Chap: Bí mật…bị chôn vùi…() (tiếp)
Nhưng năm tháng đứa bé sống trong nhà chị gái, Trần Lâm vẫn luôn theo sát từng hành động của nó với danh nghĩa là cậu ruột. Con trai của người chị cũng rất yêu thương nó, coi nó như em gái cùng cha mẹ mà chăm sóc, bao bọc…còn đặt cho nó một cái tên nghe rất hay: An Mộc Nhiên.
Mộc Nhiên không hiểu vì sao cha mẹ luôn nhìn nó bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp, nhưng cũng biết là cha mẹ không thích mình nên chỉ nói chuyện và làm nũng với anh trai.
Nó rất thích ăn kem, mùa nào nó cũng thích…nên tủ lạnh nhà nó thường chứa đủ các loại kem do anh nó mua về. Anh lại còn mua rất nhiều đồ chơi cho nó nữa.
Nó yêu anh nó lắm! Anh, em nó đã chụp rất nhiều ảnh, từ lúc nó bé xíu…đến lúc nó đi mẫu giáo. Bức ảnh nào cũng đều là nụ cười thiên thần của nó đứng bên cạnh cái mỉm cười yêu thương mà anh trai dành cho nó.
Năm nó tuổi, anh nó mất do tai nạn trong cơn bão đổ bộ. Nó dường như đã khóc hết nước mắt…tuy nó vẫn còn là một đứa trẻ…nhưng nó lúc đó đã có thể cảm nhận được…nỗi đau mất đi người mình yêu quý nhất là như thế nào!
Bệnh tim bẩm sinh của nó cũng hành hạ nó nhiều hơn trong suốt quãng thời gian nó trầm cảm tự nhốt mình trong phòng đó.
Sau cái chết của con trai, cha mẹ nó càng ghét nó hơn, ánh mắt nhìn nó lúc nào cũng chứ đầy hận thù. Nó không nói ra…nhưng cha ruột nó vẫn biết rằng…nó luôn cảm thấy rất buồn và tổn thương.
Lúc chị gái li hôn với chồng, ông đã đón Mộc Nhiên về sống cùng mình. Bề ngoài thì mang danh là cậu chăm sóc cháu…nhưng ông vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của một người cha…và cả một người mẹ!
---------------
Ngày tháng trôi qua thực nhanh. Mới đó ông đã được sống bên con gái năm trời. Lần này ông phải đi công tác rất lâu, tháng sau mới được nhìn thấy con gái. Mà trong lòng nó lại luôn chất chứa chuyện cũ…ông lo sợ nó sẽ sống không tốt…vì thế đã nhờ học trò của mình quan tâm nó một chút.
Học trò của ông là một chàng trai có tướng mạo hơn người, tài năng lại vô cùng xuất chúng…thế nhưng lại thích con gái ông. Chuyện kể ra cũng hơi khó tin…vì chỉ qua lần ông uống say vô tình để cho cậu ta nhìn thấy ảnh Mộc Nhiên…mà từ đó Thiên Bảo-học trò của ông-đã đem lòng yêu thương nó. Nhưng ông tin cậu ta là người tốt…thế nên đã quyết định giao con gái cho cậu ta.
…………….
Và thực tế đã chứng minh rằng ông không lầm! Khi ông hết thời gian công tác trở về, Mộc Nhiên đã vui vẻ hơn trước rất nhiều, trong mắt không còn nỗi buồn chất chứa nữa, nụ cười cũng tươi vui hơn. Điều đó làm cho ông cũng nhẹ lòng phần nào. Ít nhất là ông cũng đã tìm được người có thể làm cho con gái vui vẻ, bù đắp cho nó những thiếu thốn tình cảm nó đã không được nhận lúc trước.
Nhưng ông trời lại không để cuộc sống được tốt đẹp một cách trọn vẹn khi vô tình để cho Mộc Nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và chị gái…nó đã biết nó là ai…và nó đã quay lưng lại với ông.
Ông biết nó rất giận. Làm sao có thể không giận khi mà người mình luôn tin tưởng lại dấu mình sự thật kinh thiên động địa như thế suốt ngần ấy năm trời chứ?!bg-ssp-{height:px}
Lúc ông nghe tin nó nhập viện…ông đã lao một mạch đến bệnh viện…nhưng lại chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần. Ông lo lắng nếu nó tỉnh lại mà nhìn thấy ông thì bệnh tình lại càng nghiêm trọng hơn….mặc dù học trò của ông nói rằng nó mất trí nhớ.
Tối đó ông đến thăm con gái như thường lệ…lại đột nhiên phát hiện nó bất tỉnh trong phòng, ông hốt hoảng gọi bác sĩ cũng như cho Thiên Bảo.
Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu chờ đợi, lòng ông lo lắng không thôi…giống như có ngọn lửu bất an đang thiêu đốt ruột gan ông vậy!
-Ông trời ơi…đừng để con Rù có mệnh hệ gì…nếu không co cho ông vài quả B đấy! Hu..hu…_Gà Mập vừa chắp tay lại vừa nhìn lên trời cầu khấn, sau đó lại khóc thút thít không thôi.
Gà Còi nhìn bạn gái khóc đến mắt xưng đỏ như con ốc luộc mà đau lòng không thôi, lại cộng thêm nỗi lo cho người bạn đang trong kia…vươn tay kéo lấy Gà Mập ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
-Không sao đâu! Rù rất kiên cường, bà xã đừng qua lo lắng như thế! Nếu không khi bà ấy tỉnh lại sẽ mắng bà xã đó!
-Nhưng...(hức)..nó…hu..hu…._Gà Mập chon mặt trong lòng bạn trai, vẫn khóc mãi không ngừng.
-Con Rù kia! “Rầm”….Tao nói ày biết: Nếu mày không mau chóng khoẻ lại để đi chơi với bọn tao…“Rầm”…tao thề…tao thề…sẽ không ày chết yên thân đâu!_Gà Nhí lần này còn kích động hơn, dùng tay đập mạnh vào cánh cửa phòng cấp cứu mà hét lên. Nó không thể chấp nhận được cái sự thật kinh khủng này…bạn nó đang nằm trong đó…sống chết thế nào còn chưa biết nữa!
Gà Điên cố gắng áp chế bạn gái để tránh gây ồn trong bệnh viện cũng như thương ổn đến bản thân cô. Nét mặt cậu ta nhăn nhó đau buồn không kém những người khác.
Thiên Bảo không phải ngoại lệ…chỉ là hắn có khả năng che dấu tốt hơn người khác…nên nhìn bề ngoài có vẻ khá bĩnh tĩnh…chứ thực ra…hắn mới là người thấp thỏm lo âu nhất trong những người có mặt ở đây!
“An Mộc Nhiên…nếu em dám bỏ anh lại một mình…vậy thì em chết chắc rồi! Anh sẽ theo em đến chân trời góc biển, dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa…anh cũng sẽ theo em…không bao giờ buông em ra đâu! Em biết chưa?? Biết rồi thì mau mau tỉnh lại…nếu không hậu quả thế nào em tự biết rồi đấy!”