Lúc đọc tiểu thuyết, Lâm Thành đã biết trước là Cố Y Tịnh rất yếu ớt nhưng hắn không ngờ là y lại yếu ớt như vậy. Hai người bọn họ cùng trêи đường đi đến kinh thành mới đi được một ngày thì trời đổ mưa tầm tã suốt mấy canh giờ. Hắn đã cẩn thận che mưa cho Cố Y Tịnh, còn tìm được quán trọ để nghỉ tạm trước khi mưa nặng hạt, vậy mà Cố Y Tịnh vẫn bị cảm, đêm đến liền sốt cao. Cũng may Lâm Thành có kinh nghiệm chăm em gái từ nhỏ, hắn túc trực bên giường chăm sóc cho y cả một đêm. Đến sáng hôm sau thì y hạ sốt, nhưng vẫn phải ở lại nghỉ dưỡng thêm hai ngày.
Họ tiếp tục đi được hai ngày nữa thì Cố Y Tịnh bị trời nắng nóng làm cho say nắng ngất đi. Vậy là cả hai tiếp tục dừng chân nghỉ lại trong khách điếm một ngày. Cố Y Tịnh cũng biết bản thân mình gây nhiều phiền phức cho Lâm Thành nên rất áy náy. Hắn nằm trêи giường, luôn miệng nói xin lỗi với Lâm Thành, nói y không cần quan tâm đến hắn mà hãy tiếp tục đi tiếp. Lâm Thành cốc nhẹ đầu hắn một cái, mắng:
“Tiểu tử ngốc, đệ đã gọi ta một tiếng đại ca, sao ta có thể bỏ mặc đệ được chứ?”
“Nhưng mà đệ... đệ không muốn làm phiền đại ca lo lắng cho đệ nữa.”
“Nếu biết đang làm phiền ta thì cố gắng nhanh khoẻ đi rồi tiếp tục lên đường. Sau đó mỗi ngày đại ca sẽ dạy cho đệ ‘tập thể ɖu͙ƈ’ để nâng cao sức khỏe bản thân."
“"Tập thể ɖu͙ƈ”? Cố Y Tịnh ngơ ngác hỏi lại: “Đó là gì vậy ạ? Một dụng cụ nào đó sao?”
“Không. Đó là một loạt động tác liên tiếp nhau giúp cho đệ linh hoạt hơn, các bộ phận của cơ thể sẽ khỏe hơn, sức chịu đựng cũng sẽ cao hơn.”
Cố Y Tịnh hai mắt long lanh, tỏ ra vô cùng hào hứng.
“Có thứ tuyệt vời như vậy cơ à? Đệ sống bao nhiêu năm rồi mới nghe thấy thứ này lần đầu đấy.”
Lâm Thành ho nhẹ. Vẻ mặt ngạc nhiên của nam chủ quá sức dễ thương.
“Ta cũng mới nói cho đệ là người đầu tiên đấy. Nghỉ ngơi cho tốt đi rồi ta dạy cho.”
“Vâng, đại ca.”
Sau khi sức khỏe Cố Y Tịnh tốt hơn, mỗi sáng Lâm Thành đều gọi y dậy sớm dạy cho các bài thể ɖu͙ƈ đơn giản. Tập xong ngày đầu tiên Cố Y Tịnh bị đau nhức toàn thân nhưng Lâm Thành vẫn bắt hắn phải luyện tập thường xuyên, không cho nghỉ ngày nào, nếu đi không được thì hắn cõng. Sau vài ngày thì Cố Y Tịnh không còn đau nhức nữa, cơ thể cũng khoẻ hơn, đi được đường dài hơn. Dù vậy thi thoảng Cố Y Tịnh vẫn đổ bệnh, nhưng tình trạng nhẹ và nhanh khỏi hơn.
Lâm Thành từ trước giờ vẫn luôn tuân thủ liệu trình chữa trị của Hoa Thiên Vũ đưa cho mình, chưa từng trễ nải một ngày. Hắn nhớ mấy ngày đầu sử dụng, vết bớt đều sưng đỏ rất đau đớn. Khi ấy đều có Tần Nguyên ở bên cạnh an ủi hắn, thậm chí còn xuống bếp tự tay nấu cháo cho hắn. Sau khi Tần Nguyên rời đi, chỉ còn hắn thui thủi một mình chịu đựng cơn đau đớn. Mỗi lúc như vậy hắn lại càng nhớ Tần Nguyên nhiều hơn. Đó cũng là lý do mà hắn quyết tâm bán nhà để đi kinh thành tìm y.
