Sau, bọn họ tốt nghiệp, Kim Ba chuẩn bị tốt tất cả hành lí, lên tàu hỏa trở về Cam Túc; nơi đó là gốc gác sinh ra, cũng là nơi nuôi lớn anh, lần này trở về mảnh đất cằn cỗi ấy, là có ý định lập chí thay đổi nó.
Cho nên, khi thi tốt nghiệp trung học, anh báo danh là Cơ điện chuyên nghiệp, chứ không phải môn Văn học đam mê của mình.
Nếu như, tình yêu với vùng đất kia ít đi dẫu chỉ một chút, nếu như, anh dự thi hệ tiếng Trung, nếu như, anh ở lại Bắc Kinh, tất cả có thể sẽ khác biệt không?
Trên thế giới này, không có nếu như.
Mễ Khâu Khâu chạy tới tiễn anh, cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, xinh tươi diễm lệ, còn lộ ra vẻ tuyệt mĩ phong tình nở rộ trước kia chưa từng có.
Cô tặng cho anh một bình thủy tinh, bên trong có ngôi Sao May Mắn.
Những ngôi sao này là tự tay cô gấp, chúng đều rất đặc biệt, bởi vì bên trong giấy gấp mỗi ngôi sao lại có viết một câu giống hệt nhau: “Mễ Khâu Khâu thích Kim Ba.”
Có lẽ sẽ chăng một ngày nào đó, anh không cẩn thận mở ra một ngôi sao, chỉ cần mở ra một ngôi sao thôi, anh sẽ rõ ràng cô đã từng ôm ấp một tình cảm chân thành tha thiết với anh thế nào.
Tàu hỏa từ từ chuyển bánh, Mễ Khâu Khâu đi theo toa xe càng ngày chạy càng xa, ngây ngốc truy đuổi.
Tại sao, đến bây giờ mới bắt đầu truy đuổi?
Tại sao, đợi đến thời điểm biết rõ sẽ không thể nào truy đuổi nữa mới bắt đầu truy đuổi?
Nếu như, cô sớm một chút, nếu như, cô không tin tưởng vào vận mệnh, nếu như, cô dũng cảm hơn, tất cả có thể sẽ khác biệt không?
Trên thế giới này, không có nếu như.
Kim Ba nhìn bóng dáng màu đỏ đó dần dần biến thành một điểm màu đỏ nhỏ nhoi, hốc mắt dần ướt.
Về sau, làm bạn với anh không phải là gương mặt quen thuộc nữa, mà chỉ còn là vô số những ngôi Sao May Mắn mà thôi.
Từng đoạn kí ức rời rạc cùng cô một chỗ chợt ùa về trong tâm trí.
Bốn năm đại học, nhớ lại, hóa ra lại chỉ xoay quanh chủ đề đơn điệu như vậy.