Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

chương 394

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông cụ Chu nói: “Nguyên Hạo, lần này nhà họ Chu chúng ta, thật sự khắp nơi đều là địch, bởi vì cô nhóc họ Khương kia, chúng ta đã kết thù với Mai Sơn, Lãm Sơn từ sớm đã như hổ rình mồi với chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Chu chúng ta thật sự không giữ nổi.”

Chu Nguyên Hạo đi về trước mấy bước, đến cạnh giường, cúi đầu nhìn ông lão trên giường, nói: “Ông muốn con làm gì, xin cứ nói thẳng.”

Ông cụ Chu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, anh và người bố năm đó của ông, vị gia chủ nhà họ Chu chỉ cần hô một tiếng cả trăm người nghe theo, có sức hút nhân cách vô tận kia thật sự rất giống nhau, năm đó nếu anh không xảy ra chuyện, e rằng đã sớm tiếp nhận tất cả mọi việc của nhà họ Chu, nhà họ Chu cũng không khó khăn như bây giờ.

“Haiz.”

Ông ấy bất đắc dĩ thở dài: “Nguyên Hạo, bây giờ chỉ có một cách, mới có thể dập tắt lửa giận của Mai Sơn.”

Chu Nguyên Hạo không tiếp lời, đợi ông ấy nói hết những lời phía sau.

Ông cụ Chu nói: “Nếu con có thể tự tay bắt cô nhóc họ Khương kia, đưa đến Mai Sơn, có lẽ…”

“Ông nội.”

Chu Nguyên Hạo ngắt lời ông ấy, mặt không biểu cảm nói: “Ông có biết, tại sao nhà họ Chu lại lụn bại nhanh như vậy không?”

Ông cụ Chu khó hiểu nhìn anh, anh nói: “Bởi vì, tính cách của ông quá mềm yếu.”

Ông cụ Chu chấn động, không dám tin nhìn anh, đứa cháu trai này của ông ấy, trước giờ rất hiếu thảo với ông ấy, chưa từng dám chống đối ông ấy, hôm nay lại nói ra những lời không khách sáo như vậy.

Chu Nguyên Hạo nói tiếp: “Mai Sơn tức giận với chúng ta, không chỉ vì chuyện của Tiểu Lăng, đó chỉ là một nguyên nhân, nhà họ Chu chúng ta cây cao đón gió, bây giờ nhân tài cạn kiệt, rất nhiều người đều nhìn chúng ta chằm chằm.

Vào lúc này, chúng ta càng không thể thỏa hiệp, nếu không, để bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp, sẽ hóa thân thành chim ưng, lập tức bổ nhào về phía chúng ta gặm nhấm sạch sẽ.

Ông nội, nếu ông cố còn, tuyệt đối sẽ không hạ lệnh như vậy.”

Ông cụ Chu bị anh làm nghẹn cho không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo chậm rãi đi đến bên giường, nói: “Ông nội, nhà họ Chu bây giờ tuyệt đối không được yếu đuối.”

Trong lồng ngực ông cụ Chu nghẹn một ngụm khí không thoát ra được, buồn bực nói: “Sao ông lại không biết chứ, nhưng mà…”

“Nếu chúng ta yếu đuối, chuyện như vậy sẽ càng lúc càng nhiều.

Hôm nay, ông giao Tiểu Lăng ra, ngày mai lại hi sinh người nào đó, sau này lại hi sinh thêm ai khác, dần dần, nội bộ nhà họ Chu sẽ không còn một lòng, đến lúc không còn ai để hi sinh nữa, sản nghiệp đã bị phân chia sạch sẽ, người cũng đi mất, nhà họ Chu, mới thật sự chết đi.”

Chu Nguyên Hạo đứng sau cái tủ phía chân giường, nghiêm túc nhìn ông cụ Chu, khí thế rất kinh người, khiến ông cụ Chu phải sinh ra vài phần kính sợ.

Ông cụ Chu trầm mặc rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Con có cách gì, có thể cứu được nhà họ Chu?”

Chu Nguyên Hạo chống tay lên tủ, cơ thể khẽ nghiêng về trước, nói: “Ông nội, nếu ông tin con, giao hết quyền lực nhà họ Chu cho con, để con quản lý nhà họ Chu, con đảm bảo với ông, chuyện lần này, không chỉ không tổn hại nhà họ Chu, ngược lại khiến nhà họ Chu hưng thịnh trở lại.”

Ông cụ Chu kích động, lại ngồi dậy, Chu Vy Hân còn muốn lên đỡ, bị ông ấy đẩy ra, ông ấy nhìn cháu trai của mình, nói: “Con nói thật sao?”

“Vâng.”

Ông cụ Chu cau mày: “Nhưng bây giờ tất cả quyền lực nhà họ Chu đều nằm trong tay bố con…”

“Ông ta và Chu Nguyên Chính đang ở Hoàng Hà, tìm kiếm bảo vật thượng cổ kia cũng rất quan trọng, nước xa không thể cứu lửa gần.

Huống hồ với tính cách hẹp hòi chỉ biết việc nhỏ không màng việc lớn của ông ta, làm sao có thể làm chủ một gia đình.

Ông ta quản lý nhà họ Chu nhiều năm như vậy, nhà họ Chu có chút khởi sắc nào không?”

Chu Nguyên Hạo không chút lưu tình nói.

Ông cụ Chu trầm mặc, ông ấy suy nghĩ một lúc, nói: “Được, Nguyên Hạo, dù sao nhà họ Chu hiện nay cũng là mưa gió không yên, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ, chi bằng cược một lần.

Cả đời này của ông chỉ biết phòng thủ, không có suy nghĩ tiến lên, vào thời điểm cuối cùng này, cược một ván thôi.

Nguyên Hạo, con qua đây.”

Chu Nguyên Hạo đi đến trước mặt ông ấy, ông ấy vươn tay lấy một thanh “qua”

làm bằng đồng từ dưới gối ra.

Qua, là một loại binh khí thời đại tiền Tần, lưu hành từ nhà Thương đến nhà Hán, được trang bị cán dài bằng gỗ.

Mà thanh qua này, cán dài bằng gỗ đương nhiên đã không còn từ sớm, chỉ có một phần vũ khí được làm bằng đồng, bên trên đầy gỉ, trông có vẻ xấu xí, nhưng lại ẩn chứa linh khí mạnh mẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio