Đường Yên gật đầu, định ra tay thu thập quân nhu trong kho hàng này. Phùng Khải Dương đứng ở container trên tàu chiến, Lưu Thấm Nhã đứng bên cạnh hắn, khóe miệng cô ta hơi mím lại, trên mặt hiện lên dữ tợn, tang thi và thú biến dị ở căn cứ quân sự dưới đất đã mất khống chế mà kho quân nhu này lại là nhà tù vây nhốt không ít tang thi và thú biến dị.
Lưu Thấm Nhã kéo còi báo động: “Ầm…” Cửa ngầm ở bốn góc kho quân nhu bị mở ra, những con tang thi và thú biến dị bị nhốt trong bóng tối bắt đầu rít gào dữ tợn, khuôn mặt hung ác lao về phía mấy người Đường Yên. Sau khi thấy rõ tang thi và thú biến dị sau cửa ngầm thì khuôn mặt mọi người không khỏi trở nên trắng bệch.
"Liệp Sát Giả... Tang thi gấu?" An Du chấn động, bốn phía của kho hàng mỗi phía đều có bốn cửa ngầm, sau mỗi cánh cửa ngầm đều là tang thi hoặc thú biến dị. Trên người những con tang thi và thú biến dị này đều có ít nhiều vết thương, từ uy thế mà chúng nó phát ra thì có thể biết những con tang thi và thú biến dị này đều đã trải qua cải tạo. Kích thước của bọn chúng lớn nhỏ không đều, thức tỉnh dị năng cũng không giống nhau.
Trong đó có bốn con thú biến dị rất to lớn, ngoại trừ con tang thi gấu thì ba con trong đó đã bị cải tạo, hoàn toàn thay đổi nên không nhìn ra được nó là loại gì. Giống như sư tử nhưng không phải sư tử, giống như hổ nhưng cũng không phải hổ, giống như sói nhưng cũng không phải sói... Hình dạng rất kì quái lại dữ tợn, tàn bạo, lúc này bọn nó đang há cái miệng rộng như chậu máu rít gào với đám người Đường Yên, hơi thở đầy tanh tưởi, hôi hám.
Mười hai tang thi còn lại tất cả đều là Liệp Sát Giả, trong đó ba con Liệp Sát Giả hình thể không nhỏ hơn tang thi gấu bao nhiêu, bốn con khác có hình dạng như đứa trẻ bốn năm tuổi, những con còn lại thì giống người thường nhưng hình dạng lại quái dị xấu xí, hoặc là cái đầu to như chậu rửa mặt hoặc là cánh tay vừa thô vừa dài, có con còn có bốn cái tay... Sau khi thấy rõ hình dạng của những con tang thi và thú biến dị này thì trái tim mọi người không khỏi nặng nề. Nếu chỉ đơn giản là lây nhiễm bệnh độc tang thi rồi biến dị trở thành tang thi thì tuyệt đối sẽ không dị dạng như thế này được.
Những người này hẳn là khi còn sống bị tiêm vào bệnh độc tang thi sau đó bị người ta nghiên cứu cải tạo. Những người đã từng tới tòa nhà khoa học kỹ thuật số ở Thanh Hải đều không khỏi nhớ tới cây đại thụ mặt người biến dị ở trong tầng hầm ngầm nơi đó. Tới đây bọn họ đều không khỏi rùng mình, khiếp sợ vì những tên gọi là nhà khoa học điên cuồng và biến thái đó.
"Gào gào..." Đàn tang thi và thú biến dị phát ra từng trận gào thét, ánh mắt màu đỏ mang theo tham muốn lóe lên làm cho người ta sợ hãi.
"Cái này…cái này... Là cái quái gì vây?" Miêu Trạch kinh ngạc không thôi, lắp bắp chỉ vào mấy con tang thi và thú biến dị đang khép chặt vòng vây từ bốn phía. Tất cả bọn họ đều chưa bao giờ nhìn thấy tang thi và thú biến dị kiểu này nên trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn đàn tang thi và thú biến dị đang tiến đến gần mà quên phản kích.
"Ngẩn người cái gì?" An Lộ quát lớn, ngăn cản tang thi biến dị đang tấn công Miêu Trạch, những con tang thi này đều là Liệp Sát Giả đã trải qua cải tạo, thực lực còn mạnh hơn Liệp Sát Giả bình thường vài phần khiến An Lộ ứng phó có chút quá sức, sau khi quay sang thì lại nhìn thấy đám Miêu Trạch còn đang ngẩn người nên nhất thời lửa giận bốc lên.