Những ngày sau đó thì Lâm Thành không còn đau nữa. Hiện tại đã qua hai tháng, vết bớt trêи mặt hắn đã mờ đi rất nhiều. Hôm nay là lần sử dụng thuốc cuối cùng. Lúc Lâm Thành tháo mặt nạ vẫn luôn băng kín ra, nhìn vào gương thì vô cùng sửng sốt. Vết bớt của hắn mới hôm qua còn mờ mờ, đến hôm nay đã biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết. Nhưng khiến hắn kinh ngạc nhất chính là gương mặt này...
“Woa! Mỹ nhân a!”
Lâm Thành giật mình khi nghe giọng của Cố Y Tịnh. Không biết y đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Y nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc và ngưỡng mộ.
“Thành đại ca, huynh đẹp thật đó! Vậy mà huynh suốt ngày đeo mặt nạ, còn nói là mình có vết bớt xấu lắm. Đệ có thấy vết bớt nào đâu, chỉ thấy mỹ nhân.”
Lâm Thành đỏ mặt cốc đầu Cố Y Tịnh một cái. Ai lại đi khen nam nhân đẹp bao giờ, nhưng y nói cũng không sai. Đến hắn cũng bất ngờ. Hắn đã đoán được sau khi nguyên chủ phục hồi lại diện mạo ban đầu chắc hẳn sẽ rất tuấn mỹ, nhưng không nghĩ lại đến mức này. Từ “tuấn mỹ” không đủ để diễn tả hết vẻ đẹp này, mà phải giống như Cố Y Tịnh nói: mỹ nhân.
Nếu như Cố Y Tịnh mang vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, ngây thơ giống một tiểu bạch thỏ, thì vẻ đẹp của hắn sắc sảo và trưởng thành hơn, thậm chí có phần không chân thực, giống... giống như bước ra từ trong tranh.
Tần Nguyên mà nhìn thấy hắn thế này không biết sẽ có biểu cảm gì. Hắn lắc đầu. Chẳng hiểu sao lại nhớ người ta rồi.
“Đúng là trước kia trêи mặt ta có một vết bớt lớn rất đáng sợ, nhưng sau khi chăm chỉ bôi dược hàng ngày thì khỏi rồi. Đây nè, ta không nói dối.” Lâm Thành đưa một hộp mỡ đã hết ra trước mặt Cố Y Tịnh.
“Ra là vậy. Nhưng mà huynh sau khi khỏi rồi thì đẹp thật đó. Đệ nhìn còn thấy thích.”
“Được rồi, A Tịnh. Ngậm miệng của đệ lại đi, còn nói thêm mấy câu nữa là ta cho đệ nhịn ăn luôn đó.”
Cố Y Tịnh ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Lâm Thành thở dài một hơi. Nếu để lộ khuôn mặt này ra ngoài chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức. Vì vậy hắn ngồi lại trang điểm cho mặt mình xấu đi một chút.
Cố Y Tịnh tuy có vẻ ngây thơ và khá ngốc nhưng tư chất lại rất thông minh, hiểu biết rộng. Hắn vốn là người hiện đại xuyên về quá khứ nên rất nhiều thứ hắn còn mơ hồ. Những lễ hội, nghi thức truyền thống hay cả những vật dụng cổ xưa, những thứ đồ kì lạ hắn chưa từng thấy qua đều là Cố Y Tịnh ở một bên giải thích cặn kẽ cho hắn. Ban đêm Cố Y Tịnh thường hay chong đèn đọc sách đến tận khuya, Lâm Thành cho dù buồn ngủ cũng ráng mở mắt ngồi bên cạnh chong đèn, mài mực cho y.
“Thành đại ca, huynh ngủ trước đi. Không cần đợi đệ!”
“Không sao. Đệ chưa ngủ, huynh sao mà ngủ được. Cứ yên tâm mà học tiếp đi!” Lâm Thành ngoài mặt thì cười nhưng trong tâm đã muốn méo xệch, chỉ cầu mong Cố Y Tịnh đi ngủ nhanh một chút. Còn ngồi thêm chút nữa chắc hắn ngủ gục mất.
Chợt thấy có vật màu đen chạy qua, Lâm Thành vừa nhìn thấy đã sợ điếng hồn. Cố Y Tịnh đang đọc sách nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như ma của y cũng bị dọa sợ, xém nữa thì hét lên.
