Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

chương 120: xin lỗi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái mẹ gì đang diễn ra vậy? Tâm tự hỏi, rồi đột nhiên có cảm giác muốn chửi thề và đánh chết cái tên đang cười ha hả này. Cô nghĩ vậy, nhưng lại ngại Trí đang bệnh mà chỉ có thể gào to:

“Cậu bị điên đấy hả? Nãy giờ là đang đùa?”

Nói xong giận điên lên, cầm lấy cánh tay trái lành lặn của Trí đưa vào mồm và cắn một cái thật mạnh, thật đau.

“A a a, từ từ đã, xin lỗi, tớ xin lỗi.” Trí né không kịp, bị cô gặm mà mặt mũi nhăn hết cả lại.

Tâm lại cắn thêm cái nữa cho bỏ tức, cắn xong bảo:

“Xin lỗi trong trường hợp này không có tác dụng đâu nhé!”

Ai đời lại đi chơi cái trò mất dạy như thế? Giả bộ mất trí nhớ mà còn giả vô cùng giống nữa. Mọe nhà nó cái tên này, hại cô suýt chút khóc trước mặt cậu ta!

Tâm nghĩ tới lại tức không thở được, vội vàng thò chân xuống, muốn đứng lên. Nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn túm lấy eo cô, kéo trở về, kèm theo đó là âm thanh than thở đáng thương:

“Xin lỗi, bạn gái siêu cấp đáng yêu của tớ, hu hu, tớ biết lỗi rồi mà! Tớ đang là bệnh nhân đó, thương tớ với chứ!”

Sợ Trí bệnh không cử động mạnh được, Tâm nằm im trở lại, nhưng vẫn không muốn nhìn mặt cậu, thậm chí có xu hướng dỗi ngược. Cô cắn chặt môi nằm ở đó, mắt ươn ướt vì tủi thân. Vừa rồi cô còn lo lắng muốn chết, ai biết bị chơi cho một vố! Cậu ấy có biết cô đã sợ hãi đến mức nào không? Nghĩ nghĩ, nước mắt rốt cuộc chảy ra.

Tiếng sụt sịt nho nhỏ của cô làm Trí thấy vô cùng có lỗi, diễn sâu quá, chọc giận bạn nhỏ nhà mình mất rồi!

“Ây, tớ xin lỗi mà.” - Vừa nói vừa đưa tay về phía miệng Tâm. - “Hay cho cắn thêm cái nữa nha? Cậu cắn đi, đừng giận tớ, cũng đừng khóc.”

Tâm bực mình đẩy tay Trí ra, nói:

“Lấy cái tay ra đi! Tui không quen mấy người!”

“Sao thế? Nãy ai còn bảo là bạn gái của tớ cơ mà? Thôi nào, tớ thật sự chỉ định trêu cậu một chút xíu thôi. Ngoan, lại đây.”

Thiếu niên mặt dày ôm lấy cô, bởi vì một tay đang bó bột nên cũng hơi bất tiện, lôi lôi kéo kéo mãi mới kéo được Tâm xoay người về phía cậu.

Trí hoạt động hơi nhiều nên đụng trúng vết thương, hơi đau một chút làm cậu vô thức nhăn mày. Tâm lập tức hỏi:

“Cậu sao đấy? Đau ở đâu?”

Thiếu niên rên nhẹ một tiếng, dùng cục bột trên tay phải ngoắc tay Tâm đặt lên ngực mình, vừa nheo mắt vừa nói:

“Đau ở đây này.”

“Cậu có thôi đi không hả? Cái tên này…”

Tâm vừa buồn cười vừa bực mình muốn mắng đối phương, nhưng lại bị một cái hôn bất ngờ chặn ngang, những lời sắp ra khỏi miệng đều bị ép ngược về.

Trí cười rất là lưu manh và bảo:

“Hết giận nhé.”

“...”

“Còn giận hả? Lại hôn mấy cái!”

“Được rồi, tớ không giận.” Tâm chịu thua.

Cô đưa tay lau nước mắt, ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người cậu mà đau lòng. Vốn cũng rất tức giận vì bị trêu, nhưng thấy cậu còn sức cười đùa thế này, cô cũng yên tâm hơn. Tất nhiên, bây giờ cô chưa có tha thứ cho cậu đâu, chờ đến lúc hết bệnh thì… hừ hừ, cho biết tay cái tội dám dọa cô!

Suy nghĩ của Tâm bị Trí nhìn thấu, cậu có vẻ hơi sợ hãi xin tha:

“Mặt cậu như kiểu đang đe dọa tớ vậy, tớ thật sự không cố ý mà.”

Chỉ là vừa mở mắt ra nhìn thấy Tâm, cậu nổi hứng muốn nhìn xem phản ứng của cô nàng thế nào thôi. Có người ở cạnh trông chừng, quan tâm lo lắng cho mình như thế thì còn gì bằng nữa chứ?

Trí sờ sờ mái tóc mềm của Tâm, nói:

“Tâm này.”

“Hả?”

Cậu cúi đầu hôn lên tóc Tâm, thì thầm:

“Thật ra, lúc gặp tai nạn, tớ cũng sợ lắm đấy.”

Tưởng chừng như lúc đó bản thân đã chết rồi, cả người lạnh toát, tim cũng ngừng đập một lúc. Cậu chưa bao giờ thấy khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại mỏng manh đến thế.

Tâm đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Trí, nói:

“Không sao rồi, sau này phải cẩn thận hơn nữa, biết không? Tớ cũng sợ muốn chết.”

Có ai gặp tai nạn mà không sợ cơ chứ? Trí sợ bản thân còn chưa kịp trưởng thành báo hiếu cho bố mẹ, chưa kịp cùng Tâm xây dựng mái ấm thì đã rời đi mãi mãi. Tâm sợ người mình thích đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô, cảm giác ấy chắc chắn rất kinh khủng.

Hai đứa nằm trên giường bệnh ôm lấy nhau, mùi hương nhè nhẹ trên người đối phương quá đỗi quen thuộc, cảm giác âm ấm dễ chịu làm họ có chút buồn ngủ.

Tâm vừa ngáp vừa nói:

“Có mất trí nhớ cũng không được quên tớ đâu đấy.”

“Chắc chắn rồi. Cậu mệt à? Hay ngủ một chút nha? Tớ trông cho.”

“Ai đi thăm bệnh lại để bệnh nhân trông bao giờ?”

“Có cậu chứ còn ai vào đây nữa?”

Trí lên tiếng, nói như vả vào mặt Tâm một cái chát. Cô cắn răng nghiến lợi nhịn xuống, được rồi, bây giờ cậu ta đang bệnh, nhịn đi! Mặc dù cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng lại không thật sự ngủ thế này được, ngóc đầu dậy hỏi:

“Hay tớ đi gọi y tá vào xem cho cậu đã nha?”

“Cậu không ngủ hả?”

“Lát nữa mẹ cậu tới bây giờ.”

Người nào đó bật cười, thì ra là lo lắng chuyện bị nhìn thấy. Trí lắc lắc đầu, nói:

“Mặc kệ, tớ là bệnh nhân, cậu phải chiều ý tớ, ngủ một chút thôi, sẽ dậy ngay.”

Người nào đó cứ khăng khăng muốn để Tâm đi ngủ, cô đành chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại, trước khi ngủ vẫn không quên cắn Trí thêm cái nữa cho bỏ tức! Này thì mất trí nhớ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio