Mấy ngày sau đó, vào buổi chiều tối, Tần Nguyên đưa một vị đại phu đến gặp Lâm Thành. Vị này rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú khó tìm, nếu so diện mạo với Tần Nguyên thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nhìn y mà Lâm Thành không khỏi lo lắng. Đại phu trẻ thế này có đủ khả năng chữa vết bớt cho hắn không.
“Đây là Hoa đại phu, bằng hữu của ta. Trông y trẻ vậy thôi chứ trong giang hồ y được biết đến với danh “thần y” đấy. Ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.”
Lâm Thành há hốc vừa kinh ngạc, vừa ngưỡng mộ. Trẻ như vậy mà lại được xem là thần y thì đúng là thiên tài rồi.
“A Nguyên nói quá lời rồi, ngươi đừng nghe y. Ta đã nghe A Nguyên nói sơ qua về bệnh tình của ngươi, ngươi cho ta xem thử vết bớt nào.”
Lâm Thành tháo mạng che mặt cho Hoa đại phu nhìn thử. Hắn chạm vào vết bớt kia, quan sát một hồi lâu rồi mỉm cười nói: “Có thể chữa được nhưng sẽ rất tốn thời gian và chịu không ít khổ ải đâu. Lâm Thành không ngại chứ?”
Lâm Thành lập tức lắc đầu, “Ta đã mang vết bớt này từ khi mới sinh đến giờ đã hơn hai chục năm, có đợi thêm một thời gian nữa thì có là gì, chỉ cần có thể chữa được. Nhưng Hoa đại phu chắc chắn là chữa được sao?”
“Ừm. Ta đảm bảo.” Hoa đại phu lấy từ trong hộp gỗ đeo bên người một lọ nhỏ đưa cho Lâm Thành rồi nói tiếp: “Đây là thuốc mỡ do ta chế ra. Ngươi bôi lên vết bớt đó mỗi ngày hai lần và phải bảo vệ mặt thật kỹ. Không để tiếp xúc với nước, không tiếp xúc với bụi bẩn. Chịu khó mỗi ngày làm như vậy trong hai tháng, vết bớt sẽ mờ dần rồi biến mất.”
“Chỉ hai tháng thôi sao? Thế là nhanh quá còn gì. Vậy mà ban đầu đại phu nói ta còn tưởng phải chờ mấy năm.”
Hoa đại phu bật cười.: “Ngươi thú vị thật đấy. Chỉ chờ hai tháng thôi nhưng ngươi phải chịu khó che kín mặt trong suốt thời gian đó. Còn nữa, trong hai tuần đầu sử dụng thuốc mỡ này chỗ vết bớt sẽ khá đau, càng ngày sẽ càng đau thêm. Ta sẽ để lại mấy viên dược giảm đau cho ngươi. Chịu không được thì hẵng dùng, đừng lạm dụng quá sẽ không tốt cho việc trị liệu.”
“Hiểu rồi, đại phu yên tâm.”
“Còn việc này, ta tên Hoa Thiên Vũ, là bằng hữu của A Nguyên. Ngươi là bằng hữu của A Nguyên thì cũng là bằng hữu của ta. Ngươi có thể gọi ta là Thiên Vũ ca hay A Vũ cũng được.”
“Vậy cảm ơn Thiên Vũ ca. Thật may mà gặp được huynh.” Lâm Thành không quên quay qua cảm ơn Tần Nguyên..“Tần huynh, hôm nay cảm ơn huynh. Chuyện ta đã hứa với huynh, ta chắc chắn sẽ thực hiện.”
“Không sao, cứ lo chữa trị cho tốt.”
Hoa Thiên Vũ ngồi quan sát hai người này một lúc, môi nhẹ giương lên một nụ cười. Hắn đột nhiên đứng dậy, nói: “Cũng muộn rồi, ta trở về đây. Có chuyện gì cứ gửi bồ câu cho ta.”
“Để ta tiễn ngươi.” Tần Nguyên vội nói.
Tần Nguyên tiễn Hoa Thiên Vũ ra cửa. Đợi đến lúc chắc chắn xung quanh không có ai, Tần Nguyên mới quay sang hỏi:
“Sao người đến lại là huynh? Ta gửi thư cho hoàng huynh nhờ đưa một thái y đến mà.”
“Thịnh Nam là nghĩ cho ngươi nên mới gửi thư gọi ta đến đó! Chỉ là chữa cho một thường dân lại gọi cả thái y đến, ngươi muốn kinh động đến thái hậu à? Bình thường ngươi thông minh lắm mà. Sao lần này hành động bộp chộp thế?”
