Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều trở về phòng bệnh, nhưng có một ông lão đứng ở bên cạnh bác sĩ vẫn không động đậy, bác sĩ đi qua, thân thiết hỏi: “Ông à, ông là người của phòng bệnh nào?”
Lời còn chưa nói xong, chợt nghe được một tiếng thét chói tai, bác sĩ không vừa lòng thoáng nhìn sang người y tá bên cạnh nói: “Phương Anh, sao cô lại hét lên vậy?”
Người hộ lí tên Phương Anh hoảng sợ nhìn ông cụ, run rẩy nói: “Ông, ông…”
“Làm sao, anh biết ông ta à?”
Phương Anh mở to hai mắt nhìn nói: “Trưởng khoa Trần, lúc trước ông ấy là bệnh nhân do tôi phụ trách, ba ngày trước đã chết rồi.
”
“Cái gì?” Bác sĩ Trần lập tức lùi về phía sau vài bước, ông cụ mặc quần áo của bệnh nhân đột nhiên cười khặc khặc, nâng tay lên, đấm mạnh vào mặt bác sĩ Trần.
“Cẩn thận!” Tôi hô to một tiếng, lấy lá bùa trong tay ra vừa kịp lúc dán vào bàn tay khô héo của ông cụ kia, ông ta kêu thảm thiết một tiếng, bàn tay bốc cháy hóa thành tro.
Ông cụ oán hận trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, bụm tay của mình lại, lùi về phía sau một bước rồi biến mất.
Tôi cười nhạt một tiếng, mở con mắt âm dương ra, một luồng sáng màu vàng được bắn ra vào hư không, lại thêm một tiếng thét thảm thiết nữa, vô số những tro bụi màu đen đang nhảy múa ở trong không trung, tất nhiên là hồn bay phách lạc.
Tất cả các bác sĩ và hộ lí thấy như thế đều trợn mắt há hốc miệng.
Trưởng khoa Trần lau mồ hôi lạnh trên trán, đi đến hỏi: “Vừa rồi… Cái đó… Là quỷ sao?”
“Đúng.
” Tôi nói: “Mọi người cẩn thận một chút, hiện giờ…” Vừa nói được một nửa, tôi chợt nghe thấy âm thanh sột soạt, ngẩng đầu lên, trên trần nhà xuất hiện một số quỷ hồn đang mặc quần áo bệnh nhân.
“Trưởng khoa Trần, nhìn kìa!” Phương Anh lại hét ầm lên, chúng tôi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy chỉ, ở hành lang đột nhiên xuất hiện một đoàn người, bọn họ đều mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch, gầy trơ xương, có mang máy hô hấp, trên người còn cắm ống dẫn, thoáng nhìn qua trông rất què quặt.
Tôi lại lập tức xoay người, mở con mắt âm dương với những quỷ hồn phía sau, hai mắt phát ra một ánh sáng màu vàng, nhóm quỷ hồn sợ hãi lùi về phía sau, tôi nhân cơ hội lại phóng ra Lửa địa ngục, dọn dẹp sạch sẽ cả hành lang, chỉ còn chừa lại một ít bụi.
Nhóm người sống sót ở phòng bệnh nhìn thấy trên hành lang không còn quỷ nữa, tất cả đều chạy ra phía sau, hướng về phía tôi kêu to: “Thầy, cứu mạng, cứu mạng.
”
“Đi theo phía sau tôi.
” Tôi hét to lên.
Mọi người đều sợ chết khiếp mà đi lại đây, phần lớn đều là những người thân quen cùng giường, mà nhóm người bệnh có đến tám chín người đều không động đậy được, số người trốn được tới đây rất ít.
Tôi mở con mắt âm dương cho nên tất cả đám quỷ đều không dám tới gần, sợ hãi rụt rè lui vào phía trong, rất nhanh thôi bên trong phòng bệnh đã phát ra những tiếng nhai nuốt, máu tươi văng khắp nơi.
“Cầu xin cô hãy cứu chồng của tôi.
” Một người phụ nữ trung niên đi tới, quỳ dưới chân tôi, cầu xin nói: “Chồng của tôi bị bệnh, không thể đi được, cầu xin cô hãy cứu lấy ông ấy.
”
Tôi dùng lực tinh thần của mình để quét qua, bên trong phòng bệnh đã không còn người sống nữa rồi.
Tôi nói: “Thật xin lỗi, chồng bà đã mất rồi.
”.