“Thành đại ca, huynh… huynh làm sao thế?”
Lâm Thành sợ đến không mở miệng được, tay chỉ vào vật màu đen vẫn đang bò dưới đất. Cố Y Tịnh nhìn theo, khi nhận ra thứ đó là gì hắn cảm thấy có chút không tin được.
“Thành đại ca, huynh… không phải huynh… sợ gián đấy chứ?”
“... Đuổi... Đuổi nó...” Lâm Thành cố gắng lắm mới rặn ra nổi mấy chữ, mắt nhắm chặt không dám nhìn thêm.
Cố Y Tịnh không nói nữa, ngay lập tức đứng dậy cầm giày đập một phát chết tươi con gián rồi ném nó ra ngoài cửa sổ.
Lâm Thành vẫn nhắm chặt mắt không dám mở ra cho đến khi nghe tiếng gọi:.
“A Thành!”
Hắn kinh ngạc, trái tim như bị hẫng một nhịp. Tần Nguyên đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, trêu chọc hắn.
“Có con gián mà cũng sợ đến vậy. Ngươi đáng yêu thật đấy!”
Hắn không tin nổi vào mắt mình. Hắn dụi mắt nhìn lại lần nữa.
“Thành đại ca, huynh không sao chứ? Đệ vứt nó đi rồi.”
Không có Tần Nguyên, chỉ có Cố Y Tịnh đang đứng trước mặt. Lâm Thành biết là mình lại tưởng tượng rồi. Tim hắn không kìm được mà nhói lên. Hắn lại nhớ Tần Nguyên rồi.
“Đại ca, huynh sao vậy?”
“Ta không sao. Ta nghĩ có lẽ mình mệt rồi. Ta ngủ trước đây.”
“Vâng. Huynh ngủ trước đi.”
Cố Y Tịnh ngạc nhiên nhìn theo. Vừa nãy bắt gặp ánh mắt của huynh nhìn mình rất lạ, Cố Y Tình có cảm giác Lâm Thành nhìn nhầm y thành ai đó, một người dường như rất thân thiết.
......
“A Nguyên!”
Tần Thượng Nguyên đang ngồi đọc báo cáo thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc nên quay đầu lại. Nhưng ngoài Nhậm Vũ vẫn luôn ở bên chong đèn cho mình thì không thấy ai khác cả. Từ lúc về cung Thượng Nguyên vẫn hay gặp tình trạng như vậy, không hiểu sao lại thường nghe thấy tiếng Lâm Thành gọi tên mình. Chắc hẳn là do hắn quá nhớ y.
Tần Thượng Nguyên vẫn thường xuyên cho người đến huyện Thành Nghị thăm dò tin tức của Lâm Thành. Hắn biết chuyện Lâm Thành bán nhà để đến kinh thành nên cho người men theo đoạn đường từ Thành Nghị đến kinh thành tìm người, nhưng không hiểu sao lại tìm mãi không thấy. Thượng Nguyên rất sốt ruột, muốn ra khỏi cung đích thân đi tìm nhưng công vụ không cho phép. Hắn đã rời cung quá lâu nên công vụ của hắn dồn lại rất nhiều, hơn nữa còn bị thái hậu canh chừng nghiêm ngặt, hắn có mọc cánh cũng không bay đi được.
“Chủ tử, người mệt rồi, nên nghỉ sớm đi!”
“Không sao. Nếu ta phải sớm hoàn thành xong hết việc thì mới có thể đi tìm A Thành được. Để hắn một mình bôn ba ở ngoài, ta không yên tâm nổi.”
“Chủ tử, thuộc hạ biết người lo lắng nhưng người làm việc liên tục như vậy sẽ kiệt sức mất. Nếu Lâm Thành biết được người như vậy thì cũng sẽ không vui đâu, ngược lại còn lo lắng đấy. Chắc chủ tử cũng không muốn như thế phải không?”
Thượng Nguyên đá xéo nhìn Nhậm Vũ. Bình thường tên này mồm nhanh miệng mười, không ngờ hôm nay lại nói được lời dễ nghe như vậy. Nhưng là, nếu hắn không làm việc liên tục thì sẽ lại nhớ nhung Lâm Thành đến điên mất.
“A Thành, sao ngươi đi mãi chưa tới nơi chứ?”
Lời tác giả: A Thành đừng sợ. Mama con đây cũng sợ gián lắm.