“Ta...” Tần Nguyên lúng túng, “Ta chỉ nghĩ vết bớt của Lâm Thành rất lớn. Đại phu bình thường chắc chắn không chữa được, cho nên mới nghĩ tới thái y... Ta... ta không biết là huynh ở gần đây. Nếu biết ta đã tìm huynh rồi.”
“May cho ngươi là ta cùng phu nhân đi du ngoạn ở gần đây đó! Thật tình! Khi đã thích một người nào đó rồi thì đầu óc cũng khó mà minh mẫn được. Ngươi bây giờ đúng là khiến ta nhận không ra.”
Tần Nguyên ngơ ngác.
“Huynh nói gì? Thích? Ta thích ai?”
Hoa Thiên Vũ chớp chớp mắt mấy cái nhìn Tần Nguyên đầy ngạc nhiên rồi hỏi lại: “ Ngươi... Không lẽ đến giờ còn không nhận ra là ngươi thích người ta à?”
Tần Nguyên đần mặt. Hoa Thiên Vũ lắc đầu thở dài, bắt đầu “chia sẻ kinh nghiệm”.
“Ngươi ở phương diện này đúng là tên đần. Ngươi không thích người ta thì tại sao lại phớt lờ thư giục về của Thịnh Nam mà cứ bám riết ở đây? Lại còn cam tâm tình nguyện để người ta lợi dụng "sắc" của ngươi để hút khách. Không thích mà ngươi viết thư về cung gọi cả thái y lặn lội đường xá xa xôi đến đây chỉ để chữa một vết bớt cho người ta. Giờ ngươi tỉnh ra chưa thế?”
Tần Nguyên đứng như trời trồng từ nãy giờ. Hắn vẫn còn chưa tiêu hoá nổi những lời của Hoa Thiên Vũ. Hắn thích Lâm Thành ư? Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Hắn đúng là có nhận thư giục về của hoàng huynh nhưng làm lơ như không thấy, vì hắn cho rằng mình nhất định phải thuyết phục bằng được Lâm Thành về kinh làm đầu bếp riêng mới thôi. Hắn viết thư nhờ hoàng huynh đưa một thái y tới là vì hắn thấy con người Lâm Thành trước giờ chưa từng e ngại trước bất kì chuyện gì nhưng lúc nào cũng thở dài khi sờ vào vết bớt trêи mặt. Hắn chỉ là muốn giúp Lâm Thành xoá bỏ âu lo, đồng thời giành lấy thiện cảm của người ta.
“Thế này... là thích à?” Tần Nguyên lẩm bẩm câu này đến mấy lần, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
“Nhưng y là nam nhân. Ta làm sao có thể...”
“Phu nhân của ta cũng là nam nhân a. Ngươi kì thị?”
“Dĩ nhiên là không! Huynh biết ta không có ý đó mà.”
Tần Nguyên dĩ nhiên biết Hoa Thiên Vũ đã cưới nam thê, không những vậy còn chia sẻ nam thê của mình với một người khác. Tuy hắn không kì thị hay gì nhưng vẫn cảm thấy chuyện nam nhân yêu nhau khó có thể xảy đến với mình. Vậy mà thế nào hắn lại dính vào, hơn nữa bản thân còn không nhận ra?!
“Ta đùa thôi. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, có thắc mắc gì thì hỏi ta.”
“Sao huynh mới tới mà đã biết rõ chuyện quá vậy?” Tần Nguyên chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ngươi quên là mình sai ai đi đón ta rồi à? Nhậm Vũ trêи đường đã kể hết cho ta nghe rồi. Hắn rất bức xúc vì sao ngươi cứ mãi ở cái huyện này mà không chịu về cung đó.”
Mí mắt Tần Nguyên giật giật liên hồi. Tên nhiều chuyện Nhậm Vũ đó lần này phải phạt thật nặng cho chừa mới được.
Nhậm Vũ đang đứng ngoài cửa mà hắt hơi liên tục, sống lưng thì lạnh toát. Y quay qua lo lắng hỏi Nhậm Huyền: “Đại ca, sao ta cứ có dự cảm không hay.”
“Ngươi không phải lại huyên thuyên gì đó với Hoa thần y đấy chứ?
Nhậm Vũ nghe mà mặt méo xệch. Hắn vội kéo tay áo Nhậm Huyền, kêu lên: “Đại ca, cứu đệ. Lần này đệ chết chắc rồi.”
Nhậm Huyền chỉ biết lắc đầu. Cái tật xấu nhiều chuyện của đệ đệ hắn không biết bao giờ mới sửa được.
Lúc Tần Nguyên đi vào phòng thì nhìn thấy Lâm Thành đang bôi thuốc mỡ lên vết bớt trêи mặt. Hắn hốt hoảng ngăn lại.
