-Em ngốc thật hay ngốc giả vậy?_Tôi thấy hắn nghiện cốc đầu tôi rồi hay sao mà cứ hở ra là hắn lại “Tặng” tôi một cái vậy? Đau chết tôi!_Ý anh muốn nói là nó rất hay, chứ ai nói sẽ lấy tiền của em.
-Thì anh nói luôn vậy đi! Bày đặt…còn cốc người ta nữa!_Tôi vừa xoa đầu vừa bĩu môi càu nhàu.
-Em còn đứng đó nữa là anh cho nhịn bữa sáng bây giờ! Lại đây mau lên!_Hắn ngồi vào bàn, hướng tôi ngoắc tay.
Thì từ từ tôi ngồi, ngoắc cái gì mà ngoắc? Làm như tôi là con ở nhà hắn ấy! Còn cười nữa…Biết anh đẹp trai rồi! Khỏi cười ai cũng biết…định quyến rũ tôi đấy à?
Thôi mà dẹp chuyện đó sang một bên đi! Bây giờ tôi phải lấp đầy dạ dày cái đã, không là đến sức mà thở cũng chẳng còn chứ đừng nói đến nghĩ!
………….
-Nhanh lên, ra đây xem đi!_Hắn từ phòng khách thò đầu vào bếp dục tôi ngay lúc tôi đang ngậm cả một miệng bánh chưa kịp nuốt khiến tôi suýt nghẹn. Tên này…muốn tôi đột tử à?
-…Ừ…ừ..ờ..em..út…(Từ từ, chờ em chút!)_Tôi vừa nhai nhồm nhoàm, vừa trả lời hắn, vừa chạy ra ngoài.
-Xem đi này!_Hắn tóm lấy tay tôi, kéo xuống ngồi cạnh hắn.
Trong khi tôi vẫn còn đang lơ ngơ chưa hoàn hồn thì đã thấy trên màn hình hiện lên hình ảnh một con bé đang đánh đu trên người một gã con trai, miệng nó còn không ngừng kêu gào:
“-Anh Bảo…em muốn ăn kem…ăn kem..ăn kem..ĂN KEM CƠ!
-Ngoan nào! Bây giờ em nằm xuống ngủ đi, ngày mai anh dẫn em đi ăn được không?_Gã con trai vỗ nhẹ lên lưng con bé đó, định ép nó nằm xuống thì nó lại chồm lên, bám chặt lấy hắn ta, gỡ thế nào cũng không chịu buông.
-Không chịu đâu…anh cho em ăn kem đi! Em muốn ăn kem…
-Muộn rồi, để anh hát cho em nghe nhé! “Chú vịt con, đi chơi không hỏi mẹ!...Mải chơi quá, tối cũng không về nhà!...Bà ngác ngơ, mẹ ngác ngơ…Ôi chú thật là hư!...”_Hắn ta chầm chậm cất lên mấy câu của bài hát con nít đó, không khác gì đọc thơ, cũng cùng lúc đặt con bé kia nằm xuống.
-Anh hát không hay gì cả! Nghe em hát nè: “Chú vịt con…đi chơi không..hỏi mẹ….Mải…mải…chơi quá…”_Con bé đó đang hát liền lăn ra ngủ, còn không có ý tứ mà gác cả chân lên người bên cạnh nữa!”
