“Phải bao lâu mới đến được Chương Hóa?” Không biết tại sao Đường Yên vẫn luôn cảm thấy không an tâm đối với quốc lộ vì vậy cô cầm lấy bộ đàm, hỏi Hạ Dĩnh ở bên kia.
Hạ Dĩnh cúi xuống, mở bản đồ ra nhìn cột mốc hai bên đường, vẻ mặt có chút thận trọng: “Nếu thuận lợi thì khoảng ba tiếng nữa...”
Vậy nếu không thuận lợi… tất cả mọi người đều hiểu được ngụ ý trong câu trả lời của Hạ Dĩnh, dù sao đây là tận thế ở, làm gì có chuyện thuận lợi hoàn toàn được, xem ra còn phải giữ vững tinh thần và cảnh giác hơn nữa. Khi rời khỏi căn cứ thì mỗi một chiếc xe có mười người, sau khi chiến đấu với Ba Hành Giả ở Đông Mộc thì người dưới trướng Hạ Dĩnh đã chết bốn người, dị năng giả được chiêu mộ chết một, chỉ trong một trận chiến ngắn ngủi mà đã tổn thất năm người làm cho nhiệm vụ lần này bị che phủ bởi những bóng ma dày đặc, toàn bộ đoàn xe đều bị bao phủ một tầng mây đen.
Hạ Dĩnh trả lời xong thì Đường Yên không nói gì nữa, lặng im cảnh giác bên ngoài.
“Chị Yên, phía trước có gì đó kì lạ.” Miêu Trạch phanh gấp, hai mắt hoảng sợ nhìn quốc lộ phía trước.
“Hả?” Nghe tiếng Miêu Trạch, Đường Yên quay đầu nhìn sang, lúc này ánh mắt của mọi người trong xe đều mở to, hoảng sợ nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Đường Yên phản ứng nhanh nhất, dùng mấy tia sét bổ thẳng xuống, sau đó đứng dậy cầm bộ đàm, quát lớn vài tiếng: “Đàn chuột biến dị bậc một, dốc toàn lực ra tay.”
Lôi điện của Đường Yên cộng thêm năng lượng tinh thần càng thêm sắc bén, giống như là một hàng rào điện khổng lồ, ngăn cản đàn chuột biến dị đang muốn lao lại chỗ những chiếc xe.
Đúng vậy, trên quốc lộ dày đặc chuột biến dị dữ tợn, mỗi con đều nhe răng nhếch miệng, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, đôi mắt màu đỏ máu mở to tham lam nhìn đoàn người Đường Yên, có những con chuột biến dị sơ cấp lộ ra xương trắng, tản ra mùi hôi thối nồng nặc, răng nanh sắc bén lộ ra ngoài, khi chạm vào lôi điện thì bị cháy khét phát ra tiếng xèo xèo.
“Một đàn chuột biến dị bậc một?” Cả người Hạ Dĩnh run lên, sắc mặt trắng bệch. Lúc trước cô tiếp nhận nhiệm vụ thanh lí tuyến đường từ thành phố Thanh Ninh đến thôn Hoàng Bắc của nghiệp đoàn dị năng giả thì bất ngờ gặp một đàn chuột biến dị, toàn quân bị diệt, ngoại trừ cô thì không còn người nào sống sót... Vì sao trên quốc lộ lại xuất hiện đàn chuột biến dị? Rốt cuộc là thế giới này bị sao vậy?
Hình Liệt Phong liếc nhìn Hạ Dĩnh mặt trắng bệch sau đó tầm mắt dừng ở đàn chuột chi chit không thấy được đầu cuối trước mặt, xem ra hang ổ của đàn chuột biến dị này ở gần đây nên chúng nó mới xem quốc lộ trở thành địa bàn của mình, khó trách suốt dọc đoạn đường này đều không gặp phải tang thi lợi hại, hóa ra nguyên nhân tại đây.
