Ngoại chuyện về “Tên đồi bại”-Thiên Bảo!
Tôi đang là sinh viên năm trường Kiên Trúc. Thầy Lâm chủ nhiêm lớp tôi là một người rất tốt bụng và dễ gần…Chính vì thế nên tôi mới trở thành học trò cưng của thầy!
Ngày thông báo kết quả lần thi đầu tiên sau khi tôi bước vào cánh cửa đại học, chúng tôi mời thầy đi ăn và hát karaoke. Có lẽ do bị chúng tôi mời rượu nhiều quá nên thầy đã say…và tôi được giao nhiềm vụ hộ tống thầy về nhà. Nhưng trên đường về…đã phát sinh một chuyện mà tôi không ngờ tới!
Thầy say quên cả trời đất, bình thường ít nói lúc ấy lại nói nhiều vô cùng…nhưng lại chỉ nói về một vấn đề: An Mộc Nhiên!
Theo tôi sâu chuỗi lại được từ những lời nói đứt quãng của thầy, Mộc Nhiên là con của chị gái thầy, nhưng cha mẹ cô bé đã li hôn, và cô bé chuyển đến sống với thầy. Một điều khó hiểu hơn là thầy luôn miệng nói xin lỗi cô bé, vì thầy mà cô bé đã chịu khổ nhiều…Tôi không hiểu nổi!
Khi thầy dơ ảnh cô bé ra, trước mắt tôi là một cô bé với khuôn mặt tròn trịa, mái tóc kết đuôi sam vắt sang một bên, mặc một bộ váy trắng tinh khôi chạy giữa cánh đồng cỏ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, trên môi là nụ cười tươi tắn nhưng đáy mắt lại chất chứa một nỗi đau sâu kín, âm ỉ...Lần ấy, tôi thấy tim mình đập chệch đi một nhịp-điều mà trước đó chưa hề xảy ra.
Lúc đến nhà thầy, nhìn thấy cô bé tôi lại càng thấy tim mình đập dồn dập hơn. Cô ấy mở cửa để tôi đưa thầy vào nhà rồi tiễn tôi về…nhưng từ đầu đến cuối lại không nhìn tôi cái nào, cái đầu luôn cúi xuống…tôi còn thấy mặt cô ấy đỏ hồng lên nữa…rất đáng yêu!
Có lẽ vì thế mà hôm sau, khi gặp thầy, tôi đã hỏi rất nhiều về cô ấy. Ban đầu thầy dường như không muốn cho tôi biết, nhưng khi tôi nói tối qua đã nghe thấy hết rồi…lúc ấy thầy mới thở dài mà kể cho tôi nghe.
Thầy nói vì thầy mà cô ấy phải chịu sự ghét bỏ của cha mẹ, khi anh trai cô ấy qua đời, họ lại càng hận cô ấy hơn…bỏ mặc, không quan tâm, sống chết cũng mặc kệ….đó là khoảng thời gian cô ấy lâm vào trạng thái trầm cảm, sống như đã chết. Một đứa trẻ mới tuổi lại trở thành như thế…sao những người đó lại ác độc như vậy? Tôi thừa nhận mình là một người không thích quan tâm đến chuyện của người khác…nhưng chuyện liên quan đến cô ấy…tôi đều muốn biết!
Từ ngày đó, tôi thường đến trường cô ấy vào lúc tan học…chỉ đơn giản là được nhìn thấy cô ấy vẫn sống tốt thôi! Cô ấy là một đứa trẻ lớn lên không có tình thương của cha mẹ…cũng gần giống tôi…có lẽ thế mà tôi muốn ở gần cô ấy hơn…nhưng tôi lại sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô ấy…nên có những lần thầy mời tôi về nhà thầy chơi, tôi đều từ chối. Tôi muốn khi tôi bước vào thế giới của cô ấy, cô ấy sẽ tiếp nhận tôi một cách tự nhiên nhất và đồng ý để tôi là người bên cô ấy suốt đời!
