Nhật Ký Trên Tường

chương 46: chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nhưng bây giờ anh ấy thay đổi rồi. Cậu thấy đấy anh ấy đang cố giành lại công ty. Mặc dù công việc rất bận nhưng ngày nào anh ấy cũng thăm mộ ba mẹ và cũng tìm kiếm cậu suốt mà – Thảo My khóc sướt mướt, tôi thấy cũng xót lòng, thầm nguyền rủa ông anh đã làm vậy với cậu ấy

- Phải. Mọi chuyện đều thay đổi. Cậu cũng vậy. Vậy hắn quen cậu lúc nào? Lúc ấy hắn có biết mình nắm trong tay phần lớn cố phần và nếu hắn lợi dụng cậu để lấy nó, cậu có nghĩ tới chuyện đó không? – thấy My im lặng, tôi tiếp tục nói – Rồi cậu cũng sẽ bị tổn thương như mình thôi

Thảo My ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi

- Cậu cũng thay đổi rồi Gia Hân. Gia Hân ngày xưa chỉ biết yêu thương người khác thôi, không bao giờ so đo với mấy thứ vật chất rẻ tiền đó đâu

- Chính vì Gia Hân ngày xưa ngốc nghếch nên mới bị người ta lừa cả tình và tiền để thành như bây giờ - tôi lạnh nhạt quay lưng – Lần sau nếu muốn nói chuyện thì nói hắn đến gặp trực tiếp mình, đừng núp sau lưng người khác, hèn lắm!

Thảo My cũng biết ý, nhanh chóng bỏ về. Tôi biết những lời nói vừa rồi đã làm tổn thương cô ấy nhưng biết làm sao được, trong cuộc chiến này tôi phải cứng rắn thì mới mong mỏi cơ hội trụ vững. Hơn nữa, Thảo My cũng cần thoát ra khỏi vỏ bọc ngây thơ ấy đi

Thảo My vụt chạy ra ngoài, bỏ mặt Gia Kiệt đứng như trời trồng ở đó, hắn vội lấy xe đuổi theo

- Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? – hắn cầm tay chặt tay cô, không cho cô chạy nữa

- Không – cô né tránh ánh mắt sắc bén đó

- Nó đã nói gì với em?

- Cô ấy nói...anh quen em là vì muốn lợi dụng em để lấy só cổ phần còn lại của công ty

- Cái gì? Sao nó có thể suy nghĩ như vậy? Em tin sao?

- Em....không biết nữa – cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã

- Sau bao lâu quen nhau mà em lại nói ra câu đó sao?

- Anh nói xem, người tốt như anh, ai mà không muốn, sao lại đột nhiên chọn cô gái tầm thường như em chứ? Anh bảo em phải nghĩ sao?

- Em không tin anh sao?

- Gia Hân cũng từng tin hắn, rồi cũng thành ra như vậy – cô quệt dòng nước mắt – em cần thời gian suy nghĩ

Thời gian đang cận tết. Mọi người đều bận rộn. Đoạn phim chúng tôi di chuyển đến tầng Thiên Phước để quay

- Đoạn này, Mạc Lâm em vừa xuất viện, đi từ đây ra...chú ý nét mặt...- tôi đang chỉ đạo diễn xuất cho Mạc Lâm

Công Thành đằng xa đi tới. Anh cũng đang đi kiểm tra các cửa hàng. Cô làm việc rất tốt, đã trưởng thành hơn nhiều

- Nguyễn Gia Hân...Em ra đây cho anh! – từ đâu vọng tới giọng nói hùng hổ, là của Gia Kiệt, hắn đang nổi điên

- Có chuyện gì ồn ào vậy?

- Em đã nói gì với Thảo My? Cô ấy đã tuần không liên lạc với anh rồi

- Chuyện người làm sao mà tôi biết được – tôi vẫn thản nhiên

- Cô ấy rất dễ xiêu lòng. Sao em có thể nói những lời ấy với cô ấy? – hắn hét lớn

- Phải, tụi con gái tầm thường chúng tôi rất yếu lòng. Vậy thì đáng ra anh đừng nên cư xử như kẻ hèn, nếu muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp với tôi. Hơn nữa, nhìn vào cũng giống anh đang lợi dụng người ta lắm. Ai biết trong đầu anh đang tính toán điều gì chứ

- Anh không có, tình cảm anh dành cho cô ấy là thật lòng

- Nếu anh có niềm tin như vậy thì nên trực tiếp nói với cô ấy, không phải tới đây làm loạn

Nhận ra mình thật sự đã làm quá, hắn ta ra về

- Anh ta đang nổi giận vì Thảo My sao? Hiếm gặp đấy – anh nhếch mép, coi như hôm nay anh đã được chứng kiến màn kịch hay

Dạo này công việc cứ chồng chất mãi, làm không hết. Vậy mà đêm nào hắn cũng điện thoại quấy rầy cô, làm cô ngủ không ngon giấc chút nào

- Hân à, cô ấy tắt máy rồi

- Cô ấy cũng đóng luôn quán cà phê rồi

- Em có liên lạc được với cô ấy không?

