Nói là làm, người quản gia nhanh chóng nhận lệnh mà thực hiện.
Hai hàng dài người theo lời chỉ huy của người quản gia nọ, người tay người chân bắt tay làm việc.
Phù Diệp nhìn thấy vậy liền liều sống chết giành lấy đống đồ mà người làm vứt ra sàn nhà.
Cô ta không khỏi hớt hải chạy tới cầu xin Hoắc Thiên.
"Thiên, em xin anh đừng làm vậy với em mà.
Chắc chắn do tiện nhân phải không, em phải đánh chết nó."
Phù Diệp không quan tâm đến hình tượng của mình bây giờ, lao tới đánh Tang Noãn thì bị Hoắc Thiên xô ngã cô ta ngã lăn ra đất.
"Cô làm cái quái gì vậy hả? Còn nữa, ai cho phép cô gọi tên tôi như vậy?"
Tang Noãn đứng dựa vào tường nhướng mày xem kịch vui, mặc dù cô khá là nhàm chán nhưng không thể rời đi bởi vì Hoắc Thiên đang cầm lấy tay của cô.
Nhìn Phù Diệp diễn vai người vợ bị người chồng ruồng bỏ và ở bên cạnh tiểu tam rất đạt.
Cô ước gì ở đây có một bàn hạt dưa để có thể thưởng thức bộ phim giờ tối này.
Hoắc Thiên lúc này không còn kiên nhẫn nữa, ra hiệu cản Phù Diệp ra khỏi anh.
Quay lưng bước đi, không quên kéo theo Tang Noãn đang quần chúng ăn dưa ở đó.
" Đừng để tôi thấy cô ta ở đây.
Nếu không thì các người cũng nên biến khỏi đây theo cô ta thôi."
Tang Noãn bực bội, cô không tình nguyện đi theo Hoắc Thiên cho lắm.
Cô cứ để cho anh ta kéo đi, lề mề đi từng bước một.
Hoắc Thiên thấy vậy, không nói không rằng mà bế bổng Tang Noãn lên.
Cô không khỏi hét lớn lên bởi vì bị đột ngột nhấc lên thế này, cô sợ mình bị rơi xuống nên đưa tay bám chặt vào cổ của Hoắc Thiên.
"Cái tên điên nhà anh, Hoắc Thiên.
Tôi nguyền rủa cả nhà anh."
Hoắc Thiên nhìn môi nhỏ không ngừng mắng chửi mình nhưng tay vẫn ôm khư khư không rời cổ mình, anh không khỏi cười nhàn nhạt.
Từng bước đi vững vàng đến căn phòng khác, Tang Noãn nằm trong lòng Hoắc Thiên không khỏi phức tạp nhìn lên.
Tình trạng này mà không thoát khỏi tên đại ma vương này thì chắc tí nữa chết mất.
Hành não hoạt động hết công suất để nghĩ ra biện pháp cứu nguy lúc này.
Cô đột nhiên đã nghĩ ra nhưng có điều nó không những chẳng giúp Hoắc ma vương mà còn bị ăn không còn chút xương.
Nhìn tới ngó lui xem tình hình của Hoắc Thiên, Tang Noãn đánh bạo.
Một ăn cả ngã về không!
"Chậc chậc, không ngờ Hoắc Thiếu lại có tâm tư kim ốc tàng kiều như vậy.
Nếu biết trước đây Hoắc Thiếu có người mình thích thì tôi không ngại mà nhanh chóng kết thúc cái hiệp ước này."
Hoắc Thiên nghe vậy hai tay không khỏi nắm chặt lại hai tay, gân xanh nổi lên.
Đáy mắt hiện lên âm trầm khó thấy được.
Tang Noãn không thấy Hoắc Thiên không có phản ứng gì, cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Không lẽ trình độ khiến người ta tức chết dạo này tụt lùi rồi sao?
Không, không hề nhá.
Không chỉ khiến người ta tức điên mà còn hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Hoắc Thiên kím nén cảm xúc, nếu không thì Tang Noãn đã bị anh thả tay ra rồi.
May người này là Tang Noãn nếu như người khác thì đã không biết chết đầu thai mấy kiếp rồi.
Tang Noãn càng nói càng hăng, cô không hề biết rằng một trận bão cấp , cấp , cấp và cấp đại học đang chuẩn bị đổ bộ vào đất liền, một trận đại hồng thủy chuẩn bị nhấn chìm nơi này.
"Tôi thấy Phù Diệp cũng rất được nha.
Ngực nở mông cong, chỗ nên dày thì nó dày chỗ nên mỏng thì nên mỏng.
Tôi nhìn bản thân là phụ nữ không khỏi ghen tỵ nha."
"Chà chà, chắc chắn Hoắc Thiếu đây sẽ thấy thích thú với người đầy đặn hơn là ma thiếu cơm như tôi nhỉ?
Nhân lúc Hoắc Thiên không chú ý đến mình, Tang Noãn cố gắng thu gọn bản thân mình lại lấy đà thoát ra.
Nào ngờ đâu Hoắc Thiên nhìn thấu được mấy chiêu trò mèo cào của Tang Noãn, anh ôm chặt cô lại và nhanh chân bước vào phòng.
Hoắc Thiên tức đến nỗi cười lớn khiến cho Tang Noãn không khỏi mù mờ đoán lấy tâm tư của Hoắc Thiên.
Ôm chặt lấy người Tang Noãn, để cô dựa sát vào người mình.
Dịu dàng nói vào tai Tang Noãn, như muốn dụ hoặc Tang Noãn bước vào cái bẫy mình đã dựng từ trước.
"Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn.
Vừa tươi mát, vừa ngon lành vả lại còn rất ngọt nước nữa."
Tang Noãn nghe thấy vậy liền đánh vào mặt Hoắc Thiên nhưng đã bị anh ta cầm lấy, khẽ hôn lên mu tay mềm mại của cô.
"Đồ lưu mạnh!"
"Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.
Nếu đã mang tiếng là lưu manh, anh không ngại làm lưu manh tới cùng đâu."
Tang Noãn nhận thức được nguy hiểm sắp tới, cô mạnh mẽ vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Hoắc Thiên nhưng bây giờ có lẽ đã muộn mất rồi.
Hoắc Thiên sau khi ôm chặt Tang Noãn đem thả cô trên giường mềm mại, anh nhanh chóng chốt cửa phòng lại.
Cánh cửa vừa khép lại, tiếng đóng khóa lách cách khiến cho Tang Noãn khóc không ra nước mắt.
Cô không ngờ bản thân mình quá đà chơi lớn đến vậy.
Nhìn Hoắc Thiên đang từ từ tiến gần tới, Tang Noãn không khỏi sợ xanh mặt mà lùi về.
Chết tiệt! Không lẽ….