Cứ thế mà đã hơn một năm. Đầu tuần trước, thầy Lâm phải đi công tác tận tháng mới về, lo lắng cô ấy không ai chăm sóc, thế là tôi đề nghị với thầy được làm điều đó…điều mà tôi mong muốn đã lâu.
Buổi tối trước hôm gặp cô ấy, tôi gặp mưa lớn, cả người ướt sũng sượt dầm mưa cả nửa tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Vì thế mà sáng hôm sau tôi bị cảm nặng và sốt cao…nhưng nghĩ đến lúc được gặp cô ấy…tôi vẫn quyết định đi.bg-ssp-{height:px}
Rồi tôi ngủ gục ở đó, lúc bị ai đó lay mới tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy mà không thể nào kìm nén cảm xúc, chỉ muốn đem cô ấy ôm thật chặt…tôi sợ đó chỉ là mơ….
Lần nữa tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh…và cô ấy đang ôm lấy tôi, cả người run cầm cập. Không hiểu sao tôi muốn trêu cô ấy một chút, có thể làm cô ấy sợ mà sau này nhất nhất nghe lời tôi, như thế thì tôi mới mong chăm sóc tốt cho cô ấy được! Việc tôi ném con chuột đó vào cô ấy cũng thế! Tôi đâu có biết cô ấy lại sợ nó đến mức ngất đi như thế! Trong lúc nói chuyện với bác sĩ, tôi mới biết cô ấy bị tim bẩm sinh. Tôi thật sự rất hối hận! Trở lại phòng bệnh lại không biết cô ấy đi đâu, lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, lúc tìm được lại thấy cô ấy đang nhảy nhót trên vỉa hè, hát cái bài gì đó nghe rất vui tai.
Tôi còn đang tìm một cái cớ gì đó để cô ấy đến ở cùng tôi…không ngờ trời không phụ lòng người, để cô ấy làm vỡ thứ đồ gốm hình quả trứng đó. Cũng không sao! Đều là của ông nội tôi hết, sau này cũng sẽ tặng lại cho cháu dâu, đằng nào cũng là của cô ấy thôi mà!
Nhưng khi nghe cô ấy gọi tôi là “Tên đồi bại” trước mặt bạn cô ấy, nghĩ thấy vừa giận vừa buồn cười, hiểu rằng chỉ cương không là chưa đủ; với cô bé này phải kết hợp cả nhu lẫn cương mới được!
…………..
Khi nghe tin cô ấy bị ngất ở trường, tôi đã rất hoảng sợ. Cô ấy đã làm gì mà lại để bệnh tái phát như thế? Thầy nói không sai, lo lắng cho cô ấy quả thật không thừa.
Nhưng tôi có gặng hỏi thế nào cô ấy cũng không chịu cho tôi biết nguyên nhân. Đến khi một cô gái khác đến trước mặt cô ấy, nói năng khing bỉ, chế diễu…tôi đã phần nào hiểu được. Cô gái đó dám động vào Mộc Nhiên của tôi…cũng may mà là con gái, nếu là đàn ông…tôi đã đấm vỡ mặt tên đó ra rồi!
Thoả thuận xong với cô ấy, tôi bắt cô ấy đi nấu cơm. Cảm giác ngồi nhìn cô ấy chạy tới chạy lui trong bếp giống như cô vợ nhỏ…rất tuyệt!
Tôi muốn trọc cô ấy cười nhiều một chút, nhưng lại làm cô ấy giận. Đến khi cô ấy nói chúng tôi không giống nhau, thuộc hai tằng lớp khác nhau, tôi đã rất tức giận! Tại sao cô ấy lại nói như thế? Ai cho phép cô ấy tự ti về bản thân như vậy?
Coi như cô ấy rất hiểu chuyện, lâm vào tình huống ấy còn biết đường nịnh nọt tôi cơ đấy! Tha cho cô ấy vậy!