Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

chương 85: chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Chu Kỳ bước vào chính điện, vừa vặn nghe thấy Hoàng hậu hỏi Lạc Vân: “Ngươi đến nói, ngươi có nhìn thấy chủ tử nhà ngươi đẩy ngã Ngọc tần không?”

Lạc Vân run rẩy quỳ dưới đất, nghe vậy thì hoảng loạn nói: “Nô, nôtỳ không thấy!”

Nàng ta thật sự không thấy chủ tử đẩy Ngọc tần ngã, chẳng qua dưới tình huống như vậy, nàng ta thật sự không nghĩ ra ngoại trừ chủ tử thì còn có thể là ai? Chỉ là lời này không thể chui từ miệng nàng ta ra.

Chu Kỳ bước vào khiến cho tất cả đều chú ý, Phong Dục nhíu mày đầu tiên.

“Ngươi không túc trực bên cạnh chủ tử nhà ngươi, chạy đến đây làm gì?”

Chu Kỳ cúi người nhún gối: “Bẩm Hoàng thượng, chủ tử vừa tỉnh nghe được chuyện ở đây thì cho nô tỳ đến muốn hỏi Hứa tần vài câu.”

Phong Dục không dấu vết mà nheo mắt, nhíu mày nhìn nàng ấy một cái rồi mới hơi gật đầu.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt nàng ấy, đều muốn biết nàng ấy hỏi cái gì, hoặc là nói Ngọc tần muốn hỏi cái gì.

Chu Kỳ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, xoay người nhìn về phía Hứa tần đang thờ ơ một góc bên kia, nàng ấy nói: “Hứa tần, người nói người không đẩy chủ tử nhà chúng ta?”

Hứa tần vốn không muốn để ý đến nàng ấy, nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đây, nàng ta không thể không đáp lời.

Bị một nô tỳ thẩm vấn, bàn tay trong áo nàng ta nắm chặt gắt gao, nàng ta cao giọng nói: “Chuyện ta chưa từng làm, đương nhiên ta sẽ không nhận!”

“Vậy e là Hứa tần đã quên, không phải việc này.

Lúc trước người lôi kéo chủ tử nhà ta, khiến chủ tử suýt nữa thì ngã, nếu không phải có nô tỳ tận tậm che chở thì chưa chắc tình hình đã tốt hơn so với bây giờ.”

Sắc mặt Chu Kỳ lạnh lùng, mang theo sự mâu thuẫn và oán hận sâu sắc với Hứa tần.

Cho dù chuyện chủ tử ngã hôm nay không phải do nàng ta làm thì chuyện trước đó nàng ta cũng đừng mong thoát được.

Lời nàng ấy nói ra khiến mọi người hơi kinh ngạc, không Hứa tần thế nhưng lại từng đẩy Ngọc tần một lần.

Hứa tần hứng chịu ánh mắt sắc lạnh của Hoàng thượng thì hết đường chối cãi, chuyện xảy ra ở trước mặt bao người.

Nàng ta ậm ừ một hồi lâu, chỉ có thể nói: “Ngươi đừng có nói sang chuyện khác, chuyện bọn ta đang nói là ai đã khiến Ngọc tần sinh non.”

“Tình hình lúc đó mọi người đều có thể nhìn thấy, Hứa tần nói không phải mình, người cảm thấy mọi người tin sao?”

Đương nhiên không thể!

Hứa tần để tay lên ngực tự hỏi, cũng không thể không thừa nhận, nếu nàng ta không tìm ra chứng cứ thì tất nhiên sẽ không có ai tin tưởng nàng ta.

Chu Kỳ lại chất vấn: “Còn dám hỏi Hứa tần một câu, xưa nay người và chủ tử nhà chúng ta không thân cận, cớ sao hôm đó lại tìm đến chủ tử nhà chúng ta để nói chuyện?”

Chu Kỳ nhìn thẳng vào nàng ta, những lời nói hơi mang theo ẩn ý, Hứa tần tức khắc mơ hồ nhận ra điểm này, lập tức sửng sốt.

