-Cô về ạ!_Tôi vui vẻ tiễn cô Thanh ra cửa_Lần sau cô nhớ đến chơi nữa nhé!
-Tất nhiên rồi! Cô về đây!_Cô ấy vẫy tay với tôi rồi vào taxi.
Thực ra là tôi muốn “Tên đồi bại” đưa cô ấy về, nhưng mà cô ấy từ trối. Còn cậu thì chẳng thấy động tĩnh gì cả! Haizz…vậy là tôi phải khổ công hơn rồi!
-A…_Hết cả hồn! “Tên đồi bại” này…đứng sau tôi lúc nào mà không thấy lên tiếng vậy?_Anh làm cái gì thế?
-Về nhà thôi!_Hắn nắm tay tôi rồi hướng vào nhà_Thầy ơi! Bọn con về nhé!
Cái gì thế này? Hắn nói như thể tôi và hắn có gì ấy! Hơn nữa…đây mới là nhà tôi cơ mà!
-Ừ! Hai đứa về đi! Nhớ chăm sóc bé Nhiên của chúng ta cho tốt đấy!_Cậu ơi…con có còn là cháu của cậu không vậy?
-Vâng! Thầy nghỉ ngơi sớm đi!
Đấy…có thấy không? Hai người họ nói về tôi mà trong khi đó vại quăng tôi ra rìa kìa! “Tên đồi bai” nói xong cũng chẳng thèm để ý xem tôi có đồng tình hay không, cứ thế kéo tôi ra xe rồi chạy về nhà hắn.
Cậu ơi…Sao cậu nỡ lòng nào để con đến nhà hắn trong khi cậu đã xa con những tháng rồi? Cậu không thương con nữa à? Cậu không nhớ con sao? Con muốn kể với cậu nhiều chuyện lắm! Cậu ơi…cậu…ơi…
-Được về nhà mà em lại có cái vẻ mặt ấy là sao? Em ghét sống cùng anh?
-Không phải…_Mấy tháng qua tôi ở nhà hắn cũng rất thoải mái, không có gì là bất mãn cả! Tôi không biết nên nói với hắn gì nữa. Nhưng…_Em có rất nhiều điều muốn kể cho cậu nghe…Chỉ thế thôi! Em…
-Anh biết! Ngày mai chúng ta sẽ hẹn thầy và cô Thanh đi chơi. Có được không?
-Anh nói thật chứ?_Đừng có mà đùa tôi! Tôi đang uất ức đấy!
-Anh đã bao giờ lừa em chưa?
Tôi lắc đầu! Đúng vậy…hắn chưa bao giờ lừa tôi cả!
-Vậy thì cười lên anh xem nào! Nếu cứ thế này thì ngày mai làm sao mà đi chơi được!_Hắn cười tươi một tay ôm vai tôi, tay còn lại nhét trong túi quần.
-Anh không được nuốt lời đâu đấy! Nếu không em từ!_Tôi đe doạ hắn chút xíu rồi cũng cười toe toét cùng hắn đi vào nhà.
-Em dám?
-Còn xem anh như thế nào đã!
-Vậy giờ xem anh trị em ra sao nhé!_Hắn nói rồi nhấc bổng tôi lên, vác vào nhà như vác bao gạo.
Còn tôi thì chỉ biết bám chặt vào hắn la hét. Hắn mà lỡ tay một cái…có phải là tôi banh xác không?!
----------------
-Nhiên ơi!
-Ưm…_Tôi nghe thấy có tiếng động liền lật người một cái, sau đó…ngủ tiếp!
-Giậy đi nào! Chúng ta còn phải đi chơi mà!
-Ứ…đâu! Em…muốn…ngủ!
-Nếu em không giậy thì để hôm khác đi nhé?!
-Ừm…không đi!
-Thật?bg-ssp-{height:px}
Tôi vẫn nhắm mắt, lười biếng gật gật đầu. Sau đó không thấy động tĩnh gì nữa. Cuối cùng cũng được ngủ ngon rồi!
-Vợ yêu…_Đột nhiên có luồng hơi ấm nóng phả vào tai, cộng thêm cái câu ấy…Tôi tỉnh ngủ ngay tức khắc!
Vợ yêu? Câu này còn ai có thể nói ngoài cái tên mặt dày, vô sỉ, đồi bại ấy nữa chứ?!
