Khi Tang Noãn thức dậy đã giữa trưa, gãi gãi cái đầu tóc như tổ quạ miệng thì ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong ổ chăn nhăn nhúm.
Nhận thức đã dần tỉnh táo hơn, nhìn xung quanh thì thấy đây không phải phòng mình không khỏi đừ người ra.
Cái quái quỷ gì vậy nè?
Nhanh chóng rời khỏi chăn, đứng dậy kéo chiếc rèm nhìn ra ngoài trời thì thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi.
Tang Noãn không khỏi hốt hoảng mà chạy tới xem đồng hồ thì không khỏi chết sững khi thấy đồng hồ chỉ điểm giờ trưa.
Vò đầu bứt tóc không khỏi chửi tục một tiếng trước khi vào phòng tắm sửa soạn.
Nhìn đống hỗn loạn trong phòng bất giác Tang Noãn nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Mặt đang bình thường đột nhiên đỏ phừng lên, thầm chửi mắng mình.
Tiêu Noãn à, mày bị làm sao vậy? Tự dưng lại làm chuyện đáng xấu hổ đó vậy sao?
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Tang Noãn dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình nhanh chóng nhìn ra ngoài.
Thấy Hoắc Thiên một thân tân trang bước vào còn mang một khay thức ăn còn nóng hổi, khói bay nghi ngút.
Bụng nhỏ ở dưới Tang Noãn theo mùi hương mà đánh trống kháng nghị dữ dội.
Hoắc Thiên thấy Tang Noãn đã tỉnh liền bước tới chỗ cô nhanh chóng, nhìn thấy Hoắc Thiên khiến cho Tang Noãn lại nghĩ đến chuyện tối qua giữa hai người.
Hoắc Thiên nhàn nhạt bưng thức ăn tới chỗ Tang Noãn, môi mỏng mấp máy.
“Tỉnh rồi sao? Nhanh tới đây ăn sáng rồi đi làm.”
Đúng là kéo quần lên là vẫn là cái bộ dạng đạo mạo lành lùng, Tang Noãn phê phán.
Đột nhiên cô đứng đối diện vô tình thấy một nụ hồng mai đỏ chót trên cần cổ trắng của mình, cô không khỏi điên tiết lên.
Không cần hỏi thì cô cũng biết tác phẩm này của ai rồi.
“Hoắc Thúi, tiên sư nhà anh.
Anh làm như vậy thì tôi làm sao ra ngoài với bộ dạng này hả?”
Hoắc Thiên nghe vậy hai mắt âm trầm loé lên một ý nghĩ xấu xa.
Nếu như vậy thì cô ấy không thể ra ngoài sao? Như vậy không phải cô ấy không ở bên ngoài trêu hoa dụ bướm nữa!!!
Tang Noãn không ngờ trong đầu Hoắc Thiên lại có ý nghĩ bệnh hoạn như vậy.
Nếu như biết được thì, hừ hừ không để cho anh ta yên thân đâu.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tang Noãn không rảnh ở đây mà kỳ kèo với đại ma vương này.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về với tiền đề là Hoắc chủ tích đích thân làm tài xế chở cô về nhà, sẵn tiện chở cô đi làm luôn.
Tang Noãn biết rằng cô không khả năng phản bác lại anh ta, thôi kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Dù sao có một tài xế chuyên dụng quốc tế chở đi làm không lương với cả dạo này giá xăng đang biến động tăng cao, tiết kiệm thêm một khoảng tiền đi lại nha.
Hoắc Thiên nào ngờ Tang Noãn không cảm kích mà còn coi anh là tài xế chuyên dụng không lương đã vậy còn tiết kiệm được chút tiền xăng nữa.
Nếu biết được chuyện này thì Hoắc Thiên không biết có cảm tượng ra sao nữa.
Hầy, thật tội cho thiếu tướng nhà ta!.
ngôn tình hài
Sau khi tiễn Tang Noãn vào làm, Hoắc Thiên gọi điện về biệt viện mình ra lệnh cho quản gia.
“Trang trí lại căn phòng tối qua tôi đã ngủ, không cho phép người nào vào căn phòng đó cho tôi.”
Bác quản gia không khỏi ngớ người ra.
Kêu là trang trí căn phòng nhưng lại không cho người khác vào thì làm sao trang trí nữa chứ?
Tang Noãn lúc này bước vào công ty, cô vẫn khá xấu hổ che giấu cái vết tích của Hoắc Thiên gây ra.
Mặc dù trời nóng như thiêu đốt nhưng Tang Noãn vẫn khư khư chọn lấy chiếc áo cổ cao, muốn che khuất lấy vết hồng mai trên cổ mình.
Cô thật không muốn bước vào làm việc mà bị mấy bà mấy thím ở đây xì xào náo nhiệt, rất dễ mất hiệu suất công việc lắm.
Lục Tần thấy Tang Noãn bây giờ mới lết xác tới công ty, không khỏi tò mò.
Nhìn bộ dạng không thiết sống nữa của Tang Noãn, Lục Tần đột nhiên muốn trêu chọc cô.
“Tối hôm qua cô chơi lớn lắm sao? Trông bây giờ như bị yêu tinh hút hết dương khí vậy? Mà quên cô là phụ nữ thì làm sao có dương khí được.”
Tang Noãn bực bội mà tay chân nhanh hơn não, đột ngột lên đấm thẳng vào Lục Tần đang ngả ngớn trêu chọc mình.
“Có mà yêu tinh hút lấy dương khí của anh ấy!!!”
Lục Tần không kịp tránh đòn liền ăn nguyên một chưởng cửa Tang Noãn, không khỏi la lên một tiếng.
Chết tiệt gà bệnh này mà mạnh tay quá vậy.
Nhìn Tang Noãn hậm hực bước vào phòng làm việc để mặc Lục Tần một mảng trời khó hiểu.
Cô lại bà dì tới thăm sao?
Mới hồi nãy bị tên lưu manh Hoắc Thúi kia chọc ghẹo bây giờ lại tới lượt Lục Tần, tâm trạng của cô bây giờ không khác gì quả lựu đạn nổ chậm.
Đang điên! cấm đụng! Cảm ơn!
Mệt mỏi kéo lê thân xác bước vào, Tang Noãn ném túi xách lên bàn nằm úp mặt lên.
Bọn đàn ông chẳng có tên nào bình thường cả.
Hèn gi vẫn còn mac đến tận bây giờ.
Lục Tần không biết lấy ra ở đâu mà mang vào một chồng tài liệu dày cộm, Tang Noãn thấy vậy không khỏi nuốt nước miếng.
Cái quỷ gì vậy? Cô chỉ mới không đi làm buổi sáng thôi mà nhiều vậy sao? Đột nhiên Tang Noãn cảm thấy công việc làm tổng tài này thật vất vả quá đi, ngày nào cũng phải căng não ra giải quyết đống giấy lộn thế này.
Hình như bà cô chúng ta đã quyên rằng mình ác ma cuồng việc rồi.
Ngày nào không có việc làm thì bứt rứt khó chịu cực kỳ.
Đang lẩm bẩm cà kê, Tang Noãn đột nhiên nhận một cú điện thoại.
Vẻ mặt ủ ê hồi nãy không còn nữa mà thay vào đó là bộ dạng bực tức cực điểm.
Nhanh chóng lấy túi xách mình lên, hung hổ đi ra ngoài.
Lục Tần thấy vậy liền không khỏi khó hiểu.
Cô ấy đi đâu vậy?.