"Xin lỗi, nhất thời không phản ứng kịp." Giang Ly lấy lại tinh thần, gãi đầu, ngượng ngùng nói.
"Nghiêm túc một chút, đây đều là tang thi cấp cao có trí tuệ, bất cẩn là mất mạng như chơi đấy!" Lâm Mông lên tiếng nhắc nhở, lúc này anh đang che chở An Du và chiến đấu với một thú biến dị, tang thi gấu có thực lực mạnh nhất thì để lại Đường Yên, mấy con thú biến dị khác thì phân cho mấy người có thực lực mạnh như Diệp Quân giao đấu còn tang thi biến dị thì chia đều cho mỗi người.
Đường Yên nắm chặt kiếm nghênh đón tang thi gấu đồng thời lợi dụng tinh thần lực bỏ quân nhu vào trong không gian.
Ở bên ngoài, màn đêm bắt đầu buông xuống, cả vùng đất hỗn loạn lâm vào tĩnh lặng như chết, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng vang phát ra từ bờ biển. Tiếng gào của tang thi và thú biến dị càng ngày càng dồn dập, bén nhọn xé toang hoàng hôn yên tĩnh.
"Ra tay đi… "
Đường Yên quát lên, trong mắt tràn ra sát khi. Sau khi Đường Yên lên tiếng thì những người chung quanh đều tấn công tang thi và thú biến dị gần mình nhất. Việt Kỳ nhảy lên tàu chiến, đứng đối diện với Phùng Khải Dương. Lưu Thấm Nhã vẫn đứng ở một bên, không có ý định nhúng tay vào. Thỉnh thoảng ánh mắt của cô ta lại đảo qua đám người Đường Yên ở phía dưới, trong con ngươi đen tràn ngập sát khí.
Bây giờ không phải là thời điểm che giấu thực lực, nếu không thể giết chết tang thi và thú biến dị đang bao vây bọn họ thì đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Huống chi tiếng còi báo động vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, mười phút... Quá ngắn, thời gian vẫn cứ trôi đi từng chút một chút, lúc này trong lòng mọi người đều tràn ngập suy nghĩ phải sống sót.
Đường Yên không chút do dự rút kiếm ra, phủ dị năng lôi điện lên toàn thân, hóa thành áo giáp, kiếm sắc lóe lên tia lửa điện, chém thẳng về phía Liệp Sát Giả đang có ý định tiến lại gần, sau đó nhắm thẳng vào tang thi gấu ở phía sau.
Về phần Buster thì lúc này nó đang híp cặp mắt mèo màu xanh lam lại, dưới chân bốc lên ngọn lửa nóng rực, chỉ cần hơi tới gần thì sẽ lập tức biến thành tro tàn. Buster hơi cúi người xuống, bốn chân dần dần dài ra, chỉ trong nháy mắt từ một con mèo nhỏ bé đã hóa thành báo săn to lớn, thân hình thon dài mềm dẻo tản ra sức mạnh kinh người. Nó tiến lên đón nhận khiêu khích của sư tử trắng ở trên tàu chiến, bốn chân đầy sức mạnh phóng thẳng tới chỗ kẻ địch của mình.
"Gào gào - - "
"Gào gào - - "
Hai con thú phát ra tiếng gầm gừ rung trời giống như đang đánh dấu địa bàn của mình.
Mùi máu hòa lẫn với mùi tanh tưởi đặc trưng của tang thi nhanh chóng lan tràn trong không khí.
Một kiếm chém trượt vào không khí, Đường Yên nhanh chóng xốc tinh thần đón nhận sự tấn công của tang thi gấu, tang thi gấu vung móng vuốt sắc bén phát ra tiếng xé gió. Mỗi một vuốt của nó đều để lại vết cào rất sâu trên mặt đất hoặc là trên vách tường. Đột nhiên có một cơn gió lạnh xẹt qua, trong mắt Đường Yên hiện lên hoảng sợ, cả người liên tục lùi về phía sau hơm mười mét, kiếm sắc trong tay cô cứng đối cứng với cánh tay cường tráng của tang thi gấu sau bó bị một lực phản chấn cực mạnh đẩy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
Đường Yên cố gắng ổn định lồng ngực đang muốn vỡ tung của mình, tang thi gấu này không chỉ có sức mạnh mà tốc độ cũng cực kì nhanh hơn nữa lại thức tỉnh dị năng hệ phong. Chiến đấu ở cự li gần hay xa nó đều làm được hết, thật đúng là khó giải quyết! Khóe môi Đường Yên hiện lên nụ cười lạnh, khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Lưỡi dao gió của tang thi gấu đột nhiên hóa thành mưa đao tấn công Đường Yên từ bốn phương tám hướng, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Đường Yên làm cho người ta sợ hãi, cái miệng rộng phả ra từng trận tanh tưởi. Phần bụng phía dưới bên trái của nó lộ ra vết thương lớn khoảng bằng cái chén, thịt thối đỏ thẫm theo động tác tang thi gấu rơi xuống để lộ nội tạng bên trong.
Lôi điện của Đường Yên hóa thành lưới điện ngăn cản lưỡi dao gió đang bay tới từ bốn phía sau đó đẩy ngược lưỡi dao gió quay trở về tang thi gấu. Dù cho tang thi gấu da dầy thịt béo thì vẫn bị lưỡi dao gió làm cho bị thương, máu chảy loang lổ cả bộ lông. Lưỡi dao gió, lôi điện đan xen vào nhau khiến không khí tràn ngập mùi thịt khét. (Giống quạt lửa nướng thịt ghê)
"Tại sao những con tang thi này lại mạnh như vậy?" Miêu Trạch bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào mặt đất, tay ôm vai trái bị thương, miệng không khỏi ho ra vài búng máu, ánh mắt sợ hiện lên kinh ngạc sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Yên.
Mạnh Lộ khó khăn duy trì tường đất ngăn cản ngọn lửa trước mặt, những con Liệp Sát Giả này không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn vận dụng dị năng cực kì thành thạo, quả thực là nghịch thiên mà! Tình hình của những người khác cũng không tốt hơn Miêu Trạch và Mạnh Lộ bao nhiêu, cũng toàn là cố gắng chống đỡ mà thôi. Tuy thực lực của mấy người Diệp Quân mạnh hơn nhưng lúc này đang bận chiến đấu với ba con thú biến dị nên trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào phân thân giúp bọn họ cả. Những con thú biến dị này sau khi trải qua cải tạo thì thực lực đều ở cấp bảy cấp tám, chỉ cần hơi sai lầm thì ngay cả đám người Diệp Quân cũng tiêu đời.
Đường Yên đang đánh nhau với tang thi gấu nhưng vẫn tranh thủ quan sát tình hình, khi thấy bọn Miêu Trạch quá chật vật thì trầm giọng nói: "Dùng vũ khí sinh hóa tấn công, đừng tấn công ở cự ly gần. Những con tang thi và thú biến dị này đều đã trải qua cải tạo, thực lực tăng lên rất nhiều, mọi người không phải đối thủ của nó đâu."
Sau đó tranh thủ lấy một đống vũ khí từ trong không gian ra rồi dùng tinh thần lực đưa tới chỗ từng người. Một mặt Đường Yên nhắc nhở đám người Miêu Trạch dùng đầu óc để chiến đấu, một mặt phải dốc toàn lực đối phó với tang thi gấu. Những con tang thi biến dị bị nhốt sau cánh cửa này khác hẳn Liệp Sát Giả tiến hóa tự nhiên, trí tuệ bọn nó không thua nhân loại, thân thể có thể so sánh với thú biến dị cấp cao. Quả thực là mô hình vũ khí sinh hóa hoàn mĩ, không có cảm giác đau, chỉ biết chiến đấu mà thôi.
Sau khi nhận được vũ khí sinh hóa Đường Yên ném qua thì đám người Miêu Trạch nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Đầu tiên Giang Ly và Mạnh Lộ dùng dị năng hệ thổ ngăn cản tang thi và thú biến dị sau đó những người còn lại sẽ bắn liên tục vào bọn nó. Có dị năng hệ thổ ngăn cản lại cộng thêm mấy người Hạ Bác thỉnh thoảng lại dùng dị năng quấy nhiễu nên cho dù đám người Miêu Trạch, Từ Mục có thực lực kém hơn một chút dùng vũ khí sinh hóa chiến đấu vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhìn tình huống dần dần được khống chế, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Thấm Nhã dần dần hiện lên hoảng sợ. Cô ta vốn muốn mượn tang thi và thú biến dị ở bên trong cửa ngầm của kho quân nhu để loại bỏ Đường Yên. Hiện tại xem ra có vẻ như cô ta đã coi thường Đường Yên rồi, ngay cả tang thi gấu cũng không thể ngăn cản Đường Yên mà tiếng còi báo động vẫn luôn vang lên bên tai nhắc nhở chỉ còn có năm phút.
"Thời gian sắp đến rồi! Chủ nhân, có phải nên hành động hay không?" Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu nhìn Phùng Khải Dương đang trên quyết đấu ở trên tàu chiến với Việt Kỳ, ánh mắt Lưu Thấm Nhã nhìn Việt Kỳ rất lạnh lẽo, theo cô ta nhìn thấy thì rõ ràng Phùng Khải Dương mạnh hơn Hình Liệt Phong thế nhưng Việt Kỳ lại có thể chiến đấu ngang ngửa Phùng Khải Dương, uy hiếp quá lớn, người này nhất định phải ngoại trừ!
Cả người Phùng Khải Dương đang ở giữa không trung, sau khi nghe giọng của Lưu Thấm Nhã thì hơi dừng lạimột chút, tầm mắt đảo qua người Lưu Thấm Nhã: “Hành động đi! Tôi đang chơi đùa rất vui vẻ."
Việt Kỳ vẫy tay, lập tức dị năng hệ hỏa hóa thành rồng lửa lao thẳng tới chỗ Lưu Thấm Nhã, chỗ nào ngọn lửa màu xanh lam đi qua thì nơi đó hóa thành tro tàn. Lưu Thấm Nhã vội vàng tạo tường nước ngăn cản rồng lửa tuy nhiên chỉ trong nháy mắt tường nước đã hóa thành hơi nước, Lưu Thấm Nhã tránh không kịp khiến vai áo bị đốt thành tro tàn lộ ra hơn nửa người, phần cánh tay dưới áo khoác cũng lộ ra trước mặt mọi người, chỗ vốn nên là cánh tay bị cụt thì lại là một cánh tay kí quái phủ đầy vảy. Những cái vảy đó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, móng vuốt sắc bén dài quá đầu gối.
Việt Kỳ tỏ vẻ chán ghét liếc nhìn thân thể ghê tởm của Lưu Thấm Nhã, thế mà lại dùng tay động vật gắn vào người mình? Chỗ thân thể bị lộ ra của cô ta còn có không ít vết thường, hiển nhiên là đã động dao kéo ở những chỗ anyf.
"Ghê tởm!" Việt Kỳ lạnh lùng đảo qua Lưu Thấm Nhã, khuôn mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên chán ghét và kinh thường.
Thái độ khinh miệt của Việt Kỳ Lưu Thấm Nhã cực kì căm tức. Phụ nữ ai không muốn mình xinh đẹp nhưng lúc trước vì chuyện quá khẩn cấp đồng thời Lưu Thấm Nhã muốn mình càng mạnh hơn nên cô ta mới miễn cưỡng đồng ý để cho Phùng Khải Dương cải tạo cánh tay của mình, sau khi có cánh tay này thì cô sâu sắc nhận thấy được trong cơ thể mình đang sôi trào năng lượng, trong lòng cũng bắt đầu có chút tàn ngược khát máu, tuy nhiên từ đầu Lưu Thấm Nhã đã chẳng thèm quan tâm đến mấy thứ đó.
Đường Yên dùng kiếm tấn công tang thi gấu đồng thời cẩn thận né tránh lưỡi dao gió mà tang thi gấu phóng ra, cô ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thấm Nhã thảm hại không chịu nổi trên tàu chiến. Lúc ánh mắt Đường Yên dừng lại ở cánh tay đáng sợ của Lưu Thấm Nhã thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Khó trách Lưu Thấm Nhã luôn mặc áo khoác, thì ra là để che giấu cánh tay này. Cánh tay này cực kì to lớn thô chắc, bên ngoài được bao bọc bởi một lớp vảy, móng vuốt sắc bén, vừa thấy đã biết là lực sát thương không nhỏ nhưng nhìn thế nào cũng không giống tay người hơn nữa cũng không giống động vật, hẳn là sau khi cải tạo thì cánh tay này có chút chân kỳ lân được miêu tả trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy bí mật mình che giấu bị phơi bày khiến Lưu Thấm Nhã tức giận không thôi, sau khi thực lực tăng lên thì cảm giác cũng trở nên cực kì nhạy bén nên lúc này Lưu Thấm Nhã có thể cảm nhận được sự khinh thường, chán ghét của những người xung quanh một cách rõ ràng. Nhất thời khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã mặt trở nên vặn vẹo, hoa văn nhàn nhạt từ bàn chân bắt đầu bao trùm toàn thân, con ngươi đen biến thành màu đỏ, cô ta ngẩng khuôn mặt đáng sợ lên, âm trầm nhìn chằm chằm Đường Yên, lạnh lẽo nói: "Mày phải chết!"
