- Sau này...anh đừng có làm những chuyện như vậy nữa – tôi ngước đôi mắt đã ướt từ lúc nào nghẹn ngào nói với anh
- Chuyện gì?
- Làm những chuyện khiến em cảm động như vậy, sao anh cứ thích để em phải quan tâm và yêu anh đến như vậy? – tôi bật khóc – sống tháng với anh em đã rất chịu đựng rồi, đừng khiến em hiểu lầm nữa
Nói rồi tôi bước nhanh vào xe. Khi mặt chúng tôi lướt qua nhau, tôi cũng nhận ra việc tôi thích anh không nằm trong dự định của anh. Có lẽ tình yêu này là một sai lầm chăng? Bởi vì nó bắt đầu một cách sai lầm nên kết thúc cũng không có hậu. Ánh mắt anh không có gì gọi là níu giữ hay giải thích gì. Anh là vậy, khi quyết định nói hết tất cả, tôi cũng đã biết trước biểu hiện này rồi. Quay đầu vào phía trong, tôi quyết định nằm ở ghế sau, tránh đi vẻ mặt của anh. Từ lúc lái xe đến khi lên phòng, anh không hề nói gì, mắt tôi thì cứ mở trao tráo. Tôi đã ngủ cả ngày rồi, bây giờ muốn nhắm mắt cũng không được. Vậy mà tôi chỉ muốn đánh một giấc cho xong, nằm trong căn phòng ngột ngạt sau những chuyện đã xảy ra, tôi cảm thấy thật khó thở
Một hơi ấm lan tỏa nơi tầm lưng...quay lại...mặt chúng tôi chạm nhau. Gương mặt chỉ còn cách nhau vài phân. Hơi thở gấp gáp của tôi phả ra, cả người cứ nóng cả lên. Anh đang nằm trên giường tôi
- Tại sao...em lại nghĩ tôi không thích em? – tôi tròn mắt, tôi...không nghĩ anh lại có ý đó. Không lẽ...
Khi tôi đang miên man phân tích câu nói đầy hàm ý thì khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn là số không. Tôi chỉ biết bất động, là do anh chủ động. Là nụ hôn tuyệt vời hơn cả thước phim. Nụ hôn đầu của tôi chính là như vậy. Nó diễn ra rất ngọt ngào, khó lường và hạnh phúc. Tôi nằm gọn trong vòng tay anh. Anh ôm tôi ngủ rất ấm. Đó là đêm đầu tiên sau tai nạn của ba mẹ, tôi cảm thấy bình yên, nhờ có anh.
Sáng hôm nay có vẻ là một ngày bận rộn. Sự kiện chính là Thiên Phước bị rớt giá. Nhà tài trợ người Úc bí ẩn đó đã rơi vào tay Sun&Moon. Kiệt đang ngồi suy ngẫm trong phòng. Bài báo trên ti vi rất khiến anh hài lòng. Đưa tay nhấn nút tắt, khóe miệng anh cũng vẽ lên nụ cười mãn nguyện
Khi nghe được tin động trời đó, Thành đã không chần chừ bay gấp về Thiên Phước làm việc. Ở đây cũng không bình yên gì. Những cuộc điện thoại vì thiếu nguồn tài chính như đốt cháy cả công ty. Nhất Tiến cứ chạy hết chỗ này đến chỗ kia. Đôi lúc anh không kìm chế được mà hét lên với đám nhân viên vô tội
- Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? – Tiến điên cuồng hét – chẳng phải tháng trước đã qua bàn bạc kĩ lưỡng với ông ta rồi sao?
- Dạ...tôi cũng không biết...ông ta...có lẽ đã theo Sun&Moon. Dù sao lần trước họ cướp được một hợp đồng của ta cũng làm ông ta xao nhãng
- Khốn kiếp, nhưng mà chuyện này chỉ có trong công ty vài người quan trọng biết, còn có thể lọt ra ngoài sao?
- Tôi...cũng không biết được ạ
- Để tôi tìm ra tên nội gián đó coi... - bỏ lững câu nói, anh liếc xéo cậu nhân viên run lẩy bẩy - ...tôi sẽ tru di cửu tộc hắn cho biết
- Thưa tổng giám đốc – đằng xa đã thấy Công Thành bước đi với vẻ mặt không mấy ổn
- Ủa Thành, không phải cậu đang hưởng tuần trăng mật sao? Sao về gấp quá vậy? – Nhất Tiến cười gượng, tỏ như không biết gì. Nhưng bắt gặp ánh mắt hung thần của Thành mặc dù anh không nói gì nhưng Tiến đã ngửi thấy mùi khét – Tôi sẽ giải quyết
- Báo cáo tình hình rõ ràng cho tôi. Vụ này có nội gián
RẦM...Tiếng đóng cửa làm giật nảy cả hành lang. Thiên Phước đang rơi vào tình trạng khủng hoảng
- Chúng ta đang còn công trình chi nhánh ở Nha Trang đang hoàn thành và một siêu thị cao cấp đang xây ở trung tâm. Nếu không có vốn thì... - Nhất Tiến đau khổ thông báo, anh không dám tưởng tượng tiếp hậu quả sẽ thế nào nữa
- Vốn chúng ta còn bao nhiêu?
- Không nhiều, nếu chỉ tập trung hoàn tất siêu thị mới thì e rằng cần vay mượn ngân hàng rất nhiều
- Cậu biết hậu quả nếu để các cổ đông sinh nghi rồi đấy
- Tôi nghĩ chắc sắp tới sẽ có cuộc họp. Chúng ta cần đưa ra chính sách hợp lí để níu kéo các cổ đông. Nếu không họ sẽ rút vốn mất
- Tình trạng kinh doanh ở khu thương mại thế nào, hàng hóa xuất khẩu ra sao?