-Anh…tại sao vào đây?_Tôi mở to mắt cảnh giác nhìn hắn, còn không quên ôm cái chăn lên trước ngực đề phòng.
-Trời…em làm như anh là cái loại người cơ hội không bằng! Đằng nào sau này anh chẳng thấy, em còn che cái gì?_Hắn nhàn nhạt nói mấy câu rồi biến mất khỏi phòng, để lại tôi ngồi đần mặt trên giường.
Phải mất vài phút sau tôi mới hiểu ra ý của hắn…Đúng là cái đồ…ĐẠI SẮC LANG!
…………….
-Hôm nay đi chơi vui thiệt nha cậu! Ước gì hôm nào cũng được thế này thì tốt!_Tôi cười tít mắt cầm tay cậu lắc qua lắc lại…giống như hồi bé tôi vẫn dùng để làm nũng cậu ấy!
-Cái con bé này! Sắp lấy chồng đến nơi rồi còn làm như mình con nít lắm không bằng!_Cậu nói xấu tôi trước mặt mợ tương lai kìa! Xấu tính!
-Thì con vẫn còn bé mà! Còn lâu con mới lấy chồng!
-Bé Nhiên nói vậy không sợ thằng nhóc bên cạnh giận sao?_Cô Thanh cười cười liếc mắt với tôi, ý bảo tôi nhìn sang bên.
Vâng! Và khi tôi nhìn sang thì đã thấy cái mặt “Tên đồi bại” tối đen, trông giống Bao Công kinh khủng! Lại sao vậy?
-Anh Bảo…anh khó chịu chỗ nào hả?...Vậy anh về trước đi nha! Em còn muốn cùng cô và cậu đi xem phim nữa!_Nói xong, tôi nắm tay cô Thanh đi mua vé, không quên ngoảnh mặt lại nhắc cậu_Cậu ơi! Con muốn ăn bỏng ngô với nước cam! Cậu nhớ mua cho con nha! A..ơ…
“Tên đồi bại” đang làm cái gì vậy trời? Sao hắn lại nắm tay tôi ngay trước mặt bao nhiêu người thế này? Nhất là lại còn trước mặt cậu tôi nữa!
-Cô để con với Nhiên đi mua vé cho!
-Ừ..vậy hai đứa đi nhé!_Cô Thanh liếc hắn một cái rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.
Là sao? Sao ai hôm nay cũng lạ vậy? Hắn thì không cợt nhả như mọi ngày nữa, thay vào đó là cái bản mặt đen thui vậy đó! Còn cô Thanh với cậu thì lại dùng cái ánh mắt mang vẻ mờ ám nhìn tôi với hắn! Haizz…chẳng hiểu gì cả!
-Chú ơi! Hôm nay chiếu phim gì hay không chú?_Tôi bày ra cái bản mặt dễ thương nhất có thể mà hỏi ông chú bán vé.
-Các cháu muốn xem thể loại nào?
-Hoạt hình ạ!_Tôi rất nhanh đưa ra sở thích của mình.
Nhưng mà…ngay sau đó đã bị “Tên đồi bại” gạt phắt đi.
-Chú cho cháu vé thể loại tình cảm hài! Phim nào cũng được!
Tên dở hơi này! Xem phim mà chọn bừa thế à? Nhưng tôi muốn xem hoạt hình mà…sao lại mua vé phim tình cảm?
Tôi còn chưa có phản bác được câu nào, hắn đã trả tiền và lấy vé, rồi kéo tôi đi liền à!
…………..
Bộ phim này cũng coi như xem được đi! Nhưng tôi vẫn thích xem hoạt hình hơn! Cậu với cô Thanh không biết ngồi ở chỗ nào? Từ lúc vào đây đã lạc nhau rồi! Cũng may “Tên đồi bại” nắm tay tôi nên tôi mới không bị đám đông xô đi, nếu không chắc giờ tôi phải ngồi thui thủi với một đám người không quen biết trong cái rạp chiếu phim này rồi!
Cái đôi trong phim đúng là kì! Thích nhau mà còn không nói, lại suốt ngày đối đầu với nhau, khiến cho đối phương hiểu nhầm rằng mình ghét người ta! Haizz…thật đúng là…Thế mà giờ lại nắm tay nhau khiêu vũ mới sợ chứ!