Hôm nay là lễ Thất Tịch, A Dư tỉnh dậy hơi sớm, nàng mở mắt nhìn về phía chân trời hừng sáng bên ngoài.
Khi tia ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nàng mới xuống khỏi giường.
Nàng đứng phía sau bình phong mặc áo lót, lụa mỏng cởi ra, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
A Dư nhíu mày, nàng nhìn y phục Chu Kỳ đem đến:
“Đổi bộ khác đi.”
Chu Kỳ kinh ngạc: “Sao vậy! Hôm nay là Thất Tịch, không chừng hoàng thượng cũng tới, tỷ nên mặc ăn mặc đẹp một chút mới phải.”
Trong tay nàng ấy đang cầm một bộ cung trang màu đỏ son, làn váy nhẹ nhàng thanh thoát, cánh hoa đào trên váy còn được tỷ mỉ phác họa bằng dây kim tuyến.
Lúc y phục vừa được đưa đến, đôi mắt của A Dư liền sáng lên, rõ ràng là nàng rất thích nó.
A Dư bất lực nhún vai: “Nhưng hôm này còn có Thục phi nương nương mà.”
Mùng m lịch hoàng thượng ban thưởng cho nàng một chiếc gương soi toàn thân, nàng tỉ mỉ ngắm mình qua gương đồng, gò má ửng hồng, nét mặt tươi sáng, nàng nghiêng đầu nói với Chu Kỳ: “Hôm nay là lần đầu tiên Thục phi gặp tỷ, nếu tỷ quá nổi bật thì chẳng phải là đang chọc tức nàng sao?”
“Vẫn là chủ tử suy nghĩ thấu đáo.”
A Dư chợt giơ tay chỉ một món: “Nó đi, hôm nay trời nóng, màu xanh da trời sẽ trông nhẹ nhàng thoải mái hơn chút.”
Chu Kỳ hơi ngừng lại, có chút ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
A Dư với Chu Kỳ nhìn nhau, nàng ấy che miệng cười trộm, rồi giúp nàng thay y phục.
A Dư sinh ra đã đẹp, bộ y phục này lại được cung nhân may đo cẩn thận, nàng mặc vào đương nhiên là đẹp, tuy không nổi bật bằng màu đỏ son, nhưng lại tăng thêm một phần dịu dàng.
A Dư ngồi trước bàn trang điểm, nàng tự chọn trâm cài tóc cho mình: “Cái này là hoàng thượng ban thưởng, cài nó đi gặp hoàng thượng là hợp nhất.”
Cài trâm lên, tua ngọc rủ xuống giống như giọt mưa trong trẻo, ánh lên, chiếu lên gò má của người phụ nữ, khiến cho vẻ đẹp ấy càng thêm rực rỡ.
Chu Kỳ không nhịn được cười, nói: “Chủ tử hư ghê.”
A Dư nhéo mũi nàng ấy, rồi nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ việc thỉnh an.”
Nàng suy nghĩ một chút, hay là hôm nay nàng dẫn Chu Kỳ theo.
Cung Khôn Hòa vẫn náo nhiệt như thường lệ, nhưng khi A Dư đến lại lập tức trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người vô thức hướng về phía Hứa mỹ nhân.
Nét mặt Hứa mỹ nhân vẫn như thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nụ cười của nàng ta hơi cứng ngắc.
Từ nhỏ nàng ta đã thích màu xanh da trời.
Sau khi vào cung, địa vị cũng coi như cao, nên từ trước đến nay người khác tránh được thì đều tránh.
Hôm nay Ngọc tài nhân cố tình chọn màu y phục này, ngoại trừ để sỉ vả nàng ta ra thì Hứa mỹ nhân không nghĩ ra lý do nào khác.
Nàng ta đoán không sai, A Dư là đang cố ý nhắm vào nàng ta.
A Dư khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống, nét mặt nàng vô tình lộ ra vẻ dịu dàng giống Hứa mỹ nhân đến ba phần, dáng vẻ của nàng còn xinh đẹp hơn trước đây, nhưng người khác lại ghen ghét với nàng, nhất là người trong cuộc.
Hứa mỹ nhân vẫn luôn cho rằng mình coi như là giữ được bình tĩnh, nhưng hôm nay nàng ta mới phát hiện, trước kia nàng ta đã quá đề cao mình rồi.
Có người đang cố ý bắt chước mình.
Dù biết rõ đó là hàng giả, nhưng phong thái của nàng ta còn hơn mình một bậc.
Tình huống này có thể khiến cho người ta ói ra máu.
Đầu ngón tay cầm ly của Hứa mỹ nhân trắng bệnh, giống như muốn bóp vỡ cái ly vậy.
Đã như vậy, nhưng nữ nhân trước mặt đó còn không tha cho người ta, nàng ngượng ngùng giơ tay vuốt trâm cài:
“Mấy hôm trước hoàng thượng mới vừa ban thưởng trâm cài cho thần thiếp.
Thần thiếp đã muốn cài từ lâu, cũng may là hôm qua người của Thượng y cục đã mang bộ y phục này tới, mới cho thần thiếp được thỏa lòng cài chiếc trâm này.”
“Tỷ, tỷ thấy hôm nay muội muội có xinh đẹp không?”
Một tay A Dư che mặt, nàng nở nụ cười vừa e thẹn lại vừa dịu dàng.
Nàng giống như thật lòng muốn biết câu trả lời của Hứa mỹ nhân, đôi mắt của mỹ nhân như bừng sáng.
Cung Khôn Hòa bây giờ, trừ Trác tần ra thì Hứa mỹ nhân và A Dư có địa vị cao nhất, mà A Dư lại được sủng.
Trác tần bưng trà lên uống, giống như không nhìn thấy tình huống này.
Những người khác cũng không dám hé răng nửa lời.
Tuy nhiên, ánh mắt các nàng nhìn A Dư lạ mang theo một tia khác thường.
Trong hậu cung, những lời nói ẩn chứa lưỡi đao đều là chuyện thường, nhưng có thể ra vẻ tươi cười tủm tỉm vì để khiến người khác chán ghét như thế này cũng thật hiếm thấy.
Nhưng ai cũng không thể nói nàng làm sai.
Không nghe nàng nói à, nàng mặc như vậy là vì muốn xứng với chiếc trâm Hoàng thượng ban tặng.
Hứa mỹ nhân cười một cái, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu nói:
“Ánh mắt của hoàng thượng tinh tường, muội muội có thể lọt vào mắt hoàng thượng thì sao có thể không xinh đẹp được.”
A Dư lập tức xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên: “Tỷ đừng nói nữa, người ta mắc cỡ chết.”
Hứa mỹ nhân nhếch mép một cái, nàng ta không cười nổi nữa, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Người trước mắt này mà biết xấu hổ? Đây là chuyện nực cười nhất mà Hứa mỹ nhân từng nghe qua trong đời.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm tần mới từ từ tiến vào.
Nàng ta bước vào, nhìn thấy A Dư thì bỗng nhiên cười khẽ: “Hôm nay Ngọc tài nhân đúng là khiến cho người khác sáng mắt.”
A Dư siết khăn tay, không thuận theo nói: “Tại sao Thẩm tỷ tỷ và Hứa mỹ nhân lại cười nhạo ta vậy.”
Tính tình Thẩm tần vẫn kiêu ngạo như cũ, sau khi nói câu kia thì không quan tâm đến người trong điện, ngay cả câu nói của A Dư cũng như không nghe thấy, lười biếng tựa vào chỗ ngồi.
Tròng mắt của A Dư dao động, nàng vê khăn tay, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
Hứa mỹ nhân ở đối diện thấy vậy thì lại càng chán ghét và khó chịu.
Một lát sau, hoàng hậu đi ra thì buổi thỉnh an hôm nay mới chính thức bắt đầu.
Dù hoàng hậu ở bên trong nhưng vẫn biết chuyện ở đây, nàng ta không lộ ra vẻ ngạc nhiên với y phục của Ngọc tài nhân, dù sao thì hôm nay vẫn còn chuyện quan trọng hơn.
Nàng ta ngừng một chút, trên mặt lộ ra một tia bi ai, nói:
“Hôm nay lễ Thất Tịch, cũng là sinh thần của Thục phi, năm nay Thục phi có thai, vốn nên tổ chức tiệc lớn, nhưng Cù Châu lại đang rơi vào bể khổ.
Chúng ta là phi tần hậu cung, theo lý nên giải quyết vấn nạn vì hoàng thượng, cho nên, Thất Tịch năm nay làm đơn giản thôi.”
Cho dù trong lòng mọi người có nghĩ thế nào thì lúc này đều cúi đầu nhất trí.
Trước khi kết thúc thỉnh an, hoàng hậu mới lên tiếng: “Tối nay sẽ tổ chức sinh nhật cho Thục phi ở điện Thái Hòa, chớ có quên.”
Điện Thái Hòa, quốc yến cũng được tổ chức ở nơi này, nếu là những phi tần khác được tổ chức sinh thần ở chỗ này, sợ là họ sớm đã vui mừng khôn xiết rồi.
Nhưng đây lại là Thục phi.
Sinh thần hàng năm của Thục phi đều được tổ chức lớn, lần này lại đúng dịp Thất Tịch, nhưng không hiểu sao lại cho mọi người một cảm giác sơ sài.
A Dư không nghĩ nhiều, đúng lúc quay người rời đi thì thấy sắc mặt Chu Bảo Lâm tái nhợt, mặc dù nàng ta đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không kìm được mà khẽ vuốt ve bụng.
Khẽ vuốt ve bụng?
Trong đầu A Dư như có một tiếng sét nổ vang, nàng căng thẳng đến mức lập tức thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra mà theo Chu Kỳ đi ra khỏi cung Khôn Hòa.
Mãi đến khi đã đi rất xa, A Dư mới dừng lại, thở ra một hơi.
Chu Kỳ ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng hỏi:
“Chủ tử, sao vậy ạ?”
“Chu Bảo Lâm không thị tẩm bao lâu rồi?”
“Hoàng thượng đã lâu không đến hậu cung, nên đã hơn một tháng rồi.” Tuy Chu Kỳ không hiểu, nhưng nàng ấy vẫn nghiêm túc trả lời.
A Dư khẽ vuốt trán, nhớ tới vẻ mặt của Chu Bảo Lâm mới nãy.
Nếu suy đoán của nàng là sự thật thì Chu Bảo lâm nhất định biết tình hình thực tế của mình, nên cẩn thận hơn bình thường, đã giấu lâu như vậy mà lại không có chút sơ hở nào, sao hôm nay lại không cẩn thận như vậy?
A Dư tin trong cung, người kỹ tính không chỉ có mình mình, tuy hành động đó của Chu Bảo Lâm không nổi bật, nhưng chưa chắc không lọt vào mắt của người khác.
Dừng một hồi lâu, A Dư xoay người nhìn về hướng tây, nơi đó có cung Càn Ngọc của Thục phi và Ngưng Hoa lâu của Chu Bảo Lâm.
Nếu đúng như nàng nghĩ, những người mang thai trong hậu cung đều là nữ nhi của Chu gia.
Đối với người trong cung thì đây không phải là tin tức tốt lành gì, cũng chưa chắc là tin vui đối với Chu gia.
Là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ còn có thể có tranh đấu bất hòa, huống chi hai nữ nhi Chu gia này còn không cùng mẹ, ai mà không muốn trở thành ông ngoại ruột tương lai của hoàng tử cơ chứ?
A Dư không dám nghĩ đến điều đó nữa, điều mà nàng không dám nghĩ đến nhất là người thân cận nhất của Chu Bảo Lâm sau khi vào cung, Thục phi có biết chuyện này hay không?
Nàng vỗ nhẹ lên đầu, nhíu mày bất an nói:
“Ta cảm thấy khoảng thời gian này hậu cung sẽ không yên ổn đâu.”
Sắc mặt tái nhợt của Chu Bảo Lâm khiến trái tim nàng có chút dao động, hậu cung nào có cái gì trùng hợp, chuyện này cũng xác định là không phải sự trùng hợp gì.
Nàng thốt ra một câu nói không đầu không đuôi như vậy khiến Chu Kỳ hơi bối rối, nàng ấy do dự nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, mà bảo:
“Chỉ cần không liên quan đến chúng ta thì quản nàng ấy làm gì.”
A Dư gật đầu một cái rồi ném chuyện này sang một bên, không nghĩ thêm nữa.
Dù sao tất cả mọi thứ đều là suy đoán của nàng, cũng không có tin tức gì loan truyền rằng Chu Bảo Lâm có thai, chắc không phải như nàng nghĩ đâu.
Màn đêm dần dần buông xuống, một ngày nay A Dư cũng có chút không yên lòng, rõ ràng nàng vẫn đang suy nghĩ về chuyện kia.
Buổi tối khi hoàng hôn đã lặn, Chu Kỳ mang theo áo khoác ngoài cho nàng, khi đi đến điện Thái Hòa, nàng ấy không nhịn được mà ghé sát vào bên tai A Dư, nói: “Nếu có nghi trượng thì tốt quá.”
Nàng ấy nhớ tới nghi trượng cho phi tần ngồi ngày xưa, vừa oai phong lại còn không bị gió thổi làm lộn xộn đầu tóc, y phục.
A Dư nhéo nàng ấy một cái: “Muội ngược lại càng lộ vẻ can đảm rồi.”
Ai mà không biết hoàng thượng hẹp hòi, địa vị bình thường này còn không dễ dàng thăng lên nữa là.
Dạo này A Dư không có ý định thăng vị.
Chu Kỳ cũng biết đạo lý trong đó đó, nàng ấy hơi nghiêng đầu, cũng không nói nữa.
Điện Thái Hòa đã có kha khá người ngồi, lúc A Dư đến thì hoàng hậu đã ở bên trong, nàng được dẫn vào chỗ ngồi của mình, nàng cố ý nhìn lướt qua chiếc bàn trước mặt, từ mâm trái cây đến thức ăn, mọi thứ đều tinh xảo.
Xem ra, hoàng hậu cũng không vì làm đơn giản mà qua loa cho xong.
Cũng đúng, hoàng hậu trước nay không để cho người ta bắt được chỗ sai.
A Dư âm thầm nhìn qua một vòng trong điện thì không thấy bóng dáng của Chu Bảo Lâm, mắt nàng hơi ngừng lại.
Chu Bảo Lâm xưa nay là người hiểu lễ nghĩa, mỗi ngày đến hỉnh an sớm, dịp đặc biệt như hôm nay, sao nàng ta còn chưa tới chứ.
Nàng suy nghĩ một lúc, vươn tay ra hiệu Chu Kỳ đi tới, thì thầm mấy câu vào tai nàng ấy.
Chu Kỳ không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Khi A Dư uống xong một tách trà, Chu Bảo Lâm mới lững thững đi đến, sắc mặt nàng ta có chút khó coi, người cúi thấp, cười yếu ớt.
Hoàng hậu quan tâm hỏi han nàng ta mấy câu, Chu Bảo Lâm nói: “Cảm tạ sự quan tâm của nương nương, trên đường đi váy của thần thiếp bị bẩn, nên thần thiếp mới tự mình trở về.”
“Bổn cung thấy sắc mặt ngươi dường như rất khó chịu, sau khi yến hội kết thúc nhớ mời thái y.”
A Dư thấy nét mặt Chu Bảo Lâm ngưng lại, sau đó mắt nàng ta nhắm lại, vô cùng ngoan hiền: “Thần thiếp nhớ ở trong lòng, nhất định sẽ không quên.”
Chu Bảo Lâm ngồi vào chỗ, nàng ta không nhịn được mà nhíu mày.
Lặc Nguyệt ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng ta, lại có chút không hiểu: “Tại sao chủ tử lại đồng ý với hoàng hậu ạ?”
Giọng nói của nàng ta rất nhỏ, ngay cả Chu Bảo Lâm cũng không nghe rõ lắm.
Chu Bảo Lâm cúi đầu, ở dưới bàn vuốt ve bụng của mình, cảm nhận được sự đau đớn, sắc mặt nàng ta càng trắng bệch.
Nếu có thể thì tất nhiên nàng ta sẽ hy vọng chuyện này sẽ không bị bại lộ sớm.
Nhưng hai hôm nay, cơ thể nàng ta bắt đầu đau đớn khôn nguôi.
Hôm nay sau khi thỉnh an về, nàng ta nhìn thấy phía dưới có màu đỏ nhàn nhạt, tình huống như vậy, làm sao nàng ta có thể không biết chuyện mình có thai đã bị người khác phát hiện.
Chỉ là không biết người này rốt cuộc là ai.
Nếu đã có người biết, không bằng nàng ta công khai việc này, nếu có thể được hoàng thượng thương xót thì nàng ta có thể tuân theo thánh chỉ mà dưỡng thai ở trong cung, không đến nỗi lén la lén lút không an toàn giống như bây giờ.
Huống hồ, nàng còn có Thục phi làm hậu thuẫn.
Nhưng trong lòng nàng ta lại sợ.
Chuyện nàng ta có thai ngay cả Thục phi nàng ta cũng giấu, nếu bây giờ chuyện bị bại lộ ra, Thục phi sẽ không để tâm mà bênh vực nàng ta sao?
Nàng ta có chút đau đầu bóp mày, không biết có nên hối hận với cách làm ban đầu hay không.
Lặc Nguyệt thấy trong lòng nàng ta đã có kế sách, cũng không dám nói nhiều nữa.
Tất cả phi tần đợi thêm một khắc nữa, nhưng chủ nhân của bữa tiệc chưa đến, lúc này trong đại điện đã bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
A Dư không tận lực chú ý Chu Bảo Lâm, nhưng tiếng nghị luận của mọi người lọt vào tai nàng, nàng tỉnh bơ liếc nhìn lên hoàng hậu ở trên đài cao.
