Tôi, Ôn Tinh, sắp tuổi chẵn, sẽ bắt đầu lần xem mắt lần đầu tiên từ khi sinh ra.
Người mà mẹ và Hà Toa chọn lựa đối tượng hẹn hò, lại tên Lý Minh!
Nhưng trời của tôi ơi! Trong sách giáo khoa tiểu học, trong mười đề thi đã có chín đề nhân vật chính có cái tên này; thời cuối năm bảy mươi đầu thập niên tám mươi có một đám nam sinh đều tên như vậy. Thật là khôi hài! Tôi lại phải cùng người xa lạ tên “Lý Minh” xem mắt? Thiệt thòi tôi còn từng mơ ước bạn trai của mình sẽ giống như vai nam chính trong truyện ngôn tình đau khổ triền miên, tên gọi khí vũ hiên ngang, như là cái gì “Hiên” hay “Hạo” gì đó ….
Đứng ở cửa Starbucks, trong đầu của tôi nhanh chóng thoáng qua tài liệu cá nhân của Lý Minh: một tổng giám đốc công ty IT tài sản trăm triệu, thạc sĩ tốt nghiệp khoa máy tính trường Bắc Đại, ba mươi mốt tuổi, chiều cao , thân thể khỏe mạnh, diện mạo anh tuấn, khiêm tốn lễ độ. . . . . . Mặc dù không có hình, nhưng là mẹ “đã gặp đều nói tốt” rất khẳng định tin tưởng bác gái Vương ở phòng môi giới hôn nhân góc đường.
Thế nhưng loại đàn ông ưu tú này, tại sao còn phải dùng phương thức xem mắt tìm người yêu? Chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra? Trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng qua tôi còn tình nguyện tin tưởng vận số của mình, ngồi đàng hoàng trong quán coffee chờ đợi vương tử tới. Coi như đối phương là người ngu ngốc, tôi cũng muốn gặp một lần, huống chi hắn là người tinh anh trong thương trường, không phải ngu ngốc.
“Xin hỏi cô là tiểu thư Ôn Tinh sao?” Giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Tôi vội vàng ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt như mỉm cười.
Người đàn ông trước mắt mặc tây trang màu xanh đậm cắt may tinh xảo, vóc người cao lớn cân xứng, ngũ quan cũng gọi là anh tuấn, chính là một đôi mắt hơi lộ ra nham hiểm, làm tôi có chút không thoải mái —— chỉ toàn thân thôi có thể đạt điểm rồi! Thầm ở trong lòng khen ánh mắt bác gái Vương một cái, mặc dù bà cung cấp cho mẹ những tấm hình khác đều là thê thảm không nỡ nhìn, nhưng người đàn ông trước mắt này xuất hiện, có thể chứng minh định luật “Mèo mù vớ phải chuột chết” —— dĩ nhiên, tôi là con mèo mù kia!
“Tôi là Ôn Tinh.” Tôi bày ra nụ cười dịu dàng vô địch thiên hạ—— hoặc là dùng hình dung rợn cả tóc gáy thích hợp hơn, “Anh là Lí Minh tiên sinh?”
Đối phương gật đầu, lại cười nói: “Ôn Tinh tiểu thư, quả nhiên người cũng như tên.”
Không thể phủ nhận, tim tôi đập có chút gia tốc! Mặc dù ánh mắt nham hiểm của hắn làm cho tôi cảm thấy có chút không thoải mái.