Trong lúc Phó Gia Bảo thương lượng lên kế hoạch gây sự với hai huynh đệ tốt của mình, thì Lâm Thiện Vũ đang đi xem xét, kiểm tra gian cửa hàng hồi môn của Lâm gia kia.
Lâm gia ba đời là phú nông, tuy rằng người một nhà đều ở nông thôn, nhưng thật ra cũng đã tích lũy được không ít gia sản, gian cửa hàng được dùng làm của hồi môn cho Lâm đại cô nương chính là một trong số đó.
Trước khi đến cửa hàng Lâm Thiện Vũ liên tục suy nghĩ xem nên kinh doanh thứ gì, phải kinh doanh thế nào, mở rộng làm sao, nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy cửa hàng rồi, lại hơi bị thất vọng.
Huyện Nhạc Bình có hai con phố chuyên kinh doanh buôn bán.
Trong đó náo nhiệt, đông đúc, xôm tụ nhất là phố Đông, phần lớn các loại đồ dùng, vật phẩm cần thiết hay được ưu chuộng đều có thể mua được ở đây, mà phố Tây tuy cách phố Đông không xa, nhưng so sánh ra thì vắng vẻ hơn nhiều, những cửa hàng mở ở bên này chủ yếu cũng chỉ bán đồ lặt vặt mà thôi.
Gian cửa hàng hồi môn của Lâm gia nằm ở phố Tây, lại còn ở vị trí không bắt mắt, tận sâu trong góc của phố Tây, diện tích cửa hàng cũng cực kì nhỏ, trừ khu vực bày quầy hàng ra thì địa phương còn lại chỉ có thể bày được một bộ bàn ghế mà thôi.
Nhìn thấy cửa hàng như thế này, những ý tưởng trước kia trong đầu Lâm Thiện Vũ liên quan tới việc mở quán cơm, quán rượu gì đó đều bị đánh rớt hết.
Nàng đi một phòng xem xét gian cửa hàng nho nhỏ này, cuối cùng không thể không thừa nhận, mặc dù gian cửa hàng này nhỏ đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng xác thực như vậy mới phù hợp với thiết lập trong sách.
Dù sao thì theo thiết lập ở trong sách Lâm gia chỉ là một gia đình phú nông, không phải đại địa chủ, trong nhà còn có các ca ca, muội muội khác nữa, có thể từ trong gia sản cắt ra một gian cửa hàng ở huyện thành làm của hồi môn cho nữ nhi vốn đã có chút không thể tưởng tượng nổi rồi, nếu như gian cửa hàng còn lớn đến mức có thể mở tửu lâu, quán cơm, như vậy chẳng phải là làm hỏng thiết lập rồi sao?
Nghĩ rõ ràng điểm ấy, chút thất vọng trong lòng cũng tiêu tan hết, bắt đầu tập trung suy nghĩ một gian cửa hàng nhỏ như thế này có thể kinh doanh thứ gì thì thích hợp.
Trong chốc lát không nghĩ ra được nàng cũng không nóng nảy, mà dựa theo kế hoạch đã an bài tốt ngày hôm qua đến tiệm rèn, vốn là muốn nhờ sư phó chế tạo riêng cho nàng một bộ côn sắt thật tốt, sau khi tới tiệm lại từ bỏ, bởi vì thời đại này đồ sắt cũng không rẻ, số tiền trong tay nàng có thể bỏ ra cũng không nhiều, thứ hai là hai cây côn sắt mang theo trên người không khỏi khiến người ta hoài nghi, nếu như bị nha dịch tuần tra trong huyện thành tịch thu đi mất, thì càng thua thiệt, mất nhiều hơn được.
Một đời này nàng không muốn tiếp tục cuộc sống chém chém giết giết nữa, đao kiếm nàng không muốn dùng cũng không thể dùng.
Nhưng mà không chế tạo côn sắt, thì nên dùng vũ khí gì mới tốt đây?