“Ngươi sao lại tự tay làm? Sao không chờ ta?”
“Sao phải chờ ngươi?” Lâm Thành ngạc nhiên.
Tần Nguyên giật mình. Mới nãy hắn đã hành động trước khi kịp suy nghĩ. Giờ mới cảm thấy kì lạ, không hiểu tại sao mình lúc đó lại có suy nghĩ muốn mình là người bôi thuốc cho y. Hình như cuộc nói chuyện với Hoa Thiên Vũ đã khiến tâm trí hắn loạn lên rồi.
“... Ngươi thấy thế nào? Bôi lên không đau chứ?”
“Ừm. Có hơi nhói, nhưng ta chịu được. Chút đau đớn này có xá gì.”
Tuy Lâm Thành nói thế nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của y khẳng định cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn khá luống cuống, không biết nên làm gì để giúp y quên đi đau đớn.
“Còn ngươi, không có chuyện gì chứ? Sao mặt lại đỏ vậy?” Lâm Thành ngước nhìn hắn, hỏi.
“Hả?” Tần Nguyên kinh ngạc sờ mặt mình. Hắn đỏ mặt?
Lâm Thành tới gần, định sờ tay lên trán Tần Nguyên thì y vội vàng né ra, thái độ thì giật mình cứ như đạp phải bả.
“Ngươi... Ngươi làm gì vậy?”
“Ta xem ngươi có ốm không? Ngươi sao thế hả? Từ lúc trở về cứ là lạ.”
“Không... Không sao.”
Tần Nguyên ôm ngực. Vừa nãy tim hắn đập nhanh quá, tưởng như sắp phá ngực bay ra. Quả nhiên những lời của Hoa Thiên Vũ đã làm hắn loạn trí rồi, chỉ một hành động thân mật đơn giản như vậy cũng khiến hắn hồi hộp được. Bây giờ đến cả nhìn thẳng vào Lâm Thành hắn cũng không dám.
“Này, ngươi không sao...”
“Ta có việc, ta về phòng trước.”
Nói xong Tần Nguyên rời đi rất nhanh như thể đang chạy trốn vậy. Lâm Thành nhìn theo hắn mà không khỏi ngạc nhiên.
“Hay là lúc nãy đi tiễn Hoa Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi?” Hắn cảm thấy lo lắng, và tò mò muốn hỏi cho rõ.
Tần Nguyên về đến phòng đã nằm phịch xuống giường. Đầu óc hắn hiện giờ rất loạn, rất khó để bình tĩnh suy nghĩ. Hắn điểm lại tất cả những gì mà Hoa Thiên Vũ đã nói; từng sự kiện, từng chi tiết đều được y phân tích rất sâu sắc. Hắn đã thử đổi lại nếu đối phương không phải Lâm Thành mà là một người khác thì liệu hắn có cư xử như vậy không.
Kết quả là hắn không thể.
Lâm Thành đối với hắn có sức hút rất mạnh. Kể từ lần đầu gặp y cho đến hiện tại, chưa bao giờ hắn thôi ngạc nhiên về y. Hắn thậm chí đã từng có suy nghĩ rằng, có buông bỏ hết mọi việc trong cung để ở đây mãi thì cũng không tệ. Hẵn ngẫm lại, người có khả năng khiến hắn giữ cái suy nghĩ điên rồ này chỉ có thể là Lâm Thành, tức là vị Chung công tử nhiều người căm ghét kia.
Vậy là hắn thích Lâm Thành, giống như Hoa Thiên Vũ thích nam nhân của y sao? Hình như cũng không có gì khó chịu lắm.
“Nếu người đó là Lâm Thành, kể ra cũng thú vị. Từ lúc ở bên hắn, mình lúc nào cũng thấy vui vẻ. Chưa bao giờ mình có một khoảng thời gian vui vẻ và tự do lâu đến thế.”
Nghĩ như vậy hắn tự cười một mình.
Nhưng đó là tình cảm của riêng hắn mà thôi, còn Lâm Thành có suy nghĩ như thế nào, hắn không biết. Trước kia, có lẽ y đối với hắn là sự căm ghét, là phiền phức, nhưng giờ hẳn là tốt hơn nhiều rồi. Còn y có thích hắn hay không... hắn không chắc. Hai nam nhân yêu nhau không phải là việc mà nhiều người ủng hộ. Kể cả Lâm Thành, hắn cũng không đoán được y có cảm nhận thế nào về chuyện này, có bài xích hay không. Hắn nghĩ hay là để giới thiệu cho Lâm Thành gặp mặt phu phu Hoa Thiên Vũ xem thái độ của y thế nào rồi sẽ tính tiếp.
PS: có ai phát hiện ra người quen không?