Kể từ khi Dư Quỳnh Hoa đồng ý hôn sự, Trình Dật Tu trở thành thành viên thường trú ở nhà họ Hạ. Ngoại trừ giờ làm việc, dường như đều ở tầng sáu.
Rất nhanh đến ngày Giang Hạ đi làm ở nhà hàng Ức Hạ. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp, cô chọn chiếc váy quá gối màu xanh sẫm, quần áo rất hợp với dáng người cô. Tóc dài cũng buộc lên, ưu nhã thành thục hơn với ngày thường.
Trình Dật Tu kiên trì muốn đưa cô đi làm, đợi dưới lầu từ sớm, lúc nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, khóe miệng không nhịn được cong lên. Rất lịch sự thay cô mở cửa xe, đợi cô ngồi vào bên trong xe, nhân tiện hôn trộm cô một cái.
Sau khi lên xe, Trình Dật Tu nói với Giang Hạ: “Buổi tối làm xong anh tới đón em nhé.”
Giang Hạ lắc đầu, “không cần đâu, lúc anh tan làm cũng bằng em tan làm, đợi anh tới đón thì phải đợi nửa tiếng. Em tự mình ngồi xe về cũng được.”
Trình Dật Tu mất hứng bĩu môi nói: “anh muốn đi đón em cũng không được sao? Bạn trai muốn đón bạn gái tan làm đấy.”
Giang Hạ bật cười ra tiếng, “anh sắp ba mươi tuổi rồi, có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện được không, người ta thấy sẽ rất mất mặt.”
“Trừ em ra còn ai có thể trông thấy? Cứ như vậy đi, buổi tối em ở nhà hàng đợi anh. Nếu như anh đến mà em không có ở đấy thì… hừ hừ!”
Giang Hạ buồn cười nhìn anh, “không thì anh làm gì?”
“Vậy thì buổi tối anh không về nhà, ngủ bên trong xe, xem em có đau lòng không!”
Giang Hạ: …
Có người uy hiếp như vậy sao?
Đến Ức Hạ, Trình Dật Tu không có xuống xe, lúc thay Giang Hạ cởi dây an toàn, chu môi muốn hôn. Giang Hạ không còn cách nào chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào môi anh, lại bị anh đè lại, mạnh mẽ hôn sâu hơn.
một nụ hôn kết thúc, hơi thở của anh có hơi không ổn định, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Buổi tối nhất định phải đợi anh.” Vài ngày nay mặc dù mỗi ngày có thể gặp mặt, nhưng Dư Quỳnh Hoa nhìn rất kĩ, tay không thể nắm, anh sắp nín hỏng.
Giang Hạ đỏ mặt ừ một tiếng, mở cửa xuống xe. Trình Dật Tu gọi cô lại: “Hy vọng em thích công việc mới này!”
Giang Hạ nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi. không thể đi làm muộn ngày đầu tiên, gật đầu với anh sau đó vội vã chạy vào trong nhà hàng.
Bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh, nhưng mà nhân viên làm việc cũng đã đến rồi. Lúc cô đi vào, nhân viên của khách sạn nói cho cô biết, bây giờ còn chưa tới giờ kinh doanh.
Giang Hạ mỉm cười, “Tôi là Giang Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm.”
Lần trước cô đến phỏng vấn xong liền rời đi, cho nên nhân viên làm việc trong nhà hàng cũng không nhận ra cô.
Nhân viên này là cô gái chưa đến hai mươi, nghe tên Giang Hạ giật mình, sau đó nói: “A, chị là quản lý ạ, quản lý Tiếu đang ở phòng làm việc đợi chị, chị có cần em đưa đến đó không ạ?”
Giang Hạ xin miễn ý tốt của cô ấy, lần trước cô đến nộp đơn cũng là ở phòng làm việc, cô biết đường. Phòng làm việc ở tận cùng bên trong nhà hàng, rất rộng rãi, bố trí cũng rất thoải mái. Lúc Giang Hạ đến, quản lý Tiếu đang thu xếp đồ đạc. Nhìn thấy Giang Hạ khách khí đứng dậy bắt tay cô.
“Quản lý Giang, cô đã đến rồi. Tôi đã sắp xếp những thứ cần giao cho cô xong rồi, cô nhìn một chút xem.” nói xong đưa cho Giang Hạ một xấp văn kiện.
Giang Hạ hơi sững sờ, “Giao cho tôi?”
cô nộp đơn làm quản lý tiền sảnh, mà quản lý Tiếu này hẳn là quản lý nhà hàng, giữa bọn họ còn cần giao thứ gì?
Tiếu Hành Thủy cười nói: “không sai, sau này nhà hàng này sẽ giao cho cô, hy vọng cô có thể kinh doanh thật tốt.”
“Hả? Quản lý Tiếu, tôi không hiểu lời anh nói lắm.” Cái gì gọi là giao cho cô?
Tiếu Hành Thủy đẩy mắt kính trên sống mũi, “cô không cần hiểu đâu, tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết đáp án. cô xem trước sổ sách một chút, ngày mai tôi phải về thành phố A, cho nên hy vọng hôm nay chúng ta có thể chuyển giao hết công việc một cách rõ ràng.”
Cho tới trưa, Giang Hạ vẫn chui đầu vào trong các loại số liệu. Tiếu Hành Thủy không chỉ đem công việc hàng ngày giao cho cô, ngay cả con dấu nhà hàng cũng đưa luôn cho cô. Chuyện này làm cô tò mò kinh khủng, nhưng mà hỏi Tiếu Hành Thủy, anh ta không nói cái gì.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Giang Hạ đem chuyện này nói cho Trình Dật Tu, vốn muốn cùng anh bàn bạc, chuyện này có phải là có âm mưu gì không. Dù sao trên trời không thể tự nhiên rơi xuống cái bánh, làm sao lại có một nhà hàng như thế, đột nhiên giao toàn quyền cho cô. Ngày đầu tiên cô đi làm, không sợ cô lấy tiền chạy mất à?
Nhưng mà ở đầu bên kia Trình Dật Tu chỉ nói như nước chảy mây trôi một câu: “Giao cho em, em nhận là được. Trước đó ở nhà hàng lớn như vậy mà em có thể quản lý, bây giờ một nhà hàng nhỏ mà em không quản được sao?”
Phản ứng của anh rất kỳ lạ, người bình thường thấy chuyện này sẽ kinh ngạc một chút chứ nhỉ. Trực giác của Giang Hạ cho rằng chuyện này có quan hệ với anh. “anh thành thật nói cho em, chuyện này có quan hệ với anh không?”
Trình Dật Tu nói quanh co sang chuyện khác. “Buổi tối em phải đợi anh, bây giờ anh rất nhớ em.”
“anh đừng có mà nói sang chuyện khác, không nói thật em sẽ tức giận.”
Giang Hạ nói muốn tắt điện thoại, bên kia Trình Dật Tu lớn tiếng nói: “Đừng đừng, bây giờ anh có việc, buổi tối gặp mặt anh sẽ nói cho em biết được không?”
Giang Hạ nghe thấy bên kia điện thoại có người gọi anh, chắc là có việc thật. “Vậy anh nhanh đi làm đi, buổi tối nói sau.”
Tắt điện thoại trong lòng cô ổn định hơn nhiều, nếu đã có quan hệ với anh, ít nhất giải thích rõ không có âm mưu gì. Chỉ là không biết trong hồ lô của anh có bán thuốc gì, cố làm ra vẻ huyền bí.
Buổi chiều đến giờ làm việc, Tiếu Hành Thủy triệu tập toàn bộ nhân viên của khách sạn, giới thiệu Giang Hạ.
Tiền sảnh và sau bếp, tổng cộng có hai mươi sáu người. Nhân viên nghe Tiếu Hành Thủy nói sau này Giang Hạ sẽ là người quản lý toàn quyền nhà hàng, mọi người đều rất kinh ngạc.
không nhớ được tất cả tên nhân viên, cho nên Giang Hạ chọn những chức vị quan trọng để ghi nhớ. Quản lý tiền sảnh Dương Nguyệt, đầu bếp trưởng Lưu Đông, mua thực phẩm Ngô Tĩnh Hoa, đám người kế toán.
Dường như Dương Nguyệt không rõ ràng chức vụ của Giang Hạ, hỏi Tiếu Hành Thủy: “Quản lý Tiếu, vậy sau này tôi tìm ai để báo cáo công việc?” Lúc trước Giang Hạ chưa tới, cô ấy chỉ biết muốn tuyển một quản lý tiền sảnh, vẫn cho rằng mình bị cuốn gói.
Tiếu Hành Thủy chỉ Giang Hạ nói: “Cứ báo cáo quản lý Giang là được, ngày mai tôi sẽ rời đi. Sau này mọi chuyện trong nhà hàng, toàn bộ nói với quản lý Giang.”
Vẻ mặt Dương Nguyệt phức tạp nhìn Giang Hạ, gật đầu không nói thêm gì nữa.
Sau khi tan họp, nhân viên tụm lại tốp năm tốp ba bàn luận về Giang Hạ. Có người hỏi Dương Nguyệt có biết lai lịch của Giang Hạ không. Dương Nguyệt lắc đầu, “không biết, có thể là bà chủ.”
nói đến bà chủ, tất cả mọi người đều tò mò. Từ khi nhà hàng khai trương đến giờ, bọn họ đều không nhìn thấy người chủ thực sự, tất cả vẫn luôn do Tiếu Hành Thủy xử lý. Cho nên bọn họ vẫn cho là Tiếu Hành Thủy là ông chủ, cho đến khi hơn nửa tháng trước, Tiếu Hành Thủy nói anh ta chỉ là người làm thuê. Mọi người mới biết được ông chủ là người khác.
