Trước Vạn Lôi Quật xuất hiện một nam nhân mặc áo trắng, mái tóc cùng màu.
Đó là Bạch Dữ vừa từ lôi hải đi ra.
Lúc này hắn không phải là một đứa nhỏ năm sáu tuổi nữa, mà là một nam tử cao lớn, dung nhan tuấn mĩ giống như Khúc Tử Nhi đã từng tưởng tượng.
Bạch Dữ lúc này cũng không phải Yêu vương cấp một sơ kỳ nữa.
Sau khi cắn nuốt tia kim lôi kia hắn đã đột phá lên cấp một hậu kỳ.
Tốc độ này thật sự là khiến người chấn kinh.
Một tu sĩ cấp bậc như hắn không phải đơn thuần là tu luyện đủ thì lên cấp, cái họ cần là lĩnh ngộ đối với pháp tắc.
Này phải nói đến nguồn cơn của tia kim lôi kia.
Nó là do thiên địa tạo nên, tất nhiên có ẩn chứa pháp tắc cực lớn.
Tuy Bạch Dữ cắn nuốt nó xong cũng phải tự thân lĩnh ngộ nhưng hắn mang lôi linh căn, cảm nhận pháp tắc lôi đâu có khó gì với một thiên tài như hắn.
Nam nhân lúc này duỗi tay duỗi chân, cảm nhận thân hình đã lâu không thấy của mình, có chút cảm khái cũng như chưa quen.
Vậy mà nghĩ đến đứa nhỏ kia nhìn đến hắn sẽ kinh ngạc như thế nào, Bạch Dữ khẽ nhếch môi.
Mà nó lúc này cũng đã lớn rồi đi...
Mang theo tâm tình vui vẻ, Bạch Dữ chuẩn bị đi đón tiểu chuột nhỏ của hắn.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước Bạch Dữ đã ôm ngực ngã xuống thì trên không trung.
Dù không ôm ấp cùng mặt đất thì sắc mặt của hắn cũng khó coi dị thường.
Dạo trước lúc đang cảm nhận pháp tắc hắn cũng từng có một lần được đến tâm tình không tốt của Bạch Cửu.
Nhưng lần này một chút cũng không giống.
Đó là đau đớn, thống khổ.
Tiểu chút chít đã xảy ra chuyện!
Bạch Dữ chỉ kịp nhận ra điều này, đôi tay đã xe rách không gian mà bước vào.
...
Hắc y nhân kinh nghi bất định nhìn bầu trời.
Hắn không có cảm ứng sai, lôi vân thật sự là đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng tại sao?
Hắn không hề độ kiếp, mà lôi kiếp này là của yêu thú đi?
Yêu thú!!?
Bạch Tiêu theo mọi người rời khỏi phạm vi lôi kiếp bỗng nhiên nhớ đến cái gì.
"Buông nó ra!"
Bà nhớ đến tiểu bạch thử trong tay kẻ kia, cuống cuồng hét lên.
Nhưng tia lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống rồi.
"A!"
Hắc y nhân thét lên thảm thiết.
"Bạch Tiêu! Ngươi đi vào sẽ làm lôi kiếp càng thêm mạnh mẽ!"
Một vị thái thượng trưởng lão giữ chặt lấy Bạch Tiêu đang muốn xông vào, nghiêm giọng nói.
"Nhưng nó không thể chết! Nếu không Vân Hạc Môn sẽ..."
Bạch Tiêu gấp muốn chết.
"Ta không biết nguyên cớ tại sao ngươi lo cho nó như vậy, nhưng bây giờ ngươi vào nó sẽ chết nhanh hơn."
Bạch Tiêu biết bà không nói sai, nhưng mà...
Lôi vân trên đầu cũng không vì bất cứ ai mà ngừng lại, tia lôi kiếp thứ hai đã bắt đầu hình thành, uy thế lại tăng thêm.
Hắc y nhân kia so với Bạch Tiêu còn thê thảm hơn.
Hắn oan uổng được không?
Đối với một người còn rất lâu mới được đến lôi kiếp chiếu cố như hắn, tự nhiên bị lôi điện tẩy lễ, nhưng hắn không hiểu, trong lòng cũng bực bội lên.
Mà tia lôi kiếp kia đánh lên người hắn ai cũng nhìn thấy, dù không hiểu được nguyên do nhưng tâm tình hả hê là có.
Bạch Cửu cũng trong lúc lôi kiếp đánh trúng người hắc y nhân mà được thả ra.
Nó không có rớt xuống như lần kia mà trôi nổi trong không trung, phía trước mặt kẻ đã làm đau mình.
Dù nó nhỏ nhưng lúc này ai cũng dồn sự chú ý lại đây, đối với dị trạng của nó tất nhiên là nhìn thấy.
"Là nó! Nó đang độ kiếp!"
Một đệ tử kinh hô lên.
"Ngươi!"
Ầm đùng đùng!!
"A!"
Lại thêm một tia lôi kiếp đánh xuống, nhưng lần này là phân làm hai.
Đến nước này rồi Bạch Cửu cũng không giữ lại nữa.
Nó biến trở về hình người, dùng phong hỏa hai đạo linh căn quấn lấy chính mình, chống lại lôi kiếp.
"Ưm..."
Nó rên lên.