Trên mặt hoàng hậu vẫn treo nụ cười như cũ, không vội vã nóng nảy, giống như vốn không để ý tới việc Thục phi đến muộn.
A Dư liếc nhìn vị trí còn trống bên cạnh nàng, trong lòng có một suy đoán.
Khi thức ăn trên bàn A Dư đã sắp nguội, rốt cuộc cũng nghe được tiếng thông báo bên ngoài.
Lúc này mọi người mới biết, hoàng thượng chưa đến là vì đích thân đi đón Thục phi.
Khóe mắt Thục phi lộ ra màu đỏ, nàng ta che giấu nỗi buồn trong lòng, theo sau hoàng thượng ngồi xuống.
Hôm nay sau khi thỉnh an, nàng ta mới biết tin tức liên quan đến Thất Tịch.
Lúc ấy nàng ta sững sờ hồi lâu, mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ta nói, nếu thực sự muốn làm lớn, thì sao lại chẳng có một tin đồn nào?
Đến tận sinh thần nàng ta nghe được tin là Hoàng thượng muốn cho nàng ta một niềm vui bất ngờ.
Lúc hoàng thượng đi đón nàng ta, nàng ta khó chịu, không kìm được mà dựa vào bả vai của nam nhân khóc một lúc lâu, nhưng nam nhân chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Nguyệt Nhi, nàng nên hiểu chuyện một chút.”
Câu nói này đã khiến cho nước mắt của Thục phi dừng lại ở viền mắt, nàng ta kinh ngạc đến mức không dám rơi nước mắt.
Nàng ta đã mong chờ bữa tiệc sinh nhật này rất lâu rồi.
Có thể đây là chuyện đơn giản, nên hoàng thượng lại không hề quan tâm, chỉ nói một câu đơn giản : “Nàng nên hiểu chuyện hơn.” để đuổi nàng ta đi.
Một lúc lâu, nước mắt từ khóe mắt Thục phi mới theo gò má trượt xuống, nàng ta chịu đựng sự khó chịu trong lòng, không nói lời nào.
Nàng ta nghe được sự bình tĩnh trong câu nói của nam nhân, điều này khiến đáy lòng của Thục phi hốt hoảng, tất cả sự tức giận khó chịu đều bị nàng ta ép xuống.
Phong Dục nheo mắt nhìn người phụ nữ mình đã cưng chiều bốn năm, trong mắt của hắn không có một chút gợn sóng.
“Đã đến giờ, đi thôi.”
Thục phi không nhịn được kéo ống tay áo hắn, nàng ta nghẹn ngào gọi hắn:
“Hoàng thượng...”
Phong Dục nhướng mày nhìn nàng: “Tai họa ở Cù Châu nghiêm trọng, ngoài hoàng hậu ra thì nàng là phi tần có địa vị cao nhất trong cung, theo lý nên ra làm gương tốt.”
“Không nên khiến trẫm thất vọng.” Hắn lạnh lùng nói.
Thục phi vô lực buông lỏng tay áo của hắn ra.
Nàng ta không hiểu, người xưa nay luôn sủng ái nàng ta, thường hay khen nàng ta hiểu chuyện, người thân thiết với nàng ta, tại sao hôm nay lại nói ra những lời này.
Nàng ta nghĩ đến đờ đẫn, có phải trong khoảng thời gian này nàng ta càn quấy hay không?
Thục phi cắn môi, tủi thân trong lòng gần như không nhịn được, nàng chỉ sợ… sợ hắn sẽ càng ngày càng xa cách nàng ta.
Nàng ta cho rằng dù sinh thần không làm lớn thì hắn cũng sẽ dỗ dành nàng ta, dù nàng ta có không vui thì vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Phong Dục nhìn nàng ta một cái, hắn giơ tay lau qua khóe mắt nàng ta, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Thục phi hơi sững sờ, khẽ vuốt vùng da ở khóe mắt.
Nỗi buồn trong lòng nàng ta dịu đi đôi chút, nàng ta không dám lộ ra vẻ tủi thân nữa, vội vàng nói: “Xin hoàng thượng chờ thần thiếp một lát.”
Dứt lời, nàng ta xoay người để cho Anh Du sửa lại lớp trang điểm.
Phong Dục nhìn lớp phấn trên mặt nàng ta, lại nhìn đai lưng được nàng ta buộc rất chặt kia, ánh mắt hắn càng trở lên lạnh lùng hơn.