Cả đám vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt đều đổ về phía chúng nó. Ghen tỵ có, ngưỡng mộ có, love (mắt hình trái tim) có, ghét (mắt hình ngọn lửa) có luôn, và một số ánh mắt khác... Ông Ren thì không xuống, chạy thẳng vào bãi đổ xe. Vì trường này rất rộng nên từng khu được phân riêng, mấy cô cậu đi ô tô đến trường cũng phải ngơ ngác vì cái sự nam tính và đẹp trai của ổng. Mấy cô nàng thì mắt hình trái tim lên hết cả, miệng đủ rộng để ruồi bay vào. Còn mấy ông con trai thì ánh mắt hình ngọn lửa, miệng răng cắn chặt.
"Úi giời ạ, làm như lần đầu thấy người đẹp vậy á. Quả nhiên y hệt trường cũ. Một lũ hám trai." - Ren tự đắt + phê phán (À, cái dấu " " là để biểu lộ suy nghĩ của nhân vật, còn dấu - là lời nói của nhân vật nhé)
Xong xuôi, Ren đi bộ qua trường, người kia vẫn đứng trước cổng trường chờ. Mấy ông nam nhìn Pu, Rin và ten không chớp mắt. Mắt vẽ hình trái tim lên hết, xì xầm bàn tán (thì lần đầu tiên thấy có xuất hiện trong trường mà):
-Mấy ẻm xinh quá nhể? - học sinh nam
-Đúng đấy đúng đấy!!! - học sinh nam
-Còn cá tính nữa chứ. - học sinh nam
-Lần đầu tiên thấy xuất hiện trong trường. % là học sinh mới rồi. - học sinh nam
-Ước gì mấy em vô lớp tao. - học sinh nam
(Còn lâu đê mấy ông nội, người đấy không học chung lớp với ai đâu. ^_^)
Một lúc sau, Ren tới cổng.
-Chờ lâu không? - Ổng hỏi, mặt nham hiểm
-Mày cố tình đi chậm à thằng kia? - Len nhìn Ren với ánh mắt hình viên đạn
-Hí hí, mày tự đi mà hiểu. - Ren cười tít cả mắt
-Giờ mày muốn ăn đấm hay ăn đá? - Len bốc hỏa, giơ tay hình nắm đấm trước mặt Ren
Ren có vẻ nhận ra ông bạn mình đang bốc hỏa, xuống nước xin lỗi:
-Thôi thôi, tao xin lỗi. Hạ hỏa hạ hỏa đi ông nội.
Len nghe vậy cũng dịu xuống bớt, người kia đứng nhìn rồi lại cười mỉm (giữ hình tượng ý mà, do ở đó có người nên mới cười không ra tiếng, chứ thật ra trong tâm thì cười đến cả vỡ bụng).
-Giờ tụi bây có vào không? Hay đứng đây mà nhịn cười? - Rin lên tiếng, cũng đã dừng lại được cơn cười
-Tất nhiên là phải vào rồi. Con này hỏi hay. - Ten nói
-Vậy vào thôi. Nhớ chuẩn bị sẵn tinh thần mà đối phó với mấy người đó. - Pu cảnh báo
-Ờ, hồi nãy tao cũng có thấy mấy người đó khùng đến cỡ nào rồi, mày khỏi cần phải nhắc. - Ren đáp lại Pu
-Ok. - Kan trả lời Pu cụt ngủn
- Lets go! - Len hô lên
Cả bọn đứng thẳng, bước vào trường với phong thái hết sức lịch thiệp. ông nam thì vô cùng nam tính, làm bọn nữ sinh"đổ" đến hơn một nửa. nàng cũng đâu chịu thua, đi đến đâu con trai "xỉu" đến đấy. Tuy vậy nhưng thái độ cũng như nét mặt của người này vẫn cứ lạnh như băng. À, mấy học sinh còn né đường cho cả đám đi nữa mới ghê.
-Công nhận... - Kan thở dài
-Lũ này... - Ren tiếp lời
-Hám trai đẹp vô đối!!! - Len kết luận
Pu, Rin và Ten nghe đến đây thì lại cố nhịn cười.
-Tụi mình cũng đáp lại đi chứ? - Ten quay lại nhìn con bạn
Pu và Rin hiểu ra, gật đầu một cái.
-Thật sự... - Pu nói, mắt nhắm lại mà chân vẫn bước
-Con trai trường này... - Rin nói tiếp, ánh mắt thể hiện sự sắt bén
-Hám gái không ai bằng!!! - Ten kết thúc câu nói của đứa
-Sao? Thấy tụi này nói giỏi không? - Pu hỏi mấy thằng con trai ( ông tướng á)
-Xì! - Kan bĩu môi
Ánh mắt Pu thay đổi, từ thỏa mãn đến bực mình:
-"Xì" là ý gì?
Kan không trả lời, liếc Pu, cười nửa miệng (mọi người hiểu cái thái độ đó chứ?)
-Mày nhìn Pu thế là ý gì? - Rin hỏi Kan, ánh mắt đầy sự tức giận (bạn bè gì kì vậy mấy thánh?)