Hôm nay Ngọc tần rời cung, theo lý thuyết nàng ta vốn nên nhắm mắt làm ngơ, sao lại tự dưng đi lên tự khiến mình không thoải mái chứ?

Nàng ta vốn muốn đóng chặt cửa cung, không muốn để ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ là hai người đều là Tần vị, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, khiến nàng ta trước sau mất bình tĩnh.

Hơn nữa...!Ánh mắt Hứa bỗng trở nên sắc bén, nàng ta quay đầu nhìn về phía cung nữ của mình, Thù Hạ.

Động tác này của nàng ta quá rõ ràng, rõ ràng đến độ lúc nàng ta nhìn sang, người cung nữ kia hơi rụt người lại, vừa hay bị mọi người nhìn thấy.

Thù Hạ chật vật cúi đầu, hỏi như thể không biết gì: “Chủ, chủ tử...!Người nhìn nô tì làm gì?"

Thù Hà tái mặt, dường như biết rõ Hứa tần nhìn là có ý gì, hoảng hốt kinh hoàng, vội vàng khóc, nói:

“Hoàng thượng, nương nương minh giám! Việc này không liên quan gì với nô tì! Nô tì và Ngọc tần chủ tử không thù không oán, cớ gì phải hại Hứa tần chủ tử và hoàng tử?"

Chu Kỳ cau mày một cách kín đáo, lặng lẽ lùi lại một bước, chủ tử chỉ bảo nàng ấy nói câu đó.

Hơn nữa, phản ứng bản năng của Hứa tần cũng không giống giả bộ.

Còn phần còn lại thì phải xem Thánh thượng điều tra thế nào.

Chẳng ai ngờ chuyện này lại có bước ngoặt như vậy, mọi người cứ tưởng Chu Kỳ vào đây là để giáng thêm cho Hứa tần một nhát đao trí mạng, hoàn toàn không ngờ nàng ấy lại tới giúp Hứa tần thoát tội.

Nếu Chu Kỳ biết suy nghĩ trong lòng những người này chắc chắn sẽ xùy một tiếng.

Tốt xấu gì thì Hứa tần cũng là đối thủ rõ mười mươi, sau này có đối phó với nàng ta cũng dễ, nhưng nếu để kẻ đứng sau lưng chạy trốn thì khó lòng bắt lại được.

Lạc Vân cũng vội vàng nói: "Hoàng thượng, nương nương, nô tì nhớ ra rồi, Thù Hạ mới là người lúc đó gần kề Ngọc tần nhất!”

"Lạc Vân!" Thù Hạ oán hận kêu lên, khóc nói: "Hoàng thượng! Nô tì oan uổng! Nô tì lấy đâu ra lá gan hại Ngọc tần chủ tử chứ! Nô tì oan uổng quá!"

Thù Hạ không nhiều lời câu nào, chỉ khóc lóc nói mình bị oan, thành ra muốn khai thác được thông tin gì từ lời Thù Hạ nói cũng rất khó.

Phong Dục nhíu mày, ý Ngọc tần muốn biểu đạt rất rõ ràng, người đẩy nàng không phải Hứa tần, nhưng rốt cuộc là ai thì nàng cũng không biết.

Phong Dục liên tục xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón tay, ngón tay bị xoay tới độ nóng rát, hắn mới dừng lại.

Hắn chỉ về phía cung nữ kia, dặn dò: "Điều tra."

Thù Hạ chỉ khóc, không hề có vẻ gì là chột dạ, cung nhân đi lục soát, điều tra Thù Hạ nhanh chóng quay lại, không tìm được bất kỳ thứ gì đặc biệt trong phòng Thù Hạ.

Trần công công của Trung Tỉnh điện cũng bị dẫn vào, hắn ta nói: "Thù Hạ là cung nữ được tiểu chọn tiến cung cách đây bốn năm, vẫn luôn làm việc ở Thượng Cung cục, sau đó, Trác Vân lâu thiếu người, mới chuyển tới Trác Vân lâu.”