Bậc một? Cấp bậc của tang thi và thú biến dị giống nhau, nhìn đàn chuột biến dị dữ tợn, anh ta tò mò làm sao mà Đường Yên là có thể biết được cấp bậc của đàn chuột biến dị này, tuy nhiên bây giờ không phải là thời điểm tò mò cái này. Dị năng giả có thực lực càng mạnh thì cơ hội sống sót trở về căn cứ càng lớn, ngoại trừ rất nhiều thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số thì vật tư của nhà họ Lôi ở tòa nhà Thuận Phát, thành phố Thanh Hải, anh ta cũng không muốn buông tha, chỉ cần lấy được nhóm vật tư của nhà họ Lôi ở thành phố Thanh Hải kia thì khỏi phải lo sau này không thể đứng vững ở căn cứ.
Chuột biến dị không ngừng tuôn ra, Giang Ly, Mạnh Lộ nhanh chóng sử dụng dị năng, lập tức bảy tám tường đất mọc lên ngăn cách giữa mọi người và chuột biến dị. Quân nhân bắt đầu bắn phá đám chuột biến dị không sợ chết muốn trèo qua tường đất.
“A!” Cao Phong rên lên một tiếng, thời điểm chuột biến dị xuất hiện thì gã muốn xoay người chạy về sau nói cho Lưu Thấm Nhã biết nhưng không ngờ tốc độ của chuột biến dị quá nhanh, trong chớp mắt đã đuổi đến sát nuốt, trong lúc vội vã Cao Phong dùng dị năng muốn ngăn cản chuột biến dị đang há mồm định cắn mình nhưng không ngờ đột nhiên hai bên xuất hiện thêm mấy con chuột biến dị, con chuột biến dị trước mặt bị gã chặn lại nhưng lại bị những con chuột hai bên cắn vào cẳng chân.
Cao Phong nhịn đau lăn một vòng, tức giận đá con chuột đã cắn chân mình văng ra ngoài, lúc này mọi người nghe được Đường Yên nhắc nhở nên lập tức xuống xe.
“Cao Phong, anh làm sao vậy?” Sau khi Lưu Thấm Nhã xuống xe thì thấy rõ chuột bu dày đặc trên tường đất, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, chuột biến dị... Đàn chuột biến dị đầy đất.Lúc nghe thấy Cao Phong kêu rên thì cô ta liền chạy tới, khi đến nơi thì thấy Cao Phong đang ôm cẳng chân lăn lộn trên mặt đất.
“... Không có việc gì.” Cao Phong miễn cưỡng nhổm người dậy, sắc mặt tái nhợt, cũng may trước khi rơi căn cứ đã tiêm huyết thanh thế hệ hai, nếu không thì lần này không cần suy nghĩ thêm gì cả... Trực tiếp chờ chết là được rồi.
“Cao Phong!” Lưu Thấm Nhã cẩn thận nâng Cao Phong dậy, ánh mắt dừng ở dấu răng chuột cực sắc ở cẳng chân Cao Phong, cô ta bị dọa không nhẹ, vội vàng khởi động dị năng chữa khỏi để chữa trị cho Cao Phong.
“Cám ơn!” Cao Phong cảm kích nhìn Lưu Thấm Nhã, ánh mắt bắt đầu nóng rực, nhiệm vụ lần này là cấp S nên Từ Viện không cho phép gã tham gia, tuy nhiên gã không yên lòng về sự an toàn của Lưu Thấm Nhã nên mới vụng trộm đăng kí, không nghĩ tới vừa mới rời khỏi căn cứ mà đã phải trải qua nhiều lần nguy hiểm như vậy.
“Không cần, đây là điều em phải làm, anh nghỉ ngơi trước đi.” Lưu Thấm Nhã mỉm cười nói, lúcđón nhận ánh mắt dịu dàng của Cao Phong thì đáy mắt hiện lên một chút tính kế.
Dị năng giả hệ thổ chắn ở phía trước, không ngừng dựng tường đất, ngăn cản đàn chuột biến dị đang chen chúc nhào tới, vừa tiêu diệt một đợt còn chưa kịp thở ra thì phía sau lại vọt tới trước.
