Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong buổi tiệc, những điều cần nói với chị Nam tôi cũng đã nói rồi, ăn uống xong, chúng tôi đường đi này đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kinh Đình đưa tôi lên xe, trước khi lái xe còn hỏi tôi có vừa lòng không.
Tôi nhìn anh chăm chủ, hình như anh cũng không muốn làm vậy, chắc cũng chỉ là vì sự áy náy của anh đối với cô mà thôi. "Không được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông Phong nên em vẫn chưa hài lòng lắm."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kinh Đình thở dài, cầm lấy tay lái, khởi động xe, lái xe vững vàng trên con đường nhựa: "Giết người không đơn giản như vậy, chỉ có thể nhìn ông ta chết dẫn chết mòn thôi. Em sẽ được tận mắt chứng kiến ngày đó."
Lời nói của anh khiến tôi tò mò cuối cùng là Lục Kính Đình và chị Nam đã hạ thuốc gì cho Phong Sai nhịn không được hỏi. Lực Kính Đình đáp: "Một loại thuốc khiến người ta luôn có cảm giác lo âu và cảm thấy lo lắng, lâu dân sẽ dẫn đến chứng ảo giác và cuối cùng sẽ khiến tinh thần suy sụp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hiểu được điều này. Phong trong vòng này làm việc rất tàn nhẫn, nếu còn chịu thêm tác dụng của thuốc. Tác phong làm việc trong vòng này của Phong Sa rất tàn nhẫn, nếu hạ những loại thuốc bình thường, sớm muộn gì cũng sẽ khiến ông ta hoài nghi, đến lúc ấy hậu quả khó mà tưởng tượng được. Nhưng nếu ông ta cứ như vậy mà chết đi thì người khác chỉ nghĩ là do ông ta bị Alzheimer, hội chứng mất trí của người già.
Đồng thời tôi cũng càng hiểu thêm về lòng dạ thâm sâu của Lục Kinh Đình, sự sợ hãi bỗng trào dâng trong lòng, tôi muốn đấu với người đàn ông này đến lúc người sống ta chết thì liệu có phần thắng nào khôngtôi cũng càng cảm thêm cảm thán lòng dạ thâm sâu của Lục Kính Đình. Trong lòng tôi chợt dâng lên nỗi sợ hãi, tôi muốn cùng người đ ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bất giác đã về đến nhà, Lục Kính Đình bảo tôi nghỉ ngơi, sau đó anh nói mình có việc rồi rời đi ngay.
Tôi đợi cả một buổi chiều, cũng gần giờ rồi. Tôi gọi điện cho Tần Thiên Khải bảo anh ta tối nay hãy đi đàm phán chuyện làm ăn với Phong Sa, hẹn gặp mặt ở khách sạn nơi ông ta đang ở
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì nơi đây là Thanh Hải, Phong Sa vẫn chưa trở về nên vẫn luôn ở khách sạn.
Tần Thiên Khải đồng ý, còn hỏi tối nay mấy giờ đến đón tôi. Tôi ngừng lại, nhìn hành lang trống rỗng, sau một lúc lâu im lặng, tôi mới nói: " giờ tại nhà tôi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải ừ một tiếng rồi cúp máy. Tôi rũ mắt, ảnh nhìn rơi xuống chiếc lắc bằng đá ngũ sắc trên tay, tầng tầng gợn sóng khuấy động lòng tôi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ, tôi gọi điện cho Lục Kính Đình, nghĩ rằng anh ấy sẽ tắt máy vì từ khi giữa hai chúng tôi xuất hiện sự ngăn cách thì hiếm khi nào anh nghe điện thoại của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế mà lần này điện thoại chỉ đổ chuông vài tiếng đã có người nghe, anh còn lo lắng hỏi rằng tôi có chuyện gì sao. "Em không sao cả, buổi tối hôm nay em muốn về nhà một chuyến nên mới gọi điện báo trước với anh." "Em về nhà làm gì?" Lục Kinh Đình truy vấn, giọng điệu như muốn thăm dò điều gì đó.
Tôi trầm mặc hồi lâu, hạ thấp giọng, giọng nói cũng trở nên khản đặc "Em nhớ nhà."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kinh Đình im lặng, microphone dường như cũng chẳng thể bắt được tiếng hít thở của anh, sau một lúc anh mới trầm giọng trả lời tôi: “Được rồi, anh sẽ cho người đi theo để bảo vệ em "Không cần đầu, em muốn ở một mình. Hơn nữa vụ kiện kia vừa mới qua, bây giờ Phong Sa không thể đến đây làm phiền em được nếu không ông ta sẽ rất dễ bị nghi ngờ" Tôi biết rằng anh đang băn khoăn điều gì, vừa trấn an anh, vừa mang theo túi xách, từ từ đi ra khỏi hành lang.
Lục Kinh Đình ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi trở về nhà với trái tim trĩu nặng, sau đó tôi thấy một chiếc váy cúp ngực, mái tóc đen dài buông xóa sau lưng, tựa như một tinh linh, hòa mình vào màn dêm.
Tôi không thích trang điểm cho lắm, nhưng khi nhìn vào gương mặt tái nhợt trong gương, tôi đành phải cầm hộp phần lên và bắt đầu trang điểm. Thân hình của tôi mảnh khảnh, cao ráo, trước sau đầy đặn lại mang giày cao gót, nhìn qua cực kỳ quyền rũ và trưởng thành.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải đúng hẹn, vừa mới giờ đã đến trước cửa nhà tôi, bật đèn pha lên, nhấn còi hai lần, Cập nhật chương mới nhất tại Truyện. net
Tôi nghe thấy liền xách túi chạy xuống cầu thang, ngay khi bước chân ra khỏi cửa tôi cảm thấy mình đã thay đổi. Tôi chẳng còn liều mạng đuổi theo ảnh hào quang phía trước nữa mà giờ đây, tôi là con qua bay mải miết trong đêm đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngồi vào xe của Tần Thiên Khải, ban đầu anh ta còn định hỏi tôi việc gì đó, nhưng vừa quay đầu sang nhìn thấy tôi, lời muốn nói bỗng mắc kẹt trong cuống họng. Anh ta sửng sốt một lúc rồi khẽ họ nhẹ một tiếng nói: "Không tệ, cuối cùng cô cũng đã thay đổi phong cách, bộ dáng này của cô vừa nhìn đã khiến người ta biết là không dễ chọc, tựa như một con thiên nga đen vừa mới tỉnh dậy."
Tôi cười khúc khích, thích thú trước lời mô tả của anh ta: "Tôi nhưng chẳng thể cao quý được như thiên nga, chỉ là tôi có hậu trường cứng như anh mà thôi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản chất không thay đổi, tôi vẫn phải dựa vào người khác để hành động.
Tần Thiên Khải lắc đầu, khởi động xe, không nói gì cả. Tôi cũng biết rõ cái lắc đầu của annh ta dùng để phủ định câu nói nào. giờ rưỡi, tôi và Tần Thiên Khải đã đến được khách sạn của Phong Sa, ông ta đặt riêng một phòng ở tầng hai. Chúng tôi được nhân viên phục vụ dẫn đến của phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi người phục vụ kia mở cửa ra, tâm trạng tôi cũng theo đó mà trở nên khẩn trưởng. Nhưng ngay lúc đó, Tần Thiên Khải bóng nhiên cầm lấy tay tôi khoác lên khủy tay anh ta, khỏe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Có tôi ở đây, cô muốn làm gì thì làm "
Tôi mim chặt môi, gật đầu, ngắng đầu ưỡn ngực theo anh ta vào phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Căn phòng được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc hiện đại, ở chính giữa có một cái bàn làm bằng gỗ lê, hình tròn, màu hạt dẻ, cực kỳ tinh tế. Trước cửa có một vách ngăn, vòng qua vách ngăn liền thấy được ông Phong đang ngồi uống trà trên ghế tròn.
Bên cạnh Phong Sa là người đàn ông đã đánh ngất tôi lần trước, là vệ sĩ của ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Phong quay đầu nhìn về phía chúng tôi, khuôn mặt cứng lại, nụ cười trên khỏe môi cũng chợt tắt, chỉ trong chốc lát, ông ta lại bày ra bộ dáng tươi cười, đứng dậy bắt tay với Tần Thiên Khải: " Câu Tần lâu ngày không gặp"
Tần Thiên Khải cũng cầm lấy tay ông ta "Đã lâu không gặp"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau một hồi khách sáo với nhau, hai bên chúng tôi đều ngồi xuống. Phong Sa tuy thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Tần Thiên Khải nhưng anh mắt lại vẫn luôn đặt trên người tôi. Nói được một lúc, ông ta liền quay sang hỏi chuyển và tối: "Cầu Tần, đây chẳng phải là cô Tân sao ? Nếu như tôi nhớ không làm thì cầu Tấn đã tăng có Tân cho tôi, sao bây giờ cô ta lại ở bên cạnh cầu the ?"
Những lời này mới chỉ là món khai vị, tâm trạng của tôi càng ngày càng căng thẳng, đôi tay nắm chặt góc vảy trên đủi, hơi cúi đầu,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng nói của Tần Thiên Khải vang lên: "Đúng là cô Tân. Nhưng khi tôi đưa cô ấy cho ông Phong đây, cô ấy lại bị rơi xuống biển. Nếu không phải nhờ có tôi cứu thì bây giờ cô ấy cũng chẳng còn mạng để ngồi đây. Nói cách khác, tính mạng của cô ấy là của tôi, mong ngài cũng đừng dị nghị gì thêm về điều này.
Tôi nhịn không được trộm ngẩng đầu liếc nhìn Phong Sa, ông ta tức đến xanh mặt, kìm nén lại cười hạ hạ như chẳng có chuyện gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, hai người cười cười nói nói bước ra khỏi để tài xấu hổ này. Mãi đến khi đồ ăn được bưng lên bàn, chị Nam đi theo người phục vụ từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một chai rượu Thanh Hoa Ngay khi vòng qua khỏi vách ngắn, nhìn thấy tôi, biểu tình trên khuôn mặt chi cứng đờ, bước chân cũng dừng lại. "Cô" Chị Nam kinh ngạc, ly rượu trên tay suýt nữa là bị đổ. Tôi nhanh chóng đứng dậy giúp cô ta đờ ly rượu, khỏe miệng nở nụ cười nhạt, "Chỉ Nam cần thận một chút, nếu rượu để, đi lấy lự khác sẽ rất phiền toái
Nếu tôi không đoàn sai thì ly rượu này có chứa loại thuốc mà Lục Kinh Đình đã nhắc đến, hơn nữa là lần cuối cùng nên dùng liều lượng cũng không nhẹ,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt chị Nam tái mét, lùi lại phía sau một chút, còn đang định kiêu ngạo mắng tôi. Thế nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng thì Tần Thiên Khải đã ôm tôi vào lòng, chặn ngang lời cô ta muốn nói, cô ta chỉ đành rầu rĩ đi đến bên cạnh Phong Sa. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Nhưng mãi đến khi đồ ăn đã được dọn lên đây bản thì chị Nam vẫn chẳng rót rượu cho Phong Sa. Phong Sa có chút mất kiên nhẫn, nhiều lần di chuyển cái ly để nhắc nhở nhưng cô ta vẫn cứ ở bên cạnh có toi co lui. "Rót rượu." Phong Sa khó chịu, thấp giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Nam vừa nghe thấy lời ông ta liền run rẩy, vội khom lưng nói: "Ông chủ, hình như tôi lấy nhầm rượu rồi, để tôi đi đổi lại cho ông "
Nói xong cô ta hốt hoảng chạy đi. Tôi nhanh chân đứng dậy ngăn cản cô ta, dùng tay chặn lại chai rượu cô ta đang ôm trong ngực, cười tìm tìm nói: "Tôi thấy loại rượu nào thì ngài Phong Sa đây cũng uống được, cần gì phải đi đổi rượu cho phiền toái như vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chi Nam hung dữ trừng tôi, nghiến răng nghiến lợi đẻ giong, dùng âm lượng mà chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe được chất vấn tôi: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi già khở nghiêng nghiêng đầu, sau đó dùng tay mở nắp chai rượu, nhẹ nhàng khua tay, ngửi ngửi, giả vờ như không nghe thấy lời cô ta: “Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong vòng này của tôi, tôi thấy rượu này đích thực là rượu ngon, chỉ là hơi nồng một chút nhưng đối với ngài Phong đây thì chắc hẳn không thành vấn đề
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Phong vốn đã cảm thấy khó hiểu với việc chi Nam đổi rượu, vừa nghe tôi nói vậy, lòng tự trọng của ông ta nổi dậy, trực tiếp quát lớn bào chị Nam rót rượu cho ông ta.