- Các mặt hàng vẫn được buôn bán bình thường. Nếu cậu tính dùng tiền đó để bù qua thì không đủ
- Sắp đến tết rồi
- Ý cậu là chúng ta sẽ...
- Chiều nay hãy giao việc tổ thiết kế, bảo họ hãy thay đổi cách bài trí và kinh doanh, cả trang phục và dịch vụ. Miễn là làm doanh số tăng lên gấp đôi. Cậu hãy tính toán chi phí coi có đủ không. Hai công trình đó thì tạm thời hoãn lại. Hãy hủy các mặt hàng sẽ nhập khẩu và hủy luôn hợp đồng đi. Các mặt hàng đó quá lỗi thời rồi. Chúng ta sẽ kí hợp đồng với một công ty nước ngoài khác để lấy hàng
- Cậu nghĩ ai sẽ kí hợp đồng giao dịch với mình chứ?
- Đó là chuyện của tôi
Nét mặt anh trầm ngâm. Đó chỉ là kế sách tạm thời của anh thôi. Anh không đảm bảo rằng nó sẽ an toàn %. Nếu lần này không thành công. Anh không biết phải làm gì
- Anh, em thấy mấy mặt hàng ở Thiên Phước thế nào ấy – Tôi đang chuyên tâm suy nghĩ – nó giống như hết sức thu hút người tiêu dùng rồi. Họ chỉ mua giống như để làm đầy cái tủ quần áo của mình hay để đốt tiền thôi
- Em quan tâm làm gì? – anh đang lái xe cũng phải ngạc nhiên, cô gái nhỏ này mà cũng biết việc kinh doanh này nọ sao
- Căn bản đối với cả đứa nghèo khổ như em nó cũng không có sức hút. Hàng cao cấp thì phải khiến người ta khi nhìn vào sẽ không bận tâm đến túi tiền của mình mà chỉ muốn mang nó về nhà thôi
- Nói nhiều như vậy sao em không đi kinh doanh
- Em vốn không thích kinh doanh mà – trên xe rộn lên tiếng cười của cô gái ngây thơ, chàng trai lạnh lùng này cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Anh vốn dĩ đang vui, hay đúng hơn là hạnh phúc. Nhưng anh có hề nhận ra mình đã khác.
Thái độ anh lúc ở gần Hân và Nguyệt nhìn thoáng qua thì giống nhau. Anh đều cảm thấy vui và hài lòng. Nhưng ngay cả anh cũng không nhìn thấy sự khác biệt của chúng thì làm sao người khác có thể hiểu anh được chứ? Anh sẽ làm tổn thương ai đây...
Vậy mà bây giờ, cuộc nói chuyện trên xe đó lại làm anh nghĩ ra kế hoạch này. Đây có lẽ là lần đặt cược của anh. Được ăn cả, ngã về không.
- Tại sao anh cứ thích ôm sau lưng em vậy? – tôi tinh nghịch đùa, ngửa đầu ra sau hết cỡ để nhìn mặt anh
- Giống cái cách em thích màu tím – gương mặt anh có vẻ bình yên, ánh mắt nhìn xa xăm để gió đêm thổi bay từng lọn tóc
- Vậy sao – tôi mỉm cười, rồi anh cúi xuống nhìn tôi. Chắc vì anh cao hơn tôi nhiều nên chúng tôi bây giờ mới có tư thế buồn cười như vậy
- Hứa, sau này không được cười trước mặt người khác
- Tại sao? – tôi ngây ngô hỏi lại. Một nụ hôn nhẹ
- Em cười rất đẹp
- Anh ghen sao?
- Không, chỉ là không thích
- Tại sao anh thích em?
- Không biết
- Sao?
- Tôi chỉ biết bây giờ mình không thể sống thiếu em
- Anh có tài cua gái đấy
Anh chỉ cười trừ. Có thể làm anh bớt căng thẳng chuyện công ty hơn, tôi cảm thấy đã tốt lắm rồi. Còn tôi, bây giờ ở cạnh anh, tôi không còn nhận thức được tình cảm anh dành cho tôi là thật hay đùa giỡn nữa. Chỉ là...hạnh phúc thôi
Nhanh thật đấy. Trời ấm hơn rồi. Trong vườn hơi sương còn vướng nụ, chim cũng kêu nhiều hơn. Có lẽ con cào cào thích nó đấy. Suốt ngày cứ ngoe nguẩy cái đuôi
- Làm gì mà tâm trạng vui thế em gái, đi hưởng tuần trăng mật về là thế sao – chị Mai vừa quét nhà môi vừa trề ra
- À, xuân rồi nên người phụ nữ hạnh phúc cũng nở hoa ấy mà – chị Tiên cũng thêm mắm muối
- Sao mấy chị lại nói vậy? – tôi ngại đỏ cả mặt
- Còn chối, dạo này chị thấy cậu chủ siêng lên tầng hai lắm nha
- Còn không gõ cửa mà trực tiếp vào phòng mới ghê chứ
- Thì đó, mà hình như ở suốt đêm trong đó không ra luôn thì phải – hình như họ hơi quá rồi thì phải
- Thôi mấy đứa, cứ chọc em nó hoài à – chà, ít nhất còn có bác Hiền bênh tôi – mà chuyện mấy đứa nói là thật hả?
- Thôi mà. Con đi làm đây – tôi lên tiếng cắt đứt hội buôn dưa này đi. Nhưng mà sao họ biết được hay vậy nhỉ?