-Thôi dùm tao đi được không? - Ren can Rin lại
đứa dừng lại, ý mà mới đúng. Nhưng vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt viên đạn
Len và Ten thở dài:
-Chịu thua mấy mày rồi đấy. (Đồng thanh kìa chời!)
Ten nghe Len đồng thanh với mình, tự nhiên thấy bực mình rồi quay qua chửi Len:
-Sao mình nhái tao?
-Cái gì? (Len lên giọng ở chữ gì) Mày nói tao nhái mày?
-Chứ không đúng à? - Ten nói trong sự tức giận
-Phải đấy, sai toàn tập. Có mày nhái tao thì đúng hơn. - Len bĩu môi nhìn Ten
Ten tức lắm, nhưng vì muốn giữ hình tượng nên cố nhịn;
-Ừ, coi như tao nhái mày đi.
Nói xong Ten đi một lèo, vượt qua cả Kan (người đang "dẫn đầu" ). Len tự thấy mình có lỗi, nhưng không chỉ có lỗi không, một cảm giác gì đó rất lạ len lõi trong cảm giác có lỗi ấy. Và rồi thì cả đám cũng đã tới được phòng hiệu trưởng. Gõ cửa mấy lần nhưng chẳng nghe được gì, Ren mới bực mình đạp phanh cánh cửa (cửa khóa, mở không được).
-Bực mình thật đấy, bà hiệu trưởng này sao lại khóa cửa? - Kan
-Để tao giải quyết. - Ren nói, xăng ty áo lên (áo tay dài mà lị)
-Ờ, giờ tao mới biết mày giỏi tra ổ khóa. - pu vội vàng kết luận
-Không, tao giải quyết bằng cách khác. - Ren nói rồi lùi ra xa - Tụi bây tránh ra!
Cả đám né khá xa cánh cửa, kèm theo là:
-Hả? - đồng thanh đứa tập
Ren chạy với tốc độ nhanh nhất, đạp bay cánh cửa. đứa còn lại trố mắt nhìn, há hốc mồm. Bước vào phòng, cả đám đưa mắt nhìn nhưng chả thấy ai.
-Kì ghê, phòng thì chẳng có ai mà cửa lại khóa? - Ten bắt đầu suy luận
-Ờm. Nhưng cũng có một khả năng. - Kan nói
-Hửm? Khả năng gì mày nói đi. - Len hỏi
-Lúc nãy mày có để ý không? - Rin hỏi Len
Len quay về phía Rin, mặt ngơ ngơ:
-Để ý gì?
-Cánh cửa. - Rin nói, nhắm mắt lại, dựa vào bàn làm việc của hiệu trưởn
-Cánh cửa làm sao? - Mặt vẫn ngơ.
-Ngu thế, IQ của mi để làm cảnh à? - Ten bực mình quát Len
-Tụi bây nói vậy là ý gì? giải thích lẹ đi. - Len cau mày
Rồi Ten kéo Len đi lại chỗ cánh cửa (nằm chình ình dưới đất, tội cửa quá. cánh cửa: Anh Ren ơi em đã làm gì đắc tội sao anh nỡ đá em? ), chỉ vào ổ khóa:
-Thấy không? Đây là dạng cửa khóa từ bên ngoài (chị này biết bởi nhà chỉ dùng loại khóa nì mà)
Rồi Len như hiểu ra vấn đề, "Ồ" lên một cái làm Ten càng thêm bực mình. Nhưng ảnh chợt thấy tay mình như đang nắm tay ai đó, nhìn xuống:
-Ủa?
-Gì? - Rồi Ten cũng nhìn xuống
-Sao lại? - Len sững sững hỏi, mặt hơi đỏ đỏ
Ten thì há hốc mồm, vội bỏ tay ra, mặt đỏ như gấc:
-Ờ... ờm...
Ấp a ấp úng, Ten tự nhiên chạy vụt ra khỏi phòng làm đứa kia ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng hiểu được chuyện gì (nãy giờ mấy anh chị ấy vẫn đang lục đục khám phá phòng hiệu trưởng mà.
-Sao tự nhiên nó chạy ra ngoài vậy? - Pu hỏi Len
-Tao đâu biết. - Len trả lời, mặt bây giờ y chang Ten
-Bộ hai đứa mày có chuyện gì à? - Kan đoán ra ngay
-H... hả? - Len giật mình quay sang Kan
Kan cười nửa miệng, tỏ ý đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Thôi tụi tao không quan tâm đến chuyện của hai đứa bây nữa. Có chuyện gì thì tự đi mà giải quyết đi. - Ren cũng tỏ thái độ giống Kan, nói với Len. - Thôi, ra ngoài chờ cô.
-Uk. - đứa đồng thanh
Lời của tác giả
Tuy nội dung của các chương chưa rõ ràng nhưng vẫn có ý đấy. Mọi người thấy tớ viết có đỡ hơn chương không? Tớ sẽ lại cố gắng trong các chương tiếp theo. Mọi người đừng quên bình luận nhé. Tớ mong những lời phán xét của mọi người lắm đấy.