Có lẽ thời gian nàng trầm tư suy nghĩ quá dài, cho nên ông chủ tiệm rèn liền hỏi: "Phu nhân muốn chế tạo đồ dùng phòng thân sao?"
Lâm Thiện Vũ mang theo mũ trùm có khăn che mặt, mặc dù lão bản không nhìn rõ mặt mũi của nàng, lại có thể mơ hồ trông thấy nàng để búi tóc phụ nhân, thấy nàng gật đầu, hắn liền cười nói: " Vũ khí bình thường cũng không thích hợp cho nữ tử sử dụng, bằng không thì phu nhân mua bộ giáp hộ thân giáp mặc ở bên trong xiêm áo, lưỡi đao bình thường không dễ đâm xuyên qua được, giá cả cũng không đắt.
Vừa rồi Phó đại thiếu gia cũng mới mua một bộ đấy, đảm bảo là chất lượng tốt, già trẻ đều dùng được."
Phó Gia Bảo mua? Hái mắt Lâm Thiện Vũ sáng lên, nhìn bộ hộ giáp ông chủ tiệm rèn giới thiệu.
Gọi là giáp hộ thân, thật ra cũng chỉ là mấy miếng sắt được bọc trong mấy lớp vải được khâu kín lại, hai bên còn có dây dài có thể buộc lên người, nếu nói đao thương bất nhập tuyệt đối là gạt người, nhưng nếu là người tay không tấc sắt đánh vào, nói không chừng sẽ phải ăn thiệt thòi, nhất là cỗ thân thể chưa qua rèn luyện này của nàng.
Lâm Thiện Vũ cám ơn ông chủ tiệm, nhưng cuối cùng cũng không mua nó, mà là đi tìm cửa hàng khác đặt làm hai cây chày cán bột, đặc biệt yêu cầu phải dùng loại gỗ cứng rắn nhất mà làm.
Làm xong hết mọi chuyện, nàng lại đi dạo một vòng huyện Nhạc Bình, chờ đến xế chiều mới trở về Phó gia.
Vừa đặt chân vào cửa Phó gia, liền cảm giác được bầu không khí có chút không đúng.
A Hồng một mực đi theo nàng nhỏ giọng nói: "Thiếu nãi nãi, mấy người kia không biết là có chuyện gì? Ngài vừa quay đầu đi, bọn họ lập tức dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn ngài."
Đồng tình? Lâm Thiện Vũ hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Phó Gia Bảo lại gây ra chuyện gì rồi? Trước khi nàng về tới Đông viện, nhìn thấy một gã sai vặt của Đông viện đang đi qua, liền hỏi: "Đại thiếu gia đã trở lại chưa?"
Tên sai vặt kia hơi do dự một chút, rồi mới nói: "Đã trở về, có điều là...!đại thiếu gia dẫn một người về."
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn, "Người nào?"
Gã sai vặt có chút do dự: "Chính là hoa đán của rạp hát trong huyện.
Nghe thiếu gia nói đã bao tiền bao hoa đán một tháng." Hắn còn chưa dám nói hết, bây giờ toàn bộ người làm của Phó gia đều đoán rằng đào hát kia sẽ được thiếu gia nạp làm di nương.
Lão gia và phu nhân không ở đây, Nhị thiếu gia cũng trở lại thư viện rồi, trên thực tế cũng không có ai có thể ngăn cản đại thiếu gia.
Lâm Thiện Vũ nghe xong, trên mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu nói đã biết, liền dẫn A Hồng tiếp tục đi về Đông viện.
Lúc nàng còn cách Đông viện một khoảng không xa, nơi đó chút động tĩnh cũng không có, đến khi nàng đến gần Đông viện, lập tức liền có âm thanh y y nha nha hát hí khúc vang lên, âm điệu uyển chuyển, cho dù không có phối nhạc cũng cực kỳ dễ nghe.
Lâm Thiện Vũ đứng ở cổng viện nghe một hồi, rồi mới đi vào.
