Tiêu Dao Dao không giống những tiền bối trùng sinh khác bị người ta hại mà chết, cô chết là vì thi triều bất ngờ ở căn cứ trong năm thứ mạt thế. Mà hiện tại, cô đang vô cùng ngơ ngác khi thấy mình thức dậy trong một không gian đầy cỏ nhung mềm mịn, cách đó không xa còn có một dòng suối thác khổng lồ.
Bộ óc kém nhanh nhạy của cô bắt đầu hoạt động " Đây chẳng lẽ là không gian trong truyền thuyết ?!" Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Dao Dao liền chạy đến thác nước, vốc nước sạch sẽ ngọt ngào uống.
Một giây, hai giây, phút, phút.... không có có cơn đau tê tâm liệt phế như trong tưởng tượng, thân thể cũng Không có bất kỳ biến chuyển gì, Dao Dao chán nản đi xung quanh nhưng đập vào mắt cô ngoại trừ cỏ xanh vẫn chỉ là cỏ xanh. Chờ đến lúc cô tuyệt vọng thì cách đó không xa lại xuất hiện một căn nhà gỗ nằm giữa lòng một hồ nước.
Dao Dao tò mò đi vào. Ngôi nhà này thật sự rất đơn sơ, một cái giường, một bộ bàn ghế, là một kệ sách thật lớn, tất cả đều làm bằng gỗ nhưng không làm cho người ta cảm thấy cũ kĩ, mà thay vào đó là một cảm giác giản dị lại không kém phần tôn kính...
Cô tò mò mở cuốn sách đang đặt trên bàn ra, "Oái", từ bên trong bay vệt sáng giống như Đom Đóm bay quanh đầu cô, trong sách lại bay ra một hàng chú ngữ màu vàng bao quanh lấy thân thể cô. Bên tai Dao Dao vang lên một giọng nói trầm thấp.
" Gửi đến quyền nhân Truyền thừa của ta, không gian này vốn dĩ do ta tạo ra, tên gọi là Luật Triều. Ngươi.... ..."
Dao Dao trực tiếp hoá đá. Thì ra không gian này linh khí vốn dĩ rất nồng đậm, nhưng qua hàng vạn năm linh khí lại bị trung hòa khiến cho không gian trở nên lớn hơn, suối nước biến thành thác nước, không khí cũng ngày càng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ tiếc cái cái kia không phải là linh tuyền. Trong này ghi rõ, nếu muốn thác nước trở thành Linh Tuyền phải tìm thêm vật có linh khí hòa tan vào trong nước... chỉ có như vậy cô mới có thể tẩy tinh phạt tuỷ, cách phát dị năng, thời gian trong không gian cũng dài hơn bên ngoài gấp lần, đồng thời mở rộng thêm không gian... Ừm, rất nhiều....
Ọt ọt.... . Đều nói có thực mới vực được đạo, xem ra, cũng đến lúc chống đói khẩn cấp rồi.
Dao Dao loay hoay Một lúc lâu mới dùng ý niệm bước từ trong không gian ra ngoài, trước mắt lại là một khung cảnh hoàn toàn quen thuộc, phòng của cô. Bản lịch trên bàn khoanh ngày --, mà ngày mạt thế đến nếu cô nhớ không lầm là ngày --, vậy là còn gần năm nữa.
Cô có thời gian gần năm để chuẩn bị cho mạt thế, tuy nhiên lại trùng sinh vào đúng ngày ông cô mới mất không lâu, không biết nên buồn hay vui đây.
Cũng không rảnh thời gian để suy nghĩ nhiều, cô mở tủ lạnh lấy một vài nguyên liệu nấu cho mình một bữa cơm, ít nhất hiện tại vẫn còn có thể ăn no. Đợi sau khi bụng no rồi đầu mới có thể nghĩ đến cái khác.