Đột nhiên cô ta mặt nhảy từ trên tàu chiến xuống, dùng móng vuốt sắc bén đâm về phía Đường Yên. Đường Yên cũng có chút dè chừng với cánh tay mới của Lưu Thấm Nhã nên vội vàng xoay xoay người né tránh khiến móng vuốt của Lưu Thấm Nhã ghim sâu vào vách tường bê tông phía sau. Lúc này bức tường bằng bê tông chắc chắn lại giống như đậu hủ, trong nháy mắt đã biến thành đống gạch nát vụn.
"Sức mạnh thật kinh khủng!" Mọi người đều hoảng sợ, không nghĩ tới cánh tay mới Lưu Thấm Nhã lại khủng bố như vậy, không thua kém cánh tay gấu khi dốc toàn lực là bao nhiêu.
Đường Yên nhíu mày nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã trước mặt, tiếng còi báo động vẫn không ngừng vang lên bên tai giống như bùa đòi mạng, động tác của đám người Miêu Trạch cũng không khỏi gấp gáp hơn vài phần, khắp nơi đều vang lên âm thanh hỗn loạn. Toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất bị bao trùm bởi tiếng còi báo động đinh tai nhức óc, thính giác của tang thi và thú biến dị lại cực kì nhạy bén nên tiếng còi báo động khiến chúng nó mất đi cảm giác phương hướng.
"Đường Yên, nhanh lên chút!" Từ Mục lên tiếng thúc giục, tiếng còi báo động cũng càng lúc càng dồn dập. Thời điểm mây đạn đạo nổ tung cũng càng ngày càng gần, bọn họ không thể kéo dài được nữa...
"Việt Kỳ." Đường Yên né tránh sự tấn công như vũ bão của Lưu Thấm Nhã, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang quần nhau trên tàu chiến: “Từ Mục, xem thử gần đây có công tắc khởi động cửa hay không?"
Hiện giờ tàu chiến đang ở giữa rãnh nước, phía trước bị chắn bởi một cái cửa sắt khổng lồ, nhất định cái cửa này có công tắc khởi động, nếu không tìm được công tắc thì cánh cửa này không thể mở ra được. Đường Yên nhìn chung quanh kho hàng nhưng không có tìm được cái gì giống thiết bị khởi động cả, mây đạn đạo sắp nổ rồi, nếu không nắm chặt thời gian thì người nào cũng đừng mong trốn thoát được.
"Ừ." Từ Mục gật đầu, bảo Giang Ly che chắn cho mình sau đó khởi động máy tính nhanh chóng kiểm tra thiết bị trong kho hàng từ đó dò tìm thiết bị có khả năng là công tắc khởi động.
Sau khi nghe được Đường Yên thúc giục thì động tác Việt Kỳ lập tức nhanh hơn vài phần. Anh nắm chặt kiếm băng trong tay, không hề để ý đến Phùng Khải Dương đang bày ra không gian phong tỏa mà đâm thẳng vào xương bả vai của Phùng Khải Dương khiến máu tươi phụt ra như suối.
Phùng Khải Dương rên lên một tiếng, ánh mắt như có lửa nhì chằm chằm vào Việt Kỳ. coki LQĐ. Đã bao nhiêu năm hắn chưa bị thương rồi? Không ngờ thực lực của Việt Kỳ còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn, Phùng Khải Dương hưng phấn liếm cánh môi dưới dính máu.
Sau khi nghe được tiếng còi báo động càng lúc càng gần thì Lưu Thấm Nhã trực tiếp dùng tay đập bể bức tướng bốn phía để cho toàn bộ đàn tang thi và thú biến dị ở bên ngoài tiến vào kho hàng. Sau khi làm xong tất cả những điều này thì cô ta nhe răng cười một cách dữ tợn với Đường Yên, cất giọng the thé nói: "Đường Yên, tao đã nói là phải khiến mày sống không bằng chết, như thế này mới chỉ là bắt đầu thôi, những gì tao phải chịu đựng tao sẽ hoàn trả lại mày gấp nghìn vạn lần."
Sau để để lại lời nói ác độc thì Lưu Thấm Nhã nhanh chóng chạy về phía Phùng Khải Dương nhưng sao Đường Yên có thể để Lưu Thấm Nhã thoải mái rời đi như vậy được, cô lập tức vẫy tay tạo ra vô số tia sét bổ thẳng xuống đầu Lưu Thấm Nhã.
Sau khi nghe thấy lời nói ác độc của Lưu Thấm Nhã thì Miêu Trạch giận không thể kiềm chế được, cậu lập tức dùng thanh kiếm cực lớn của mình chém về phía Lưu Thấm Nhã. Lưu Thấm Nhã lạnh lẽo xoay người người, ánh mắt đảo qua Miêu Trạch, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉa, ngay sau đó lập tức có mấy lưỡi dao nước xé gió lao tới. Lưu Thấm Nhã tấn công ngoài phạm vi của Đường Yên đồng thời cô lại bị tang thi gấu cản chân nên đành phải trơ mắt nhìn Miêu Trạch tránh không kịp, bị nước lưỡi dao cắt qua.
"Xèo xèo…" Lưỡi dao nước cắt qua da thịt phát ra tiếng xèo xèo khó nghe.
"A..." Miêu Trạch nhịn không được lăn lộn trên mặt đất, vết thương trên cánh tay không hề khép lại, hơn mười vết thương bị lưỡi dao nước cắt qua dần dần chảy ra máu đen.
Đường Yên hét lên một tiếng, dùng kiếm đâm thẳng vào vết thương ở trên bụng tang thi gấu sau đó dùng sức xoay kiếm rồi đâm xuyên qua. Cô dồn sức vào chân tiếp đó đạp tang thi gấu văng ra ngoài rồi lao thẳng đến chỗ Miêu Trạch, nhanh chóng lấy thuốc giải độc và bổ máu từ trong ba lô ra nhét vào miệng cậu.
Đường Yên thấy sắc mặt Miêu Trạch không có giãn ra thì trầm ngâm một lát sau đó lấy một bình nước từ trong ba lô ra, nước trong bình này chính là nước trong không gian mà Đường Yên đã chuẩn bị trước đó. Hồ nước trong không gian có tác dụng chữa khỏi và tinh lọc. Lưu Thấm Nhã đã hấp thu năng lượng ám hệ nên dị năng phát sinh biến dị mang tính ăn mòn. Vì đặc tính ăn mòn này quá bá đạo nên dù là dị năng giả thì muốn vết thương khép lại cũng cần rất nhiều thời gian, nếu là người thường thì chỉ sợ đã sớm chết vì mất máu quá nhiều rồi.
"Uống nước đi." Đường Yên đỡ Miêu Trạch để Miêu Trạch gối đầu lên trên chân mình. Một tay cô bóp chặt cằm Miêu Trạch sau đó rót từng chút nước một vào miệng cậu. Bên cạnh đó còn dùng dị năng thúc đẩy tác dụng của thuốc giải độc và bổ huyết mặc cho xung quanh đang chiến đấu đến nảy lửa.
Việt Kỳ cầm kiếm băng phủ dị năng hệ hỏa ép bọn người Phùng Khải Dương rời khỏi tàu chiến. Phùng Khải Dương bị Việt Kỳ đả thương, sư tử trắng và Buster thì chiến đấu ngang ngửa nhau, không ai chiếm được thế thượng phong cả. Trên thân sư tử trắng bị Buster đốt vài chỗ, trên thân Buster cũng bị sư tử trắng cắn vài cái, máu tươi thấm ướt cả bộ lông.
Sau khi nghe tiếng còi báo động bắt đầu đếm ngược thì bóng đen phía sau Phùng Khải Dương nhanh chóng tiến lên đỡ Phùng Khải Dương dậy rồi lùi ra xa, tay bóng đen đó sờ soạng trên vách tường vài cái, khi đụng đến một chỗ gồ lên thì dùng sức đè xuống, rất nhanh bên kia đã lộ ra một lối đi. Lưu Thấm Nhã bị Đường Yên tặng cho vài tia sét nên trên người có mấy vết thương cháy sém cho tia sét để lại, lúc này cô ta cũng nhấn một cái nút ở bên cạnh, trong nháy mắt vách tường đã lõm vào để lộ ra một cái bục đứng, khóe miệng Lưu Thấm Nhã cong lên thành nụ cười lạnh, cô ta lập tức sử dụng dị năng phá hủy cái bục đó, sau khi làm xong tất cả những điều này thì mới xoay người chạy theo Phùng Khải Dương vào lối đi đó.