Trong viện bày hai cái ghế dựa, Phó Gia Bảo ngồi tựa lưng trên ghế, vị hoa đán kia thì đang đứng, còn có một gã sai vặt đứng cách đó không xa canh chừng.
Vừa phát hiện Lâm Thiện Vũ đến, Phó Gia Bảo lập tức ra hiệu cho đào hát kia, ngay lập tức thân thể đào hát mềm nhũn, yếu ớt mềm mại ngã vào ngực hắn.
Hai người ở trong đình viện chàng chàng thiếp thiếp trò chuyện với nhau, giọng điệu khoa trương hết mức có thể, ai không biết còn tưởng đang hát hí khúc.
Mà cũng đúng là đang hát hí khúc thật.
(diễn tuồng)
Phó Gia Bảo lén lút nhìn trộm Lâm Thiện Vũ, thấy nàng không có phản ứng gì, lập tức nắm chặt tay vị đào hát kia thâm tình: "Nàng vừa ngã một cái, cả trái tim ta đều đau đớn không thôi."
Hoa đán kia nũng nịu đáp lại.
Phó Gia Bảo nháy mắt với nàng, ý bảo nàng nói một hai câu, hoa đán lại mờ mịt không hiểu, rõ ràng Phó đại công tử không phân lời kịch cho mình mà.
Phó Gia Bảo đành phải tiếp tục nói: "Về sau nàng cứ ở cùng ta, ta sẽ không để cho nàng tiếp tục chịu khổ nữa."
Hoa đán ngượng ngùng gật gật đầu.
Lâm Thiện Vũ và A Hồng không nhúc nhích nhìn một màn này, A Hồng tức giận đến hai mắt muốn bốc lửa, Lâm Thiện Vũ lại nghẹn hồi lâu, mới nhịn xuống không bật cười thành tiếng.
Bởi vì một màn này ở trong mắt nàng, giống như một đoạn hài kịch diễn xuất vụng về vậy, vốn dĩ không có gì buồn cười cả, nhưng bởi vì diễn viên chính là Phó Gia Bảo, cho nên cũng tăng thêm vài phần thú vị.
Nàng cứ lẳng lặng nhìn, không có bất kỳ biểu thị hay thái độ gì.
Phó Gia Bảo hiển nhiên không ngờ tới nàng sẽ bình tĩnh như vậy, mắt thấy chiêu này hình như không có tác dụng, hắn nghĩ nghĩ, lại cố tình điều chỉnh giọng mình sao cho thật dịu dàng nói với hoa đán kia: "Bản thiếu gia rất vừa ý nàng, muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, từ nay về sau, nàng không cần phải hát hí khúc kiếm sống nữa."
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Lâm Thiện Vũ còn chưa tỏ thái độ gì, vị hoa đán đang ngồi trong ngực hắn lại trở nên nóng nảy, nàng đẩy Phó Gia Bảo ra đứng dậy nói: "Cái này thì không được, ta muốn hát hí khúc cả đời, đã nói trước chỉ nhận tiền làm việc thôi mà, ngươi cũng không thể ép ta không được hát hí khúc nữa nha!"
Phó Gia Bảo: "..."
Hắn ngơ ngác, đần người ra, đến khi kịp phản ứng vội vươn tay muốn che miệng hoa đán kia lại, thầm nghĩ đã thỏa thuận phải diễn chân ái! Sao ngươi có thể đem giao dịch tiền bạc của chúng ta nói ra như vậy!
Nhưng mà hắn còn chưa kịp làm, Lâm Thiện Vũ đã mở miệng, "Phu quân, ta có chút chuyện muốn nói với chàng, chàng theo ta về phòng một lát đã."
Nói xong liền dẫn đầu đi vào phòng ngủ.
Nội tâm Phó Gia Bảo có chút hoảng hốt, nhưng hắn lại nghĩ tới bộ giáp hộ thân hắn mặc dưới y phục này, liền an tâm lại, không phải sợ không phải sợ, không phải chỉ là bị mụ Dạ Xoa kia đánh một trận thôi sao, lần này nhất định sẽ không đau! Không đau!