- Anh thật sự lo cho cô ấy

- Anh nhớ Thảo My

- Anh yêu cô ấy...

Tôi chưa thấy người đàn ông nào nực cười như vậy. Những lời đó đáng ra phải nói với Thảo My, không phải tôi. Nhờ vậy mà tôi nhận ra chút nhí nhố, trẻ con của hắn ta. Lần đầu tiên yêu, hắn ta phải trải qua những càm xúc đó là chuyện bình thường, cứ cuống hết cả lên

- Tôi thông báo lịch nghỉ tết ọi người. Năm nay cho bọn họ thưởng thức ái tết ở Việt Nam là như thế nào. Hôm nay là buổi quay cuối cũng rồi

Và hôm nay tôi cũng tình cờ gặp Thảo My trên đường. Nhìn dáng vẻ tiều tụy như sắp chết đến nơi ấy, còn có người lục tung cả thành phố để tìm cô mà

- Muốn đi quá giang không?

Tôi đưa My về nhà mình. Dù sao nhà cũng rộng, thêm người nữa cho vui

- Mấy ngày nay cậu sống ở đâu vậy?

- Mình ngủ trong quán

- Hèn gì hắn không tìm được cậu – tôi cười

- Hả?

- Không...mà sao cậu không về nhà?

- Mình không muốn chạm mặt anh ấy. Mình cần thời gian suy nghĩ

- Thôi thì cậu cứ ở tạm nhà mình đi vậy

- Nhà to thế này cậu không ở hết đâu

Tối đến tôi rủ Thảo My ngủ cùng mình mặc dù còn nhiều phòng. Nằm trên giường, đã hơn h rồi. Tôi đếm nhẩm trong miệng ...............

Reng...reng...

- Hân...có điện thoại kìa...

"Alo...Này, em biết My đang ở đâu phải không? Alo...anh ơi anh say quá rồi...Nói với cô ấy anh nhớ cô ấy nhiều lắm...Chị ơi anh này say quá rồi, chị đến đưa anh ấy về nha...Tút...tút..."

Cái âm thanh hỗn độn vừa phát ra làm tôi ngủ ngon giấc hơn. Thảo My vụt dậy ra ngoài

Tôi biết bọn họ yêu nhau nhưng cũng đâu cần làm phiền kì nghỉ của tôi đến vậy. Tôi ăn sáng trong tình trạng toàn là mùi rượu trong nhà. Tôi không nói gì cả, chỉ im lặng. Nhẫn nhịn...

- Cậu đã cho uống thuốc giải rượu chưa? Có trong tủ đấy

- Rồi. Thật phiền cậu quá

- Mình sẽ kêu người rước anh ta về công ty

- Như vậy...không ổn đâu. Cứ để anh ấy nằm đây đi, chút mình đưa về

- Vậy được. Mình đi trước đây

Dù sao, tết năm nay cũng chẳng có gì làm. Tôi tự thưởng ình chuyến đi du lịch đến Hàn Quốc. Tôi đã đặt vé cả rồi, tối nay sẽ đi. Có lẽ tôi cần mua vài đồ

Đúng là lâu rồi không đi mua sắm, tôi cũng quên luôn kích cỡ của mình. Tình cờ tôi lại gặp ông cháu chủ tịch Châu ở Thiên Phước

- Gia Hân, cháu đấy sao?

- Cháu chào chủ tịch

- Giới thiệu đứa, đây là Gia Hân mà ông nói với con, còn đây là cháu đích tôn của ông đấy

- Chào anh

- Chào Hân, rất vui được biết em. Mặc dù đã nghe ông kể nhưng không ngờ em lại xinh như vậy – anh ta cười tươi lộ rõ hạt gạo rất duyên, tướng tá cũng được, lại là bác sĩ, sao lại không có người yêu chứ?

- Anh quá khen rồi

Thật không may cảnh tượng đó lại lọt vào mắt anh. Anh vò nát bảng kê trên tay. Nếu không phải vì nể chủ tịch Châu thì anh đã hết kiễu hắn rồi

- Em định đi đâu sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio