Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ biến mất, Trình Dật Tu tìm tất cả những nơi mà cô có khả năng đến rồi liên lạc với tất cả bạn bè cô, thậm chí cả Cố Vân Thành anh cũng liên lạc rồi, nhưng mà không có một chút tin tức. một buổi chiều anh lật tung thành phố T, lúc anh chuẩn bị báo cảnh sát, di động vang lên.
Là Hạ Bạch Tuyết gọi tới, Trình Dật Tu không muốn nhận điện thoại của cô ta, anh ấn tắt. Nhưng đối phương không chịu khuất phục, tiếp tục gọi tới. Trình Dật Tu bực bội nhận máy, “Bây giờ tôi có chuyện không thèm đếm xỉa đến cô, đừng có gọi điện đến cho tôi nữa!”
Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Hạ Bạch Tuyết bình tĩnh không nghe ra được tâm tình. “anh Dật Tu đang tìm Giang Hạ sao?”
Trình Dật Tu nhạy cảm phát hiện ra được có gì đó không đúng, hơi híp mắt, “cô biết cô ấy đang ở đâu.” không phải là nghi vấn, mà là câu chắc chắn. Chắc chắn cô ta biết được gì đó, nếu không sao lại gọi điện vào lúc này, mở miệng lại nhắc đến tên Giang Hạ.
“không sai, em biết cô ấy đang ở đâu.”
Giọng nói của Hạ Bạch Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, mặc dù Trình Dật Tu đã sớm biết cô ta là người trong ngoài khác nhau, nhưng mà giọng nói bây giờ của cô ta, bình tình làm anh hơi sợ hãi.
“cô muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn xin anh giúp em một chuyện. Sau đó em sẽ không dây dưa với anh nữa, hơn nữa em bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Mà Giang Hạ, cũng sẽ hoàn hảo không bị tổn hại gì đến bên cạnh anh.”
Trình Dật Tu cố gắng kiềm chế tức giận trong cơ thể, “cô ấy ở đâu.”
“anh cứ đến nhà họ Hạ trước đã, đợi chuyện của em giải quyết xong, tự nhiên sẽ nói cho anh biết cô ấy ở đâu.”
nói xong câu này, Hạ Bạch Tuyết không cho anh thời gian từ chối, tắt điện thoại.
Trình Dật Tu nện xuống cửa xe một quyền, để giải lửa giận trong lòng. Nhà họ Hạ, lại là nhà họ Hạ! anh lái xe, nhanh chóng đến nhà họ Hạ.
Xe dừng trước biệt thự nhỏ nhà họ Hạ, còn chưa kịp gõ cửa, cửa chính đã mở ra. Hạ Bạch Tuyết cười nhìn anh, “anh Dật Tu, anh tới rồi.” nói xong thân mật kéo cánh tay anh.
Liễu Thời Phân đã ở trong phòng, lúc thấy Trình Dật Tu trên mặt hơi kinh ngạc, có lẽ không nghĩ tới anh sẽ đến.
Hạ Bạch Tuyết đứng ở góc độ mà Liễu Thời Phân nhìn không thấy, không tiếng động nói hai chữ với Trình Dật Tu: Giang Hạ.
Trình Dật Tu đang phun trào lửa giận vì hai chữ này mà miễn cưỡng kiềm chế. Hạ Bạch Tuyết kéo anh đến phòng khách. “Mẹ, anh Dật Tu đến rồi ạ.”
Liễu Thời Phân nghiêm mặt, ừ một tiếng. “đi bảo thím Lưu mang trà đến đây.”
“không cần.” Trình Dật Tu lạnh lùng thốt lên. anh nhìn về phía Hạ Bạch Tuyết, muốn biết trong hồ lô của cô ta chứa cái gì.
trên mặt Hạ Bạch Tuyết hơi xấu hổ nói với Liễu Thời Phân: “Mẹ, anh Dật Tu và con…” Lời chỉ nói một nửa, nhưng đủ để Liễu Thời Phân nghe hiểu.
Liễu Thời Phân hơi hoài nghi, sao đột nhiên hai đứa lại ở cùng một chỗ, nhưng mà Trình Dật Tu đứng trước mặt bà nên bà không dám hỏi. Nghĩ tới có khả năng Hạ Bạch Tuyết thực sự dùng tới cách mà bà bảo, cường gian.
“Vậy là được rồi, vốn là người một nhà, như này không phải là thân càng thêm thân sao. Đợi ba con trở về mẹ sẽ nói việc này cho ông ấy, hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã ở cùng một chỗ rồi vậy thì mau chóng làm hôn lễ.”
Trình Dật Tu cười lạnh một tiếng, vì sao Hạ Bạch Tuyết lại phải quanh co như vậy, hóa ra là vì cái này. Nhưng mà Hạ Bạch Tuyết không ngu ngốc, nên biết anh sẽ không phối hợp quá lâu, cho nên cô ta làm như vậy là có ý gì?
“Mẹ, kỳ thật… kỳ thật lúc anh Dật Tu trở về không lâu, có một lần liên hoan chúng con đều uống nhiều quá, sau đó liền… liền… Ngày hôm qua con thấy không thoải mái cho nên đi bệnh viện, mới biết được con đã mang thai.”
Trình Dật Tu vất vả lắm mời kìm chế được cơn tức, bụp một cái đứng dậy. Kéo cánh tay Hạ Bạch Tuyết đang ôm lấy tay anh ra hận không thể bẻ gẫy nó. Nhưng mà Hạ Bạch Tuyết quay đầu cười nhìn anh, “Giang Hạ…”
Hạ Bạch Tuyết rất hài lòng nhìn sắc mặt Trình Dật Tu biến đổi trong nháy mắt, mới tiếp tục nói với Liễu Thời Phân: “Sau khi Giang Hạ biết chuyện này, ầm ĩ với anh Dật Tu một hồi rồi chia tay ạ.”
Mắt Liễu Thời Phân trong nháy mắt tỏa sáng, “Con thực sự mang thai à?” Thấy Hạ Bạch Tuyết gật đầu, bà kích động đứng dậy, chắp tay trước ngực, “Bồ Tát phù hộ, ông trời có mắt! Mẹ đi gọi điện cho ba con!” nói xong liền lên tầng trở về phòng.
Liễu Thời Phân vừa đi, Trình Dật Tu trầm mặt hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Giang Hạ đang ở đâu?”
Hạ Bạch Tuyết đứng dậy, “Nếu như anh muốn Giang Hạ bình an quay về bên cạnh anh, vậy bây giờ anh hãy ngồi yên ở chỗ này. một lát nữa em nóicái gì, anh chỉ cần gật đầu là được.” nói xong cũng rời đi giống như Liễu Thời Phân.
Trình Dật Tu nôn nóng ở phòng khách ngồi hơn mười phút, Liễu Thời Phân và Hạ Bạch Tuyết mới trước sau đi từ trên tầng xuống.
Liễu Thời Phân ngồi đối diện anh, “Tiểu Tuyết nói, con muốn mở nhà hàng cho riêng mình sao?”
Trình Dật Tu không biết hai người bàn bạc cái gì, anh cũng không muốn biết, bây giờ anh chỉ muốn biết Giang Hạ đang ở đâu. đã lâu như vậy, anhcòn không biết Giang Hạ có an toàn hay không, trong lòng giống như bị lửa đốt cháy, dày vò lại tự trách. Nhưng mà hết lần này đến lần khác anhkhông còn cách nào khác, chỉ có thể thể ứng phó.
anh nhìn Hạ Bạch Tuyết cảnh cáo, nếu như Giang Hạ có một chút xíu đau đớn, anh sẽ hoàn lại cho cô ta gấp mười gấp trăm lần.
Vẻ mặt Hạ Bạch Tuyết lại ngọt ngào, “Mẹ, anh Dật Tu biết trước kia anh ấy quá hồ đồ, nên ngại nói với mẹ, cho nên con mới tự chủ trương nói cho mẹ biết. Mẹ xem, anh ấy hơi kinh ngạc rồi đấy ạ!”
Liễu Thời Phân cười khẽ, “Yên tâm, nói như thế nào thì mẹ cũng là mẹ ruột của con, để con trở về chính là muốn cho con kế thừa tài sản cái nhà này. Con đã có ý nghĩ đấy, mẹ nhất định sẽ ủng hộ. Ngày mai mẹ sẽ gửi một khoản tiền vào tài khoản của tiểu Tuyết, các con nên chuẩn bị đi, tốt nhất là làm xong trước khi cưới. Như vậy ở trước mặt ba con cũng không trở thành không ngóc đầu lên được. Người phụ nữ kia sinh tiện chủng dù sao cũng còn nhỏ, đợi đến lúc nó lớn lên ba con cũng đã già, đến lúc đó cái nhà này ai làm chủ khó có thể nói. Tóm lại bọn chúng đừng mơ tưởng lấy một hạt muối từ trong cái nhà này!”
Lúc nghe bà nhắc tới tiền, trong lòng Trình Dật Tu hiểu hơn phân nửa. Vòng tới vòng lui, Hạ Bạch Tuyết là vì tiền. anh nhìn người có con gái như vậy, đột nhiên thay bà cảm thấy bi ai, bà cãi cả đời, nhưng rốt cuộc là con gái tự tay nuôi lớn cũng muốn tính kế bà. Cả đời này của bà, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Hạ Bạch Tuyết đạt được điều mình muốn, lại dụ dỗ Liễu Thời Phân vài câu hữu ích mới viện cớ đưa Trình Dật Tu rời đi.
Đến bên cạnh xe, Trình Dật Tu đỏ mắt hỏi cô: “Giang Hạ ở đâu?”
Hạ Bạch Tuyết cười rất sáng lạn, “Yên tâm, cô ta rất tốt. Đợi ngày mai em lấy được tiền sẽ nói cho anh biết, cho nên đêm nay còn cầu xin anh Dật Tu nhẫn nại, ngàn vạn lần đừng làm việc gì ngốc nghếch, nếu không em cũng không thể bảo đảm an toàn của cô ta đâu.”
Trình Dật Tu không có kiên nhẫn diễn xiếc cùng với cô ta, đưa tay bóp chặt tay cô ta. “cô có tin bây giờ tôi vạch trần âm mưu của cô hay không!”
Hạ Bạch Tuyết cười khanh khách, “Tin, anh cứ đi vạch trần đi. Còn Giang Hạ, anh chuẩn bị vĩnh biệt với cô ta đi nhé.”
“cô dám!”
“anh xem em có dám hay không, anh nghĩ rằng mấy năm nay em ở nhà họ Hạ là tiểu công chúa hạnh phúc sao? Em nói cho anh biết, nếu như chuyện này bị vạch trần, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết! Dù sao em cũng chịu đủ rồi, nhiều thêm một ngày là sống không bằng chết!”
Vẻ mặt cô ta trở nên điên cuồng, Trình Dật Tu vẫn cho là mấy năm nay cô ta thay thế anh, hưởng thụ sự sủng ái của vợ chồng nhà họ Hạ. Hóa ra cuộc sống của cô ta cũng không như mọi người vẫn nghĩ.
Nhất thời giật mình, làm Hạ Bạch Tuyết thoát khỏi kiềm chế của anh. “anh yên tâm, em cũng muốn một ngày tốt lành, không đến lúc không còn đường để đi, em sẽ không động vào một sợi tóc của Giang Hạ. anh chỉ cần kiên nhẫn đợi qua đêm nay, em bảo đảm sẽ đưa cô ta hoàn chỉnh trả lại cho anh.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trình Dật Tu lái xe đến bệnh viện. anh không thể ngồi đợi, anh phải làm cái gì đó, nếu không anh sẽ chết.
Vết thương của Lưu Cương có thể nói là nghiêm trọng, ngoại trừ đùi phải bị gãy xương, những chỗ khác cũng bị thương ngoài da. Cho nên vài ngày nay trôi qua ở bệnh viện rất thoải mái.
Lúc Trình Dật Tu đến phòng bệnh, mời hộ lý đang đút cơm cho Lưu Cương ra ngoài. anh nói với thái độ không được tốt bảo hộ lý ra, nói với Lưu Cương: “anh gãy chân chứ không phải gãy tay, còn cần người giúp anh đút cơm sao?”
Lưu Cương vốn không hài lòng với hành vi anh đuổi hộ lý, nhưng sau khi phát hiện được sắc mặt anh không được tốt, tự giác nuốt những lời mình muốn nói, hỏi: “Chú ăn hỏa dược đấy à?”
Trình Dật Tu thất bại ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, một tay xoa huyệt thái dương. “Giang Hạ mất tích rồi.”
“Cái gì?” Thiếu chút nữa Lưu Cương nhảy dựng từ trên giường dậy, “Chuyện khi nào, chú đã báo cảnh sát chưa?”
Trình Dật Tu lắc đầu, “Em biết ai làm, tìm anh là muốn anh giúp em.”
Tất nhiên là Lưu Cương không thể từ chối, sau khi nghe Trình Dật Tu nói xong cầm lấy di động gọi cho anh em, hy vọng có thể tra ra được dấu vết để lại.
Bạn bè của anh ta rất nhiều, cũng rất phức tạp, trắng đen đều có. Điện thoại gọi đi, không quá nửa tiếng, quả nhiên nhận được tin tức hữu dụng.
Có một tiểu tử tên là A Tây, bình thường không ăn được ba bữa cơm, hôm nay đột nhiên phát đạt, mời mọi người đi ăn cơm hát ktv, giống như là rất sợ người khác biết cậu ta không có tiền ấy.
Mặc dù không có chứng cứ biểu lộ rõ ràng Giang Hạ mất tích có liên quan đến A Tây, nhưng mà có thể nhìn ra được sự khác thường. Hơn nữa bây giờ Trình Dật Tu đã đến trình độ tâm thần, phàm là một chút khả năng anh cũng sẽ không bỏ qua. Sau khi biết bây giờ A Tây ở đâu, anh lập tức rời bệnh viện.
Phóng nhanh trên đường, sau khi vượt qua vài cái đèn đỏ, đến tầng dưới một ktv tại trung tâm thành phố. Trình Dật Tu dựa vào cửa xe gọi cho A Tây nhưng vẫn không có người nghe máy.
anh không kiên nhẫn tắt di động, tiến vào ktv. không biết rõ số phòng, anh đi từng phòng tìm. không biết bộ dáng A Tây, anh vào cửa liền hỏi có A Tây hay không.
Tìm bảy tám phòng, có người khá lịch sự, nói cho anh biết không có người nào là A Tây, có người mắng anh bị thần kinh, còn có phòng mọi người uống nhiều quá đùa giỡn điên khùng, ném chai bia về phía anh.
Cuối cùng cũng tìm được, ở một phòng huyên náo hỗn loạn nghe được có người gọi A Tây. anh đi về phía người đàn ông gầy yếu mặc áo T-shirt màu đen, không nói gì cả, chỉ cho anh ta một quyền