Tuy không đến mức ngã quỵ nhưng làm sao dễ chịu bằng lúc cùng Bạch Dữ độ kiếp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Cầu Sinh
.
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Gặp Em Đúng Lúc
=====================================
Nhớ đến Bạch Dữ nó lại thấy đau lòng.
Dù lôi kiếp là nó tự ý bưng ra nhưng đối phương nói sẽ đến đón nó khi nó độ kiếp, mà bây giờ vẫn không thấy đâu...
Nó khổ sở thì người khác chấn kinh.
"Đó là..."
Khúc Tử Nhi ngơ ngác nhìn thiếu niên ngũ quan tuyệt đẹp, mái tóc trắng mềm mại giống như người kia, không rõ trong lòng là tâm tình gì.
"Nó là yêu thú, còn đã hóa hình.
Chẳng lẽ ngươi không biết!?"
Có thái thượng trưởng lão nhìn đến nét mặt kinh ngạc của Bạch Tiêu thì chau mày hỏi.
Dù rằng bản thân bà ta cũng nhìn không ra.
Bạch Tiêu không nói gì, nhưng thực chất trong lòng lại nhẹ thở ra.
Nó không sao, Vân Hạc Môn cũng không sao...!So với việc nghĩ mình bị lừa thì an nguy của môn phái mới là quan trọng với bà.
Chưa kể đối phương cũng không làm gì có lỗi với bổn môn, chỉ là nhờ chăm sóc một con yêu thú nhỏ bé mà thôi.
Còn tại sao phải giấu? Chuyện này có gì khó hiểu đâu.
Hắc y nhân tâm tình một chút cũng không hề tốt, hiểu rõ nguồn cơn rồi lại càng khó chịu.
Dù vậy hắn vẫn nhớ việc quan trọng là chạy trốn.
Vút!
"Đừng hòng!"
Đối với việc hắn bỏ chạy Vân Hạc Môn còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Cửu đã hô lên, khuôn mặt nhỏ giận dữ lại vẫn đáng yêu như thường, nó đuổi theo.
Lôi kiếp do nó gọi đến, đương nhiên sẽ đi theo nó rồi.
Mà mục đích của hắn y nhân là chạy khỏi phạm vi lôi kiếp.
Bạch Cửu tuy ngây ngô nhưng nó không ngốc, vì đối phương mà nó phải gọi ra lôi kiếp.
Vậy thì ở lại chịu chung với nó đi.
"Khốn kiếp!!"
Nó dù không đuổi kịp mình nhưng hắn vẫn luôn nằm trong phạm vi mà lôi kiếp buông xuống.
Tức giận hoàn tức giận, tia lôi điện thứ ba vẫn đập xuống.
"A!!"
"Ư...!"
Hai âm thanh cùng lúc vang lên.
Rõ ràng cảnh giới không bằng nhưng hắc y nhân vẫn thê thảm hơn so với Bạch Cửu.
Hắn bị đánh rớt xuống một đoạn dài, vậy mà vẫn cố gắng bỏ chạy.
Hai người chạy thì người khác cũng phải chạy theo, cả Vân Hạc Môn xào xáo như một nồi chè.
Giữa năm ngọn núi điện quang chớp giật không ngừng.
Mỗi lần lôi điện hạ xuống là tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạch Cửu chưa từng chịu lôi kiếp trực diện như thế này cũng chịu không nổi, mái tóc trắng cũng bị đánh cháy xém, y phục hỗn loạn.
Nhưng nó nhất định không để cho tên kia chạy thoát.
"Để cho ta đi, lôi kiếp cũng sẽ yếu xuống!!"
Hắc y nhân miệng mồm đầy máu giận muốn chết, hét toáng lên.
"Ngươi nằm mơ!!"
Bạch Cửu nó không phải người nhát gan sợ sệt, càng sẽ không tha cho kẻ này.
Lúc có Bạch Dữ nó là một tiểu chút chít đáng yêu, không có Bạch Dữ...!Nó cũng không yếu ớt vô lực như người ta đã thấy.
Bộ dạng nó chật vật nhưng âm thanh mềm mại ngây ngô cũng làm người khác không nén được mà muốn cười.
"Ngươi điên rồi!"
"Ngươi mới điên!"
"Ta xin lỗi được không?"
"Ngươi quỳ xuống cũng không được!"
Hai người kéo một đoạn dài như thế, vừa độ kiếp vừa chửi bới vừa thương lượng, náo nhiệt vô cùng.
Đám người vây xem mặt đần thúi ra.
"Phụt!"
Không biết là ai bỗng nhiên cười phun ra, đám người quay lại nhìn nơi phát ra tiếng cười.
"Xin lỗi nhưng mà ta buồn cười lắm ha ha ha!"
Nữ đệ tử vừa nói vừa cười.
Mà bệnh cười có thể lây...
"Đúng là hồ nháo mà."
Một trưởng lão lên tiếng, nhưng ai cũng nghe ra được tiếng cười trong giọng nói của bà.
Lúc này lôi kiếp đã hạ xuống được năm đạo.
Lôi vân vẫn còn quần vũ không dứt, thanh thế ghê gớm nhương người sợ hãi.
Mười dặm quanh Vân Hạc Môn ngoài tiếng đì đùng ra mọi âm thanh đều biến mất, nếu không có tiếng cười khi có khi không.
................................................................