Nhưng thực ra, lúc Dương Nguyệt đến nộp đơn đã từng gặp ông chủ.
Con người luôn luôn thích tám chuyện, nghe Dương Nguyệt nói Giang Hạ có thể là chủ nhà hàng, lại có người suy đoán nói: “Bộ dáng cô ấy xinh đẹp, chắc không phải là tình nhân của ông chủ thật sự đấy chứ? Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền, mở nhà hàng cho tiểu tam giết thời gian.”
Dương Nguyệt nhìn văn phòng: “Ai biết được, mọi người đi làm việc đi. Bất kể cô ấy là ai, chỉ cần chúng ta có tiền lương là được.”
Buổi tối khách rời đi, Giang Hạ đến tiền sảnh dạo qua một vòng. cô nhìn qua số tiền nhà hàng kiếm được, một ngày có khoảng ba vạn, đối với một nhà hàng diện tích không lớn mà nói, xem như tương đối khá.
Đêm nay Trình Dật Tu không bận, sớm một chút đã tới Ức Hạ. Vào cửa đã nhìn thấy Giang Hạ, cười đi tới phía cô, Giang Hạ đang kiểm tra ở quầy rượu, đột nhiên bị anh vỗ vai, dọa cô thiếu chút nữa làm vỡ chai rượu đỏ.
“Sao anh đến sớm thế?” cô kinh ngạc hỏi.
anh đến gần nhỏ giọng nói bên tai cô: “Bởi vì quá nhớ em.”
Cạnh họ là thu ngân, mặc dù giọng anh đã đè tới mức thấp nhất, nhưng cô gái nhỏ thu ngân vẫn nghe thấy, tò mò nhìn bọn họ một cái. Giang Hạ vội vàng bỏ rượu xuống, kéo Trình Dật Tu đi đến phòng làm việc.
“Em đang làm việc, anh không thể đợi em ở bên ngoài được sao?”
“Bên ngoài nóng như vậy, em không sót anh sao?”
Giang Hạ bảo anh ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài phòng làm việc, đợi cô tan làm.
Trình Dật Tu chỉ cửa chính phòng làm việc, “Vì sao không mời anh vào ngồi?”
“Quản lý Tiếu còn ở đây.” anh không phải là nhân viên nhà hàng, sao cô có thể dẫn anh vào.
Nhưng mà Trình Dật Tu lại đi đến phòng làm việc, đưa tay mở cửa chính. Tiếu Hành Thủy ở bên trong thấy là anh, cười đón.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Trình Dật Tu ngồi xuống ghế sofa, “Ngày mai anh phải đi, sao tôi lại không tới gặp mặt lần cuối được?”
Tiếu Hành Thủy đấm vào vai anh, “Cậu có biết nói chuyện hay không, cái gì mà gặp mặt lần cuối.”
Giang Hạ im lặng đứng ở cửa, nhìn hai người họ nói chuyện như bạn cũ, đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Nhà hàng này, tám mươi phần trăm là của Trình Dật Tu!
Quả nhiên, Tiếu Hành Thủy chính thức giới thiệu cho cô, “Giang Hạ, vị này chính là ông chủ của Ức Hạ Trình Dật Tu. Tôi nghĩ hai người nhất định rất quen thuộc, những thứ khác không cần tôi giới thiệu nữa nhé.”
Giang Hạ ôm cánh tay nhìn Trình Dật Tu không lên tiếng. Mặc dù nhà hàng này là của anh không phải chuyện gì xấu, nhưng mà cô cảm thấy thái độ của anh có vấn đề. Chuyện như vậy không cần thiết phải gạt cô.
Trình Dật Tu vốn là có hơi chột dạ, cho nên buổi chiều ở trong điện thoại không nói cho cô biết. Nhà hàng này khai trương lúc anh chưa về thành phố T, tất cả mọi chuyện đều nhờ Tiếu Hành Thủy xử lý. Vốn dự định tự mình trở về kinh doanh, nào ngờ đại sư huynh nhờ anh giúp đỡ, sau đó lại gặp lại Giang Hạ, cho nên nhà hàng này anh không quản lý được. Cho đến khi Giang Hạ nói muốn từ chức, anh mới nhớ tới có thể giao nhà hàng cho cô. Lúc mới đầu sợ nói cho cô biết, cô sẽ không muốn, cho nên gạt cô. Sau đó ba Giang mẹ Giang trở về, anh bận ứng phó, nên quên mất vụ này.