Chị Nam bất đắc dĩ, đành phải đi đến rót rượu, sau đó thuận theo ý của Phong Sa cũng chuẩn bị đến rốt rượ cho Tần Thiên Khải. Thấy thế, tôi nhanh chóng đưa tay chặn lại lý của Tần Thiên Khải, nhẹ giọng nói: "Tôi cùng anh Tấn thì không cần, trước đó anh Tần đã bảo sẽ đưa tôi đi hóng gió, nếu uống say chẳng may xảy ra chuyện gì thì không tốt
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải chẳng nói gì nên chị Nam đành từ bó..
Phong Sa ở bên cạnh nhìn chúng tôi, có lẽ là cảm thấy chương mắt, nên tựa như muốn mượn rượu giải sáu, nặng nề cầm cố lên, chuẩn bị uống hơi căn sạch. Tôi vội ngăn ông ta lại, thở dài rồi cười tươi như hoa nói: " Ngài Phong, lúc trước ông bảo tôi hạ thuốc ông, tôi có giải thích thế nào thì ông cũng không tin. Nếu lần này tôi không chạm vào rượu mà ông vẫn xảy ra chuyện thì tính thế nào gi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vừa dứt lời, chị Nam liên luống cuống, tức giận măng tôi: "Hoang đường, cô đây là đang nguyền rủa ông Phong sao ?"
Tôi quay đầu nhìn bộ dáng hoàng loạn của cô ta, trong lòng cảm thấy buồn cười, vẻ mặt của cô ta lúc này chắc cũng tựa như của tôi lúc đó, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, chỉ là không phô trương như cô ta mà thôi. "Chị Nam cần gì phải hốt hoảng như vậy, tôi chỉ là đang hỏi thử thôi!" Tôi giả vờ bực bội, bĩu môi nhưng lại mang tâm thái muốn xem kịch vui nhìn về phía Phong Sa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa đặt mạnh cái ly xuống bàn, định mở miệng nói thì Tần Thiên Khải lúc này lại lên tiếng: "Ngài Phong không cần phải lo lắng, tôi tuy chẳng tài giỏi gì nhưng khi trẻ cũng từng là bác sĩ, cho nên bây giờ tôi có thể giúp ông kiểm tra thử, cũng khiến ông an làng"
Lúc trước, khi tôi bị ngã, Tần Thiên Khải đã giúp tôi chữa trị vết thường chân. Chính vì điều này nên chuyển đi đêm nay, tôi càng thêm tự tin, cũng không yêu cầu anh ta dẫn bác sĩ đến vì làm vậy trông sẽ như đang cố tình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà chị Nam sau cơn hoảng loạn, vội vàng bảo Phong Sa đừng tin tưởng chúng tôi, nhưng bộ dáng kia của cô ta càng làm cho Phong Sa cảm thấy nghi ngờ
Dù sao kiểm tra một chút cũng không mất nhiều thời gian, ông ta liền nói: "Vậy thì xin làm phiền anh Tần"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Thiên Khải nói không phiền phức, ngay sau đó lấy trong túi ra một vật gì đó, vốn là một tờ giấy hình chữ nhậ màu trắng, sau khi bỏ vào rượu thì dần dần đổi màu.
Vật này làm tôi nhớ đến quỳ tím.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Nam thất thần tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm chúng tôi, nỗi bất an hiện rõ trên khuôn mặt, lần này tựa như một cuộc chạy đua với thời gian của cô ta.
Tâm trạng của tôi rất tốt, hàm răng cũng nghiên chất hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net