Lời của hắn ta công bằng vô tư, nhưng nói rõ được một điều, Thù Hạ đã tiến cung được một thời gian dài, nhưng thời gian làm việc ở Trác Vân lâu ngắn ngủi.

Nói cách khác, trước đây Hứa tần không phải người dễ kích động, sao lại nghe theo lời xúi giục của Thù Hạ được?

Cẩn Trúc cũng tiến lên bẩm báo: "Sách án ghi chép cung nữ này chưa từng có bất kỳ liên lạc gì với bên ngoài cung.”

Một người không có gì mong nhớ, trước đây lại an phận thủ thường, nói người này cố ý xúi giục Hứa tần ư?

Chẳng bằng nói rằng Hứa tần cố ý để nàng ta gánh tội thay còn đáng tin hơn.

Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi nghe những người đi điều tra về bẩm báo, những ánh mắt hoài nghi hướng về phía Hứa tần ngày càng nhiều, cơ thể Hứa tần cũng càng cứng đờ hơn.

Thù Hạ không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, lại có nhiều người làm chứng là Hứa tần đẩy Ngọc tần như vậy.

Kết luận đương nhiên không cần nói cũng biết.

Hứa ngự nữ xuất thân từ gia tộc Hứa thị, hiện tại Ngọc tần và hoàng tử không bị làm sao, đương nhiên không thể xử lý nàng ta như đã xử lý Dung tần và Trác tần.

Có điều, dù là vậy cũng đủ đè sập Hứa ngự nữ.

Đối với một số người, bị dìm xuống, phải cong gối hành lễ với người ngày xưa mình xem thường thì đúng là sống không bằng chết.

Phong Dục nhìn cung tỳ kia, ánh mắt hơi sâu xa một cách kín đáo, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Lúc cửa thiên điện được mở ra, A Dư đang buồn ngủ, nàng đột nhiên bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhìn người nam tử tới đây.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, ngẩn ngơ sững sờ: "Hoàng, hoàng thượng, người làm sao, vào đây..."

Xưa nay, phòng sinh bị coi là nơi ô uế, ngay cả ở nhà dân chúng tầm thường cũng ít khi có nam tử nào bước vào phòng sinh, hầu hết chỉ đứng cách một tấm bình phong, lo lắng nói vài câu, huống gì người này là hoàng thượng.

Lần Thục phi, mặc dù hoàng thượng cũng vào phòng sinh nhưng đấy là do Thục phi khó sinh qua đời.

Phong Dục không nói gì, chỉ đứng bên giường nhìn nàng.

Nữ tử nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi lạnh lấm tấm, hàng mày thanh mảnh của nàng bất giác nhíu lại, đôi mắt ánh lên cảm giác đau đớn khó chịu, cửa phòng thiên điện đóng chặt, không có gió lùa, mùi máu tươi trong phòng vẫn còn chưa tản hết, vậy mà một người yếu ớt như vậy lại không hề phàn nàn.

Phong Dục nhìn nàng, lời muốn nói bỗng nghẹn ngang cổ.

A Dư thấy hắn không nói gì một lúc lâu, nàng cắn nhẹ môi, vất vả chống người nhỏm dậy, còn chưa làm gì, bả vai đã bị ấn xuống, người nam tử quát:

"Chớ lộn xộn!"

Người co thắt một cái, A Dư đau đến nỗi khóe mi trào nước mắt, nàng mặc kệ, chỉ bất giác níu chặt tay người nam tử:

"...!Hoàng thượng, người đừng nóng giận..."

Phong Dục giật mình, nhìn xuống hỏi nàng: "Trẫm giận gì?"

A Dư đau hít hà, giọng nghẹn ngào, nàng nhẹ nhàng nói: "Giận thiếp thân không hiểu chuyện..."

Nàng nắm chặt ngón tay của Phong Dục, cổ họng nghẹn ngào khó chịu, nàng nức nở: "Tất cả là do thiếp thân không tốt..."

"Thiếp thân không nên tùy hứng, không nên tranh chấp với Hứa tần, không nên không bảo vệ tốt hoàng tự..."