"Đáng chết, mau ngăn Lưu Thấm Nhã phá hủy thiết bị khởi động." Trong khoảng thời gian này Từ Mục vẫn tìm thiết bị khởi động, khi máy vi tính vừa tìm thấy được thiết bị khởi động mở cửa sắt thì Từ Mục cũng vừa thấy Lưu Thấm Nhã định ra tay phá hủy thiết bị khởi động.
"Xoẹt…xoẹt" Vài tia lửa điện lóe lên sau đó nút bấm trên cái bục dần dần tối lại.
Lúc này tất cả mọi người đều tức giận nhìn gương mặt ghê tởm của Lưu Thấm Nhã dần dần biến mất sau lối đi tối tăm, tiếng còi báo động càng thêm dồn dập, bắt đầu tiến vào đếm ngược...
"Làm sao bây giờ?" Tất cả mọi người đều nhìn cái bục đang xẹt lửa, ngay cả đám người An Lộ cũng ngơ ngác không nói nên lời, nghiêng đầu nhìn cánh cửa sắt khổng lồ sau tàu chiến, tất cả đều sử dụng dị năng nhưng đều không thể làm gì được.
"Phá nó?" An Du vuốt cằm, giọng nói có vẻ không chắc chắn khi nghĩ đến thực lực của mọi người.
Đường Yên cầm kiếm chém thật mạnh lên cửa sắt những cũng chỉ tạo nên vài vết chém khá sâu còn cánh cửa sắt thì vẫn cứ trơ trơ như cũ, tiếng còi báo động càng thêm chói tai.
Việt Kỳ nhảy xuống khỏi tàu chiến, bàn tay dán đặt lên cửa sắt sau đó quay đầu nói với Diệp Quân: "Khởi động tàu chiến, toàn bộ đi lên hết đi, bên này để tôi giải quyết."
Diệp Quân gật đầu, dẫn đầu nhảy lên tàu chiến. Đường Yên rút kiếm đi ở cuối cùng ngăn cản tang thi và thú biến dị đang xông tới đồng thời bảo Hạ Bác mang Miêu Trạch lên trước, cô và Lâm Mông bọc hậu phía sau.
Hiện giờ đã đến thời khắc mấu chốt nên Đường Yên không nể nang gì nữa, dị năng lôi điện trải rộng toàn bộ kho hàng: “Đi thôi!" Cô quay lại gật đầu ra hiệu với Lâm Mông sau đó vận dụng dị năng đến mức tối đa, trong khoảnh khắc dị năng lôi điện giống như bao phủ cả trời đất.
Sau khi tất cả mọi người đều đã đi lên tàu chiến thì Diệp Quân tiến vào khoang thuyền khởi động tàu chiến. Lúc này cả người Việt Kỳ đều biến thành màu đen, chỉ trong nháy mắt dị năng ám hệ đã tản ra bốn phía, Việt Kỳ lập tức đặt tay lên cửa sau, ngay lập tức cửa sắt khổng lồ dày đến mười mấy cm biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Bên ngoài cửa sắt là biển nước, sau khi cửa sắt bị dị năng ám hệ nuốt chửng thì nước biển bên ngoài lập tức tràn vào, cuốn trôi toàn bộ tang thi và thú biến dị trong kho hàng...
Lúc này Việt Kỳ cũng đạp mạnh chân lấy đà sau đó nhảy lên tàu chiến.
Tàu chiến vừa mới tiến vào biển nước thì ngay lập tức phía sau đã vang lên tiếng “tít…tít….” chói tai. Tiếp đó là vô số tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, toàn bộ nhà xưởng công nghiệp quân sự và căn cứ quân sự dưới đất đều bị nổ tung. Ngay cả núi Mậu Danh cũng hóa thành biển lửa trong nháy mắt đồng thời vụ nổ cũng tạo ra xung lực khổng lồ đẩy tàu chiến vào sâu trong biển nước.
Đường Yên nhìn chằm chằm nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh hóa thành biển lửa sau đó lâm vào trầm tư...