Hắn vỗ vỗ bộ giáp phòng hộ cứng rắn trên người mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng.
Trong phòng, Lâm Thiện Vũ đã đem cửa sổ đóng lại, thấy hắn tiến vào, nói: "Đóng cửa lại."
Phó Gia Bảo theo bản năng muốn đi đóng cửa, trong giây lát lại chợt nhớ tới kế hoạch của mình, lập tức nói: "Dựa vào cái gì mà bản thiếu gia phải nghe lời nàng?" Đúng, chính là như vậy, ngữ khí phải sửa đổi mạnh mẽ dữ dội hơn một chút, chọc cho Lâm Thiện Vũ tức giận càng nhiều càng tốt.
Lâm Thiện Vũ nghe hắn trưng ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, khóe miệng hơi cong lên, "Phu quân, ta bảo chàng đóng cửa, là vì muốn tốt cho chàng."
Đến đến! Mỗi lần Lâm Thiện Vũ muốn đánh hắn đều dùng nói với hắn như vậy.
Phó Gia Bảo lập tức quay người đóng cửa lại.
Lúc đóng cửa hắn còn thầm nghĩ, bây giờ bản thiếu gia đã mặc hộ giáp, hôm nay bản thiếu gia không sợ đau, bản thiếu gia muốn phản kích! Muốn làm cho Lâm Thiện Vũ biết bản thiếu gia không phải là người mặc cho nàng chà đạp, nắn bóp!
Ý chí chiến đấu sục sôi, thậm chí hắn đã mơ tưởng tới cảnh Lâm Thiện Vũ quỳ trên mặt đất thành thành thật thật nhận lỗi với hắn.
Lại không ngờ hắn vừa mới quay người, phần bụng liền trúng phải một cú đánh nặng nề.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, cúi đầu nhìn về phía thứ đã đánh vào bụng mình, đó là nắm đấm của nữ nhân, nhỏ bé như vậy, non mềm như vậy, nhưng vì cái gì! Vì cái gì đánh người lại đau như thế!
Không đúng không đúng, vì sao lần này cũng còn đau! Không nên như vậy nha!
Đầu óc Phó Gia Bảo đều trở nên mờ mịt, còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng chỗ nào xảy ra sai sót, lồng ngực lại phải một đòn nặng nề khác.
Lâm Thiện Vũ chẳng những đánh hắn, nàng còn muốn vừa đánh vừa chế nhạo hắn.
"Quyền thứ nhất, đánh chàng bất nghĩa, ta là chính thê của chàng đã qua tam môi lục sính gả vào Phó gia, còn chưa đến một tháng chàng liền muốn nạp thiếp, chàng là muốn khiến ta đi ra ngoài bị tất cả mọi người chê cười đúng không?"
"Quyền thứ hai, đánh chàng nông cạn, ta là chính thê của chàng, chúng ta ngay cả động phòng đều chưa làm, chàng lại dám động tay động chân với người khác, chàng là cảm thấy ta thua kém đào hát kia?"
"Quyền thứ ba, đánh chàng vụng về, dùng tiền tìm người làm việc, mà ngay cả người ta là nam hay nữ cũng không phân rõ, ta làm sao lại gả cho chàng, một nam nhân ánh mắt kém cỏi như thế."
Đối phương một quyền lại một quyền, Phó Gia Bảo đừng nói đến việc chống cự, lúc này hắn đã đau đến mức nghe rõ nàng nói cái gì cũng khó khăn rồi.
Rõ ràng mỗi lần đối phương đều đánh vào vị trí hắn có mặc hộ giáp, thế nhưng mà bộ hộ giáp hắn mặc trên người một chút tác dụng cũng không có! Lại còn càng đau hơn so với những lần trước nữa!
Lâm Thiện Vũ lại đấm thêm một quyền, nói: "Quyền cuối cùng, đánh chàng không nhớ lâu, lần sau còn dám dẫn người trở về, ta liền đánh gãy chân chó của chàng." Nhìn chằm chằm ánh mắt hoảng sợ của Phó Gia Bảo, Lâm Thiện Vũ mỉm cười, tiếp tục nói thêm một câu, " Nói được thì làm được."
Phó Gia Bảo khóc, lúc này hắn thật sự bị đau đến phát khóc.
Đưa tay lau đi nước mắt, lúc nãy hắn là đi vào phòng ngủ, bây giờ là bò ra.
Toàn thân hắn run rẩy, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đều đau, hắn run run chân đứng dậy đi ra ngoài, trong viện đã không còn một bóng người, một mình hắn đi vào thư phòng, ngồi phịch lên trên giường, nghỉ ngơi hồi lâu, mới tức giận mở y phục ra, đem cả bộ hộ giáp kia giật xuống hết!
Gian thương! Tất cả đều là gạt người! Cái gì mà đao thương bất nhập chứ! Đều là giả cả! Ngay cả nắm đấm của Lâm Thiện Vũ cũng đỡ không nổi!
Hắn tức giận đến mức hung hăng đấm một quyền lên bộ hộ giáp ở trước mặt, sau đó bỗng nhiên rút tay về, nắm chặt nắm đấm tê tê gào to, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì Lâm Thiện Vũ đánh không có việc gì, bản thiếu gia đánh lại đau như vậy! Tay của Lâm Thiện Vũ còn có thể là làm bằng sắt hay sao?
Chờ cho đau nhức trên người dần giảm bớt đi, hắn tìm một cái gương trong thư phòng, cởi y phục ra soi đến soi đi, lại giật mình sửng sốt không tìm được nửa điểm vết thương nào.
Lâm Thiện Vũ nữ nhân âm hiểm giảo hoạt này, quả nhiên lại không để lại chứng cứ!
Hắn chỉ là mang một người trở về đã bị đánh thảm như vậy, ngày nào đó nếu như hắn muốn cùng Lâm Thiện Vũ hòa ly, nữ nhân kia không phải sẽ đem hắn ăn thịt luôn chứ! Vì sao hắn lại cưới phải một nữ nhân như thế?
Khoan đã! Phó Gia Bảo chợt nhớ tới, lúc Lâm Thiện Vũ đánh hắn cũng có nói lời tương tự như thế, "Ta làm sao lại gả cho chàng, một nam nhân ánh mắt kém cỏi như thế.", ý của lời này là...!Lâm Thiện Vũ đã bắt đầu hối hận rồi?
Hắn dường như đã trông thấy ánh rạng đông của sự thắng lợi, liền bắt đầu liều mạng hồi tưởng lại mấy lời Lâm Thiện Vũ đã nói với hắn.
Dần dần lại nhớ tới một câu kia của Lâm Thiện Vũ "Là nam hay nữ đều không phân rõ", hắn ngây ngốc một chút, lời này là có ý gì? Hoa đán kia là nam? Ở đâu ra một nam nhân mảnh mai thấp bé như vậy?
Nhưng hắn lại theo bản năng mà tin tưởng lời nói của Lâm Thiện Vũ, vừa nghĩ tới vị hoa đán hắn đã ôm vào trong ngực kia là nam, lại nghĩ tới hắn đối với một gã nam nhân chàng chàng thiếp thiếp, hắn liền muốn buồn nôn, toàn thân nổi da gà.
Chẳng qua cái này cũng không sao, quan trọng nhất chính là sau đó Lâm Thiện Vũ đã hối hận! Như vậy cũng có nghĩa là ngày hai người hòa ly mà hắn chờ mong cũng không còn xa sao? Hắn chịu trận đòn này cũng rất là đáng giá rồi!
Phó Gia Bảo thật sự muốn nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô.
Hắn nhanh chóng mặc y phục.
Quyết tâm cố gắng không ngừng, không làm cho Lâm Thiện Vũ hòa ly với hắn thì không ngừng lại!.