Nàng nói ba chuyện không nên xong, nước mắt chợt rơi xuống, giờ nghĩ lại không nén nổi sợ hãi, nàng khóc: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

Phong Dục nhìn nàng, nghe nàng chật vật nói ra những sai lầm ngay cả hắn cũng chưa từng để ý tới, hắn bỗng cảm thấy trái tim nghẹt lại tới độ đau đớn.

Nhưng hắn lại chẳng biết tại sao.

Rõ ràng nàng nói không sai, quả thực nàng không nên, có chuyện gì mà không thể để sau này nói, cứ nhất định phải nói cho hả cơn giận nhất thời?

A Dư khóc không thở nổi, nàng nói: “Thiếp thân biết rõ hoàng thượng mong chờ đứa bé này biết chừng nào nhưng vẫn suýt nữa khiến người phải thất vọng..."

Phong Dục buông lỏng tay ra, hắn nhìn thật sâu vào nữ tử, dằn cảm xúc bỗng cuộn trào trong lòng xuống.

Hậu cung này không phải không có nữ tử mang thai, sau khi sinh non đều bắt hắn điều tra rõ chân tướng, bắt hắn trả lại công bằng cho các nàng ấy, nhưng chưa từng có ai nghĩ tới đó cũng là con của hắn.

Sao hắn lại không khổ sở, không thất vọng cho được?

Hắn nhìn xuống, ngón tay lau đuôi mắt nàng, dưới lòng bàn tay hắn, A Dư lắc đầu, thút thít nói: "Không, không đau."

Phong Dục thu tay về, một lúc lâu sau mới xùy một tiếng: “Chẳng có câu nào là nói thật.”

Vì tranh giành tình cảm, nữ tử trong hậu cung có rất nhiều thủ đoạn, hắn cũng không biết nữ tử trước mắt này được mấy phần thật mấy phần giả, nhưng dù cho chỉ có ba phần thật thì cũng không uổng công hắn nguyện lòng yêu chiều nàng.

A Dư ngửa khuôn mặt tái nhợt lên nhìn hắn, con ngươi sáng long lanh ánh nước, nàng không phản bác lại.

Phong Dục thở hắt ra một hơi, day trán, than thở: "Nàng thật biết chọn lúc…”

Đương nhiên hắn chỉ đang nói ngược, mấy ngày trước, hắn vừa phong nàng làm tần, hắn vốn nghĩ đợi tới lúc sinh sẽ tấn phong chức vị cho nàng, để nàng tự nuôi nấng hoàng tự, dù sao nàng cũng quan tâm hoàng tự như vậy, hắn đâu phải không nhìn thấy.

Nhưng nàng lại sinh sớm như vậy, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, nàng thăng liền ba cấp, quá gai mắt.

Đây cũng là lý do hắn do dự đến tận giờ, không lập tức hạ chỉ phong thưởng cho nàng ngay tại chỗ.

Hắn cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào, nữ tử đã ngủ thiếp đi, hô hấp nhẹ nhàng, hàng mày nhỏ cau lại, hoàng tử bình an vô sự, nhưng ngay cả trong mơ, nàng cũng không thể yên giấc.

Phong Dục nhìn nàng một lúc lâu, bỗng day trán, cảm thấy mình có phần hồ đồ.

Trước đây, lúc hắn phong thưởng cho Chu tu dung chỉ nghĩ một cái là xong ngay, sao hôm nay lại lo nghĩ nhiều như vậy?

Chỉ là vị trí tu nghi thôi, nàng là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, có gì không được?

Hắn quay người đẩy cửa đi ra ngoài, Dương Đức đợi ở trước cửa vội vàng đuổi theo, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thánh thượng vang lên:

"Trở về soạn chỉ, Ngọc tần sinh hạ hoàng tử có công, đặc biệt tấn làm tu nghi, phong hào không thay đổi."

Dương Đức vội vàng khom người vâng dạ, chỉ có điều lúc bước ra khỏi Nhàn Vận cung, không khỏi quay đầu nhìn thiên điện một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio