Cách ngọn núi của Bạch Dữ năm dặm có hơn, trên một ngọn núi khác cũng cao lớn giống vậy, Bạch Thương đang nhập định như có cảm giác mà mở mắt ra, nhìn về hướng ngọn núi của Bạch Dữ, nghi hoặc không thôi.
Dạo trước ông đã biết Bạch Dữ muốn độ kiếp lên cấp mười, thời gian còn chưa tới bao nhiêu thiên,- sao lúc này lại muốn độ kiếp nữa.
Còn có, mấy hôm trước ông còn cảm ứng được lôi kiếp, nhưng nó đến nhanh đi, ông cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ...!Ông đưa mắt nhìn phương hướng ngọn núi của Bạch Dữ, trầm tư lên.
Bạch Thương thân là gia gia của Bạch Dữ.
Đồng thời, ông còn là Long Vương hiện tại của Long giới, quản lý tộc nhân khi Long giới không xảy ra chuyện gì lớn, ảnh hưởng đến an nguy sống còn của Long giới.
Tu vi của Bạch Thương lúc này đã là sơ kỳ bảy phẩm Long vương.
Yêu thú khi đến cấp mười Yêu vương thì lại chia ra mười phẩm, trong đó lại có sơ trung hậu đỉnh phong bốn bậc nhỏ.
Giống như độ kiếp kỳ ở tu sĩ loài người cũng là như vậy mà phân chia, mỗi lần lên một phẩm là một lần độ kiếp.
Lần nào cũng là thập tử nhất sinh.
Nhưng đến cảnh giới của họ thọ nguyên rất dài, như Bạch Dữ cũng có vạn tuổi thọ sau khi đột phá cấp mười sơ kỳ, đâu có gấp mà cũng không thể gấp cho được.
Bạch Thương không hiểu rõ nên ông rời khỏi ngọn núi của mình.
Bạch Dữ dù sao cũng là tôn tử của ông.
Nhi tử và con dâu của ông đã mất tích hơn hai mươi năm, ông không thể bỏ bê Bạch Dữ được.
Nhưng ông mới rời khỏi cửa phủ đã thấy không đúng, này là...!Lôi kiếp của sơ cấp yêu thú.
Bạch Thương nhận ra được thì càng khó hiểu.
Dù sao cũng đi rồi, ông lại đi thêm vài bước thì có sao.
Bên kia Bạch Cửu vừa cảm thấy yêu đan của mình tròn trịa thêm, to lớn hơn thì đã bị lôi kiếp trên đầu dọa cho giật cả mình mở bừng mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng linh khí được tích lũy trong thời gian qua vẫn đang không ngừng đổ vào viên yêu đan.
Chớp mắt, Bạch Cửu tu vi đã đến sơ kỳ đỉnh phong cấp hai, mà tia lôi kiếp đầu tiên cũng đổ xuống.
Ầm ầm ầm...!
"Chít!"
Bạch Dữ ở bên ngoài vừa nghe âm thanh này đã thấy tim gan mình nát nhừ ra, mém chút thì không kiềm chế được mà nhảy vào.
Nhưng nghĩ đến tia lôi kiếp thứ hai sắp bổ xuống kia, Bạch Dữ không kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy vào phạm vi lôi kiếp.
Một tia đã vậy, hai tia...
"Ủa?"
Bạch Thương còn chưa kịp thấy gì đã cảm nhận đến lôi kiếp biến cường.
Vụ gì đây?
Ông tăng nhanh bước chân, chớp mắt đã nhìn đến được tình cảnh bên dưới lôi vân.
Ầm ầm ầm!!!
Lôi kiếp vốn không quá mạnh nay lại dữ dội lên.
Một tia cuối cùng kia lúc này lại mạnh đến thái quá, giống như mưa giật sấm rền mà đổ ào ào xuống đài độ kiếp, chiếu sáng cả một vùng trời.
Bạch Cửu bên trong cái ôm ấp của Bạch Dữ tuy cũng chịu đến lôi kiếp tẩy lễ nhưng nó lại không hề sợ.
Thật ra mới nãy nó chỉ theo bản năng mà biến về nguyên hình rồi đỡ lôi kiếp thôi.
Thật sự không đến mức thê thảm như cái cách nó chít lên đâu.
Nhưng rơi vào sự bảo vệ của Bạch Dữ nó cũng vui lòng.
Chỉ tội cho Bạch Dữ...
Sau khi đổ xuống biển lôi vũ tương đương với một kích lôi kiếp của yêu thú cấp bảy, thì cuối cùng lôi vân cũng tan.
Nhưng trước khi đi còn chớp giật vài cái, trong lôi vân giống như có một ánh mắt đang nhìn đến hai thân ảnh bên dưới đài độ kiếp, có chút giảo hoạt khó mà cảm nhận được.
Ít nhất ba người đang ở đó không hề phát hiện ra.
Bạch Dữ hứng một kích lôi kiếp cũng không có trầy trật gì, dù sao hắn cũng tu lôi.
Có điều lúc nhảy vào không kịp chu toàn bản thân, hình tượng lúc này có chút thê thảm.
Còn Bạch Cửu đâu?
Tiểu chuột nhỏ lông trên người vẫn còn chút điện quang xẹt xẹt, bị cháy sém mấy chỗ nhưng cơ bản không có tổn thương gì.
Bạch Dữ giơ con chuột nhỏ lên nhìn xem, dù có chút không rõ sao nó sạch sẽ hơn mình nghĩ nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không sao là tốt rồi!
Thật dọa chết hắn mà.
Kiểu này, hắn cảm thấy tương lai mình tu luyện không sợ thiếu lôi điện đâu.
Bạch Dữ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Thật là...!
Bạch Cửu ở trong tay hắn, đôi mắt đậu đen mở to nhìn đứa nhỏ vì bảo vệ mình mà có chút vật chật, trong lòng tự nhiên thấy vui vẻ gì đâu.
"Vui cái gì hả?"
Bạch Dữ cảm nhận đến, búng vào trán nó một cái.
Bạch Cửu ôm ngón tay hắn chít chít kêu.
Bạch Dữ cũng bị nó lấy lòng, cười nhẹ.
"Dữ nhi?"
Bỗng nhiên lúc này trong đầu Bạch Dữ vang lên một âm thanh, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
Bạch Thương thấy hắn nhìn lại thì phất tay, màn chắn vô hình bên ngoài ngọn núi bị mở ra một cái cổng, ông lách mình bay vào.
Bạch Dữ ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu được nguyên nhân tại sao đối phương lại đến đây, không nói gì mà bê con chuột nhỏ đứng lên.
Khác với hỏa long tộc nhân lần trước, Bạch Thương chỉ cần nhìn là biết vấn đề trên thân Bạch Dữ.
Nhưng không phải độ kiếp thất bại...!Ông nhướng mày lên nhìn hắn.
"Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Không hiểu sao, nhưng mà Bạch Cửu cảm thấy câu hỏi của ông có chứa chút vui sướng khi người gặp họa.
Này cũng không phải ảo giác mà thật sự là thế.
Bạch Dữ kiêu ngạo Long giới không ai không biết, biến thành một đứa nhỏ như vậy cũng không phải chuyện đáng tự hào hay rêu rao gì.
Bạch Dữ đương nhiên là nghe ra được, hắn không mở miệng nhưng thần thức đã cùng ông nói rõ nguyên nhân.
Bạch Cửu ở trên tay Bạch Dữ tò mò đưa mắt nhìn người vừa đến.
Lão nhân trước mặt có một mái tóc trắng giống nó.
Khuôn mặt cũng không tính là hung dữ nhưng nghiêm nghị, đối với Bạch Dữ cái nhìn có chút hiền từ ẩn giấu.
Là thân nhân của Bạch Dữ sao?
Bạch Cửu giơ móng nhỏ lên lau lau mặt bị lôi điện đốt cháy, đôi mắt vẫn đánh giá Bạch Thương.
Mà Bạch Thương dù đang nói chuyện với Bạch Dữ cũng còn để một tia thần thức trên người Bạch Cửu, đối với hành động ngây thơ của nó thật sâu hứng thú.
Nhất là, đứa cháu nội của ông lại đổi tính đi nuôi thú cưng? Thú vị.
Ủa?
Trung kỳ cấp ?
Bạch Thương có chút kinh dị đưa dời hẳn mắt nhìn xuống vật nhỏ kia.
"Chít!"
Uy áp của Yêu vương, một tiểu yêu như nó sao chịu nổi.
Dù ông không có ác ý nhưng Bạch Cửu cũng run lẩy bẩy trong tay Bạch Dữ.
Bạch Dữ giật mình lập tức nhét nó vào trong ống tay áo hơi rộng, đồng thời tạo ra một mảnh kết giới nho nhỏ bao vây nó lại.
Bạch Thương mất đi cảm ứng với con vật nhỏ kia nhướng mày lên nhìn Bạch Dữ.
"Phong phạm Long vương của ngài."
Bạch Dữ nhắc nhở ông.
"Ha ha ha!!"
Bạch Thương cười lên.
Bạch Dữ ngẩng đầu nhìn trời, ở trong tay áo dùng ngón cái vuốt lông con vật nhỏ, trấn an.
Bạch Cửu rời khỏi uy áp kia cũng không sợ nữa rồi, nhưng đối với sự bảo vệ của Bạch Dữ nó rất là yêu thích, dùng đầu nhỏ dụi dụi đáp lại hắn.
Bạch Thương không nhìn đến được chút động tác nhỏ này của hai người, nhưng đôi mắt sắc bén liếc thấy lông mày nhẹ nhếch của Bạch Dữ, trong lòng càng thấy thú vị hơn.
"Ta thấy nó rất có thiên phú nha.
Hay là để cho ta nuôi đi, nuôi tốt lại trả cho ngươi."
Ông cười cười nhìn Bạch Dữ.
Bạch Dữ còn chưa nói gì thì trong tay áo Bạch Cửu đã nhảy dựng lên, ôm chặt ngón tay Bạch Dữ không buông.
Bạch Dữ cảm nhận đến tâm tình không muốn, không buông tha của nó mà tâm thỏa mãn.
Quyến luyến hắn thế mới đúng..