"Ngươi nghĩ là ai phái người đến giết ngươi?"
Bạch Dữ ôm tiểu chuột mềm nhũn, trầm giọng hỏi.
"Đông Thần người muốn ta cũng nhiều lắm.
Nhưng chúng ta đã dịch dung rồi.
Ở Đan thành này người biết ta, còn có xích mích...!Chắc chỉ có tên họ Diêu kia thôi."
Tiểu chuột bĩu môi nói.
"Diêu gia ở Tâm thành thế cũng lớn.
Lần này ta giết nhiều người của họ như vậy, chắc chắn họ sẽ không ngồi yên."
Bạch Dữ thấy nó cũng không ngốc thì cười cười.
Nhưng chuyện này xảy ra, đôi bên kết thù là đương nhiên rồi.
Dù mới đầu lỗi là do ai.
"Không ngồi yên thì sao? Bọn họ đáng đời.
Nếu họ không biết liêm sĩ thì ngươi lại đánh họ là được.
Đánh không lại thì chạy thôi."
Tiểu chuột lý lẽ hùng hồn nói.
"Ui!"
Sau đó ăn ngay một cái cốc vào trán nhỏ, tiểu chuột ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn hắn.
"Chúng ta còn có việc cần làm."
Bạch Dữ chậm chạp vuốt nhẹ tấm lưng trơn mượt của nó.
Tiểu chuột bị hắn vuốt đến run rẩy, nhưng lời kia của hắn nó vẫn nghe vào.
"Hay là...!Để cho Hàn Đồ lão già kia đứng ra đi?"
Bạch Cửu cũng không ngốc.
Hàn Đồ ở Đan thành vẫn có địa vị nhất định.
Theo cách nói của Bạch Dữ, sự hiệu triệu của một luyện đan sư là rất lớn.
Chưa kể, lão còn là sư huynh của sư phụ Diêu Tử Thần.
Chuyện này rõ ràng là Diêu gia sai trước, họ chiếm lý, sao phải sợ chứ.
Hơn nữa, chuyện ám toán kia Diêu gia làm đến kín kẽ, là không muốn cho người khác biết.
Nếu Diêu gia gióng trống khua chiêng đến hỏi tội, vậy họ càng không có lý.
Chưa nói cái khác, mất mặt là khỏi nói rồi.
Thử nghĩ xem, ngươi phái đi bao nhiêu người như vậy, không giết được người không nói, còn chết sạch.
Diêu gia chẳng lẽ ngu đến mức không đoán được kẻ địch của mình cường đến cỡ nào, mà hưng sư động chúng đến hỏi tội?
Dù là ở đâu, đụng vào một cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không phải chuyện nhỏ đâu.
"Làm lớn không được thì âm thầm."
Bạch Dữ trầm giọng nói.
Bạch Cửu ngẩn ra.
Âm thầm?
Để giải quyết chuyện này, Diêu gia có hai cách để lựa chọn.
Một là im lặng giải quyết kẻ địch cường đại là họ, diệt mọi hậu hoạn cho Diêu gia.
Hai là dùng biện pháp ôn hòa đến hóa giải chuyện này.
Chuyện lần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Mọi chuyện bắt đầu từ Diêu Tử Thần kia mà ra.
Bạch Cửu nghĩ, nếu Diêu gia biết điều, không đụng họ nữa thì họ cũng không rảnh đi tính toán với Diêu gia.
Dù sao Diêu gia lần này cũng tổn thất nặng nề rồi.
Nhưng Diêu gia không hiểu biết ý nghĩ của họ, có khi sẽ dùng cái cách cực đoan nhất để đi giải quyết tình hình.
"Nếu họ không động ta nữa thì mọi chuyện êm ấm.
Còn không..."
Họ cũng không phải quả hồng mềm cho người muốn bóp là bóp.
Bạch Dữ nhìn nó.
Hắn không nói gì nữa.
Chuyện này để cho hắn xem, nó đến giải quyết như thế nào.
Trong suy nghĩ của Bạch Dữ, Diêu gia ngang ngược bao lâu nay, sao có thể im hơi lặng tiếng vậy được.
Nhưng đây cũng là cơ hội cho tiểu chuột nhận thức được thói đời hiểm ác của tu chân giới.
...
"Lão...!Chúc mừng."
Bạch Cửu vừa nhìn đến Hàn Đồ đã biết, lão đã thành công tiến cấp tinh thần lực rồi.
"Cũng là ngươi đưa tay hiến bảo, chuyện ngươi muốn làm ta sẽ dốc hết sức mình giúp ngươi."
Hàn Đồ đứng lên chấp tay nói.
"Chỉ sợ ta không nhìn đến được mặt trời ngày mai ấy chứ."
Bạch Cửu nhún vai ngồi xuống cái ghế trong thư phòng của Hàn Đồ.
Hàn Đồ nghe nó nói thì giật mình, nghi hoặc nhìn nó.
"Mấy hôm trước ta vừa bị người đuổi giết xong..."
Bạch Cửu mặt lạnh tanh.
Quả thật như Bạch Dữ đã nghĩ, Diêu gia đã chọn cái cách cực đoan nhất kia để làm.
Tất nhiên là họ không có việc gì, nhưng Bạch Cửu cũng không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt nữa.
Nếu Hàn Đồ không thể giúp nó giải quyết, vậy nó cũng sẽ không buông tha cho Diêu gia.
Diêu gia thế lớn, nhưng chính cái lớn đó đã trói chân Diêu gia.
Họ làm cái gì cũng phải nghĩ đến người trong gia tộc.
Kết thù với một cường giả Độ Kiếp kỳ đơn độc hành tẩu, Diêu gia cần phải trả cái giá lớn cỡ nào đây?
Bạch Cửu cũng không sợ vướng tay vướng chân Bạch Dữ, nó có thể tự bảo vệ mình trong lúc Bạch Dữ lật ngói Diêu gia lên.
Nhưng họ còn việc để làm ở Tâm thành, cho nên Bạch Cửu mới ở đây nói chuyện với Hàn Đồ.
Hàn Đồ vừa nghe đến thì tâm tư đã xoay chuyển lên, lão nhanh chóng hiểu được.
Bạch Cửu hai người vừa đến Tâm thành chuyện này Hàn Đồ không phải không biết.
Nhưng họ lại ở đây bị người đuổi giết, mà Bạch Cửu có thể có xích mích với ai được đây, ngoài đệ tử của đệ đệ lão.
Hàn Đồ đương nhiên biết bản tính của Diêu Tử Thần kia.
Lão vốn chẳng thích, nhưng đệ đệ lão lại thích.
Lão cũng không nói cái gì.
Nhưng lúc này...
"Ngươi cần ta làm gì?"
Lão không nghĩ Bạch Cửu đến đây chỉ để kể khổ.
"Hai ta tuy thân cô thế cô, nhưng giết Diêu Tử Thần, lại quậy tung Diêu gia lên là chuyện rất đơn giản..."
Bạch Cửu cùi trỏ chống lên thành ghế, nhàn nhạt nhìn Hàn Đồ.
"Diêu Tử Thần dù gì cũng gọi lão một tiếng sư bá.
Nếu đệ đệ lão quậy lên, lão cũng không vui vẻ gì."
Nó lại nói.
"Nhưng năm lần bảy lượt bị đuổi giết, cục tức này chúng ta nuốt không trôi.
Mà hiện tại chúng ta còn có việc phải làm ở Tâm thành, còn có giúp lão luyện đan.
Chuyện này dùng cách nhẹ nhàng để giải quyết, ta nghĩ lão cũng muốn nhìn thấy hơn, đúng không?"
Hàn Đồ đương nhiên hiểu.
Lão vốn không ưa gì Diêu Tử Thần chỉ có thiên phú nhưng tâm tính thối nát kia.
Nhưng để Bạch Cửu hai người quậy tung Tâm thành lên, đối với lão cũng không phải việc tốt.
"Trong Diêu gia có một cây dược liệu cấp tám mà ngươi cần."
Bỗng nhiên Hàn Đồ lái qua chuyện khác, nhưng lại đang nhắc nhở Bạch Cửu.
"Lão cũng thật xấu tính."
Bạch Cửu cười cười nhìn lão.
"Ta vốn không muốn đệ đệ ta nhận Diêu tiểu tử kia.
Chưa kể, giao ước của ta với ngươi, trước sau gì chúng ta cũng phải tìm đến Diêu gia.
Vậy nhân tiện đây lấy về luôn, không phải tốt sao?"
Hàn Đồ mặt không biểu tình nói.
"Ta cũng không định tắm máu Diêu gia.
Đương nhiên, dùng tiền tài đến giải quyết chuyện này là tốt nhất."
Bạch Cửu gật gù nói.
Sau đó hai người họ ở trong phòng bắt đầu tính lên, nên để Diêu gia ra máu cỡ nào là đủ hóa giải chuyện này.
Mà Diêu gia bên kia tuy còn chưa biết chuyện, nhưng tâm tình cũng không tốt chút nào.
Diêu Đằng sắc mặt âm trầm ngồi ở chủ vị, thật lâu cũng không nói lời nào.
"Gọi thiếu gia đến đây cho ta."
Một lúc sau hắn mới lên tiếng.
Người bên dưới ứng thanh một tiếng rồi chạy đi.
Sau ngày đó Diêu Tử Thần đã bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài.
Cũng chưa được mấy ngày đã bị gọi ra, Diêu Tử Thần nghĩ mọi chuyện đã giải quyết xong, vẻ mặt hống hách đi vào đại sảnh.
"Phụ thân..."
"Ngươi đến gặp sư phụ ngươi.
Nói làm sao ngươi tự biết đi."
Diêu Đằng lạnh giọng cắt ngang hắn.
Diêu Tử Thần cứng người lại.
"Nhi tử hiểu."
Hắn không phải người ngu, rất nhanh đã lý giải được việc này.
Dù trong lòng nhiều bàng hoàng, nhưng hắn vẫn hiểu việc cần làm lúc này là gì.
Diêu Tử Thần đi rồi, Diêu Đằng ngồi im thật lâu.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi gặp lão tổ Diêu gia.
Người hắn phái ra...!Vậy mà không thể làm gì đối phương, còn trọng thương trở về.
Diêu Đằng tự biết đối phương cường, nhưng cường đến độ này...!Nếu đối phương trả thù Diêu gia, họ không thể chống đỡ nổi..