“Cẩn thận!” Thân kiếm mỏng manh loang lổ vết máu đỏ thẫm, vung lên chém đứt mấy con chuột đang vọt tới.
Là Đường Yên, Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, bị đàn chuột biến dị không ngừng lao tới dọa cho hoảng sợ, Hạ Nhất dùng súng máy bắn vào đàn chuốt, sử dụng vũ khí sinh hóa vào thời điểm quá lãng phí, còn không bằng dùng súng máy bình thường để bắn phá: “Nhắm vào chỗ nhiều chuột, dùng địa lôi oanh tạc!”
Giọng nói của Hạ Dĩnh cực kì lạnh lẽo, hận không thể ăn tươi nuốt sống toàn bộ đàn chuột biến dị, có súng hữu cơ bắn phá và địa lôi oanh tạc, trong lúc nhất thời, dị năng giả cảm thấy thoải mái hơn không ít, cho dù là dị năng giả thì cũng không thể sử dụng dị năng mãi được. Dù saod năng giả cũng tiến hóa từ người bình thường, dị năng sử dụng quá độ thì dị năng giả cũng không chống đỡ được bao lâu!
Hình Liệt Phong đẩy mắt kính, nhìn đàn chuột biến dị phía trước, nói: “Tôi dẫn người đi tới phía trước, ở bên trong đàn chuột biến dị hẳn là có chuột biến di cấp cao chỉ huy, giết chết chuột biến dị đầu đàn thì lực công kích sẽ bị yếu đi.”
Sau khi biết thú biến dị cấp cao và tang thi có trí khôn thì bọn họ trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, dù sao ai cũng không muốn biến thành đồ ăn cho chúng nó. Nghe thấy Hình Liệt Phong nói như vậy, Đường Yên gật đầu thở ra, số lượng của đàn chuột biến dị này quá nhiều, cứ bắn như vậy thì động tĩnh quá lớn, đến lúc đó rất có khả năng hấp dẫn đàn tang thi tới, như vậy rất nguy hiểm!
“Dị năng giả hệ hỏa làm chủ công, dị năng giả hệ phong làm phụ, các dị năng giả hệ khác đi theo giúp đỡ. Nhớ kỹ, đừng lãng phí dị năng, hãy tập trung công kích phần đầu.” Vừa nói xong thì lập tức có sáu tia sét bổ xuống.
Nghe Đường Yên nói, mắt của dị năng giả hai hệ phong hỏa sáng ngời, tụm lại bàn bạc, ngay sau đó ngọn lửa mang theo lốc xoáy bao vây lấy đàn chuột biến dị, sau khi lốc xoáy qua đi thì chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Rít….... “ đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, quân nhân đang bắn chuột biến dị ở phía trước bụm mặt ngã xuống đất, máu tươi theo khe hở chảy xuống.
Sao lại thế này? Mọi người căng thẳng nhìn bốn phía, khắp nơi chỉ có đàn chuột biến dị cùng với tiếng kêu chít chít. Không khí mang theo mùi máu tươi nồng đậm, mọi người đều không thấy rõ bóng đen này xuất hiện từ nơi nào không kìm được sợ hãi, mồ hôi to như hạt đầu lăn dài trên khuôn mặt.
“A.... “ Tiếng hét thảm thiết vang lên, lại một người nữa ngã xuống, lần này là cánh tay bị thương, máu chảy đầm đìa, Lưu Thấm Nhã vội vàng ra tay cầm máu, với loại vết thương mất máu khá nhiều như thế này thì cách băng bó thông thường không thể cầm máu được.
“...”
Tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đã có hai quân nhân và một dị năng giả bị bóng đen thần bí đó làm bị thương, không ai thấy rõ bóng đen kia xuất hiện như thế nào, chỉ biết là có một cái bóng đen lóe lên, sau đó lập tức có người bị thương, hơn nữa miệng vết thương lại không nhỏ, trong mắt Hạ Dĩnh dày đặc sát khi, người bị thương toàn là người bên cô. Lúc này đàn chuột mới vừa rồi còn chen chúc cũng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm nên ào ào lùi về phía sau. Không một ai không dám động đậy, tất cả đều nhìn chằm chằm bốn phía, khẩn trương bắt đầu lan tràn!
Đường Yên híp mắt, dùng tinh thần lực dò xét bốn phía.
Là thú biến dị không gian? Hay là thú biến dị hệ tinh thần? Đường Yên liếc mắt nhìn Hình Liệt Phong bên cạnh, đám người vừa rồi vẫn còn trấn định bắt đầu ầm ĩ, một khi con người đối mặt với sự vật mà họ không biết hì đều nhát gan, hoảng hốt, ai cũng muốn tránh ở vị trí an toàn...
“A...” Lại là một tiếng hét thảm vang lên, lần này bị thương ở bụng, máu tươi chảy đầm đìa có thể thoáng nhìn đến nội tạng trong bụng, từ đó có thể thấy được vết thương nghiêm trọng như thế nào!
Thấy thế, ngay cả quân nhân có tâm lý kiên cường cũng có chút sợ hãi, tay cầm súng hơi run rẩy.
“Đừng hoảng hốt!” Đường Yên lên tiếng, sắc mặt Hạ Dĩnh tái nhợt, tay cầm súng không ngừng run rẩy, có lẽ sự kiện chuột biến dị ở thôn Hoàng Bắc là một đả kích rất lớn đối với Hạ Dĩnh. Lúc này một khi có người muốn chạy trốn thì nhất định những người khác sẽ làm theo. Để tránh cho tình thế trở nên xấu hơn, Đường Yên phủ trên dị năng lôi điện lên trên kiếm, nhanh chóng chém về phía đàn chuột.
“Xoẹt!” Chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một vết chém sâu khoảng năm sáu cm, một kiếm đi xuống, ném đi vô số chuột biến dị, máu tươi đỏ thẫm văng khắp nơi, chỉ trong khoảnh khắc cây hai bên quốc lộ bị máu tươi bao trùm, mùi vị ngai ngái nồng đậm chui vào mũi mọi người.
“Đừng có chạy lung tung, đao kiếm không có mắt!” Đường Yên bình tĩnh nói một câu, lúc này mà nội bộ rối loạn thì sự tình sẽ càng trở nên phiền toái hơn, cô cũng không muốn bị đám ngu xuẩn này liên lụy, nơi này còn cách thành phố Thanh Hải rất xa.
Rất máu tanh cũng rất bạo lực!
Không thể không nói hành động máu tanh và bạo lực lần này của Đường Yên làm cho mọi người thu lại ý định chạy trốn, không tự chủ mà nuốt nước miếng. Mọi người đều há hốc mồm nhìn chằm chằm khí thế như muốn khai đao của Đường Yên, không tự chủ bị khí thế của Đường Yên ảnh hưởng mà chậm rãi tới gần cô.
Thấy mọi người bị Đường Yên ảnh hưởng, sắc mặt Lưu Thấm Nhã rất khó chịu, hoang mang nhìn khí thế nghiêm nghị quyết tuyệt của Đường Yên, trong lòng hiện lên vẻ âm u, dựa vào cái gì tất cả mọi người chỉ chú ý tới Đường Yên mà không để ý đến cô ta, cô ta đã hao hết tâm tư cứu chữa người bị thương, nhưng kết quả là những người này lại không thèm cho cô một lời cảm ơn, dựa vào cái gì?
Sắc mặt Lưu Thấm Nhã xanh mét, ánh mắt ngoan độc không tự chủ đảo qua Đường Yên.
Đường Yên không thèm đếm xỉa tới những người này, huy động tinh thần tối đa để nắm bắt bóng đen vừa mới vụt qua, nhất định phải giải quyết bóng đen này, nếu không thì toàn bộ bọn họ đều không xong.
“Mọi người giữ vững tinh thần, đừng có ngây ra nữa, đây là chuột biến dị cấp ba, hẳn là hệ tinh thần! Chắc hẳn bây giờ chúng ta đang ở trong ảo thuật của nó.” Hình Liệt Phong tập trung nhìn chằm chằm bốn phía, ra hiệu cho dị năng giả hệ thổ dựng tường đất cao lên phía trên, Hạ Dĩnh thì dùng dây mây quấn quanh, tránh cho mọi người lại bị đánh lén.
Nghe thấy lời nói của Hình Liệt Phong, tâm tư của mọi người đều nặng nề. Chuột biến dị cấp ba, lại còn là hệ tinh thần, là loại thú ở phương diện công kích có ưu thế trời sinh, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chuyện này đối với bọn họ là cực kì bất lợi.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt mọi người lập tức, đáng chết, rõ ràng đã rất cảnh giác, nhưng vẫn bị tấn công.
Trên quốc lộ yên tĩnh gần như không nghe được khác bất kỳ giọng nói nào. Mọi người đều nghe thấy trái tim của mình đập bình bịch, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu theo thái dương rơi xuống, hai mắt bị mất phương hướng, tầm mắt không khỏi bắt đầu mơ hồ, mọi người giống như nhìn thấy cả người mình toàn là vết thương, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả thân thể...
Xảy ra chuyện gì vậy? Cứu mạng... Tôi vẫn chưa muốn chết, chưa muốn chết... A!
“Liệt Phong, tập trung vào điểm bên trái, năm mươi mét về phía trước, hơi thở nơi đó không thích hợp.” Lưu Thấm Nhã nhanh chóng cầm máu cho dị năng giả bị thương, nhỏ giọng nói.
Nghe thấy như vậy, Đường Yên kinh ngạc xoay người sau đó tập trung tinh thần lực vào bên trái, phía trước năm mươi mét, cũng chính là vị trí hơi xéo đối diện với Hạ Dĩnh. Sau khi hấp thu huyết hạch của con trăn biến dị, tinh thần lực của Đường Yên thăng cấp nên có thể điều tra trong phạm vi năm mươi mét, vì vậy lúc này Đường Yên nhìn thấy ở góc đó có một con chuột biến dị cỡ bằng con mèo đang ẩn núp, hàm răng dữ tợn bén nhọn, cái miệng tản ra mùi vị làm người ta buồn nôn, cặp mắt màu đỏ tươi tham lam nhìn chằm chằm mọi người trong tường đất. Đồng thời Đường Yên còn nhận ra được đàn chuột mà mọi người nhìn thấy đã lùi về sau kỳ thực không có lùi mà đang yên lặng vây xung quanh tường đất, mở to đôi mắt màu đỏ tươi tham lam, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi.
Phát hiện này làm cho sống lưng Đường Yên lạnh lẽo.
Hình Liệt Phong là dị năng giả cấp bốn nên cảm nhận rất nhạy bén, Lưu Thấm Nhã vừa dứt lời thì Hình Liệt Phong lập tức tập trung tinh thần lực khóa chặt góc đó, sau đó bóng người mạnh mẽ lướt qua như một mũi tên rời cung, bay vút không trung, tinh thần lực hóa thành vô số mũi tên nhọn mang theo sát khí đè ép!
“Chít…chít.... “ Chuột biến dị kêu chói tai, tiếng kêu cắt qua chân trời làm màng nhĩ mọi người đau đớn.
Đường Yên dùng chân đạp vào tường đất phía sau để mượn lực nhảy lên, lộn nhào trên không trung mấy vòng sau đó đáp xuống trên mui xe gần đó, từ trên cao tập trung nhìn bốn phía, sau đó không có chần chừ mà tung người vào không trung sau đó để rơi tư dọ, tay nắm chặt thanh kiếm sắc bén chém vào chỗ mà Hình Liệt Phong vừa mới tập trung tinh thần lực để khóa chắt.
Chuột biến dị hệ tinh thần không nghĩ tới động tác của Hình Liệt Phong và Đường Yên nhanh tới như vậy, nên trong lúc Hình Liệt Phong tập trung tinh thần lực để tấn công thì kêu to, muốn lợi dụng một tích tắc đó để chạy trốn.
