hay là chơi P cũng được.”
Trong bụi hoa, một tràng câu tà ác vọng ra ngoài với nội dung cấm trên tuổi. Người ta không thể tin được là câu này lại phát ra từ miệng một đứa bé.
“Gớm ghiết, ai muốn cùng người nhà mày chơi trò P Gian Phu Dâm Phụ chứ. Còn nữa, mày xác định là mượn xem chút sao? Mày cạo mất lớp bên ngoài rồi, a a a, mày đứng lại đó cho tao. Hôm nay tao không đánh mày, tao không mang họ Yến!”
“Này, bà muốn đổi họ thì đừng có đổ thừa tôi… cái vết trầy đó đến Kính Hiển Vi cũng không nhìn ra. Bà biến thái, tính toán chi li như thế thì làm sao có người để ý đến bà chứ.” Câu nói vừa dứt thì xột xột xoạt xoạt một hồi, đứa trẻ đứng sau hàng rào đã biến mất.
“A... Tao thề, hôm nay có mày không có tao, có tao không có mày!”
Thẩm Hạ Chí đứng hình, cô dường như bị hóa đá trước cảnh tượng vừa rồi. Còn Kỳ Thịnh thì vẫn lạnh lùng như cũ, ngay lúc bóng dáng đỏ tươi kia sắp rời đi thì anh lên tiếng: “Tiểu Tích, chờ một chút.”
Hết chương