Tôi trợn tròn mắt nhìn màn hình, quay ra nhìn “Tên đồi bại”, rồi lại nhìn màn hình…nhìn hắn…nhìn màn hình…Tôi phải nói cái gì đây? Con bé trong đoạn clip vừa rồi không phải…Tôi…thì còn có thể là ai? Cả gã con trai kia nữa…Màn hình hiển thị đã chạy được phút rồi! Vậy trước đó…tôi đã làm những gì? A…a.a.a….Ông trời ơi…sao lại như thế chứ? Tôi biết là khi say tôi thường làm ra hàng tá hành động điên rồ…nhưng mà…lần này có phải quá lắm rồi không? Tôi sao có thể bám trên người hắn, còn dùng cái giọng nũng nịu thấy ớn nói chuyện với hắn…lại còn…gác chân lên người hắn mà ngủ nữa! Hu..hu..tôi đi chết đây! Còn gì là thanh danh trong sạch của tôi nữa? Sao hắn không ngăn tôi lại kia chứ? Tên đồi bại này, lại còn nằm bên cạnh tôi nữa, tôi muốn….bg-ssp-{height:px}
Khoan! Hắn…nằm bên cạnh tôi? Suốt cả đêm qua…sao? Đừng nói thế chứ, tôi không có tin đâu! Lúc nãy tỉnh giậy tôi đâu có thấy hắn ở trên giường…đừng có mà hù tôi như vậy, tim tôi không chịu nổi đâu!
Tôi cứng nhắc quay sang nhìn hắn, lại thấy hắn đang ôm bụng cười sằng sặc. Đồ đáng ghét nhà hắn…tôi đã xấu hổ lắm rồi mà hắn còn cười nhạo tôi nữa, tôi…GHÉT HẮN!
-Ai cho anh quay lại hả? Mau huỷ đi nhanh lên!_Câu “Thẹn quá hoá giận” chắc là để chỉ tôi lúc này đấy! Càng nhìn hắn tôi lại càng thấy bực tức, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
-Rất hay mà! Để nó lại sau này chán thì mở lên xem cho đỡ buồn!_Hắn cố nén cười, nói xong lại ôm lấy bụng.
Có cái gì đáng cười chứ? Cười nhiều cho anh tắc thở, chết luôn đi! Hừ..anh không huỷ thì tôi huỷ…làm như khó khăn lắm ấy! Tôi cũng có thể tự làm được mà!
Nhưng thực tế…tôi đã tự đề cao bản thân mình rồi! Dù tôi có xoá bản này đi rồi…thì sao chứ? Nghe hắn nói nhé!
-Em xoá cái đó làm gì? Anh đã ra rất nhiều nơi rồi!
-Ở đâu?_Tôi trừng mắt nhìn hắn, biểu thị sự tức giận.
Thế mà hắn vẫn cười, không thấy tôi đang giận à? Hay là nhìn tôi như thế không giống tức giận? Ngược lại còn thấy ngố ngố?
-Điện thoại, laptop, facebook, USB, DVD…._Hắn thản nhiên liệt kê, trong khi tôi càng nghe càng thấy mình muốn điên.
Hắn bị làm sao vậy? Đoạn clip ấy mà để người khác thấy thì tôi phải làm sao? Họ sẽ cười tôi, nói tôi như thế nào? Hắn có biết dư luận xã hội đáng sợ thế nào không? Sao hắn không đứng ở lập trường của tôi mà nhìn, sao không chịu hiểu cảm giác của tôi, sao không nghĩ cho tôi một chút? Hắn thật đáng ghét…ĐÁNG GHÉT!
-Sao em lại khóc rồi? Ngoài anh ra chưa có ai xem đâu, em yên tâm rồi nhé!_Hắn thấy tôi như thế thì xuống nước, hạ mình dỗ tôi.
Hứ…ai thèm! Tôi đâu có khóc…là bụi bay vào mắt thôi…là anh nhìn nhầm thôi hiểu chưa? Là nhầm thôi!
Mặc kệ hắn đi! Tôi đưa tay hùng hổ quẹt ngang mặt, lau cái thứ chất lỏng mắc dịch nơi khoé mắt, lên phòng thay đồ…mà chẳng buồn ngắm đống gấu mèo kia cái nào. Tôi muốn đi lấy xe đạp, sau này khỏi cần hắn đưa đi học nữa…mắc công tôi thành tâm điểm chú ý phụ cho người ta chỉ trỏ…trong khi tôi không thích điều đó chút nào!