Không ngờ đường chạy trốn lại Đường Yên chặn lại, thanh kiếm sắc bén mang theo lôi điện, chỉ trong nháy mắt đã chặt chuột biến dị đã bị chém đứt mảng thịt bên trái. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đường Yên tấn công từ không trung nên không có cách nào để thay đổi tư thế, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chuột biến dị hốt hoảng chạy trốn. Ví nó đã bị thương nên không có cách nào duy trì ảo thuật được nữa, đàn chuột bị chuột biến dị hệ tinh thần che giấu dần dần lộ ra, mọi người trong tường đất lập tức thấy rõ đàn chuột ở bốn phía, sau đó sắc mặt đột ngột thay đổi!
“Chạy rồi hả?” Hạ Dĩnh hỏi.
“Ừ! Chắc chắn là vẫn còn ở quanh đây nhưng không có biện pháp xác định vị trí.” Đường Yên tiếc nuối trả lời.
“Nó dùng tinh thần lực để che giấu mình, tất cả chỗ này đều là chuột biến dị, căn hoàn toàn không có cách nào phân biệt được.” Hình Liệt Phong nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Bị một đàn chuột biến dị như vậy để mắt, thật sự là quá nguy hiểm, không ai biết bọn nó sẽ xuất hiện để đánh lén bọn họ lúc nào, phải mau chóng tìm ra con chuột đầu đàn và giải quyết nó, bọn họ không có nhiều thời gian cũng không có nhiều sức lực để dây dưa với nó.
Hạ Dĩnh suy nghi một chút sau đó ngẩng đầu nhìn phía Lưu Thấm Nhã, nói: “Lưu Thấm Nhã, vừa rồi làm sao cô có thể tung tích của phát hiện chuột biến dị?”
Lúc Hạ Dĩnh hỏi câu này thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lưu Thấm Nhã, vừa rồi nếu không có Lưu Thấm Nhã lên tiếng nhắc nhở thì ngay cả Hình Liệt Phong cũng không tìm thấy được dấu vết của chuột biến dị.
Sắc mặt Lưu Thấm Nhã thay đổi, đây là năng lực có được khi cô ta hấp thu huyết châu trong bình sứ trắng ở cấm địa Miêu Trại kia, huyết châu đó không chỉ khiến cô ta thức tỉnh dị năng chữa khỏi mà còn có khả năng cảm ứng tang thi và thú biến dị, cô ta có thể dễ dàng nhìn thấy được từng cọng cây ngọn cỏ trong phạm vi năm mươi mét, vốn cô ta không muốn để lộ năng lực này ra ngoài sớm như vậy, dù sao ở tận thế có nhiều át chủ bài thì chính là có nhiều hơn một cái mạng, nhưng vừa rồi là bất đắc dĩ vì chuột biến dị đã chọn mục tiêu là cô ta, nếu không lên tiếng nhắc nhở Hình Liệt Phong về dấu vết của chuột biến dị thì như vậy người bị thương kế tiếp sẽ là cô ta.
Sau khi thức tỉnh dị năng chữa khỏi thì thân thể của Lưu Thấm Nhã suy yếu đi không ít, tuy rằng vẫn có thể sử dụng dị năng hệ thủy nhưng thân thể lại yếu đi rất nhiều, không cách nào chiến đấu ở cường độ cao được nên cho dù cô ta có thể nhận thấy được nhất cử nhất động của chuột biến dị thì cô ta cũng không có cách nào trốn thoát khỏi công kích của nó nữa.
Thấy vẻ mặt thay đổi của Lưu Thấm Nhã, khóe mắt Đường Yên giật giật, chẳng lẽ đây cũng là hào quang của nữ chính? Cô nỗ lực tu luyện Khô mộc quyết, rất vất vả mới có thể làm cho phạm vi dò xét của tinh thần lực từ hai mươi mét biến thành năm mươi mét nhưng Lưu Thấm Nhã không làm gì cả mà vẫn có thể cảm nhận được thú biến dị tồn tại...